Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 119




Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Vương Duyệt gọi thầy thuốc thường xem bệnh cho Thanh Hà ngay giữa đêm. Thầy thuốc nơm nớp lo sợ bốc thuốc, Vương Duyệt vừa cầm phương thuốc lên nhìn một cái, suýt nữa đã tức giận đến mức xé nát phương thuốc ngay tại trận, đây hoàn toàn không phải thuốc chữa bệnh gì mà chỉ là vài thứ hỗ trợ giấc ngủ, Thanh Hà uống vào sẽ mơ màng buồn ngủ, mà ngủ thì không đau nữa.

Chẳng trách suốt một năm nay hoàn toàn không có tin tức, đầu bị thương chẳng những không được bốc thuốc đúng bệnh để điều trị mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn.

Vương Duyệt mở phương thuốc ra, mở xong lại xoa thành một nắm, cuối cùng vẫn giao cho thư đồng bốc thuốc theo phương thuốc đã kê, đêm nay Thanh Hà đã chịu nhiều hoảng sợ, bệnh đau đầu tái phát, rất khó đi vào giấc ngủ, để ứng phó tạm thời, ngoài việc ngủ ra thì không còn cách nào khác.

Lang băm này chữa bệnh toàn dựa vào vận may —— là vận may của bản thân người bệnh. Lần nào bốc thuốc cho Thanh Hà hầu như cũng giống hệt nhau, uống vào không chết người nhưng không trị được bệnh, thậm chí hắn còn không biết Thanh Hà bị mất trí nhớ mà cứ nghĩ là bệnh đau đầu sau khi gáy bị va đập.

Thanh Hà đã quen với việc uống thuốc, nàng uống một hơi cạn sạch, dựa vào kinh nghiệm uống thuốc, thứ tiếp theo chờ đợi nàng chính là giấc ngủ mê man, giống như sau khi uống chút rượu thì không còn biết gì nữa.

Như lúc bệnh đau đầu tái phát vào tối hôm qua, bà Trần bình tĩnh gọi nha hoàn sắc một chén thuốc như mọi khi để Thanh Hà uống. Sau khi Thanh Hà uống thuốc thì ngủ mê man, đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh rồi ra phố mua bánh sữa vào giờ cơm trưa.

Thế nên nhân trước khi mất đi ý thức, Thanh Hà nói với Vương Duyệt: “Ta đã suy nghĩ về vấn đề… nên xử lý cặp cha mẹ giả kia như thế nào mà thế tử vừa hỏi. Vào thời buổi loạn lạc này, nếu không phải bọn họ phát hiện ta hôn mê mà đổi thành người khác thì… Rất có thể kết cục của ta còn thê thảm hơn hôm nay. Bọn họ đã cứu ta, nhưng cũng lừa gạt rồi bán đứng ta, như vậy ân oán hòa nhau, ta không nợ bọn họ. Bọn họ… có hối hận hay không cũng không liên quan gì đến ta, hãy để bọn họ đến một nơi khác tiếp tục sinh sống. Ta không muốn gặp lại bọn họ.”

Đông Hải Vương phi Bùi thị tuổi già kém sắc còn bị bắt giữ và xem như nô tỳ bán qua tay nhiều lần. Thanh Hà trẻ trung xinh đẹp lại mất trí nhớ thì càng dễ bị người lừa bán đùa nghịch hơn, kết cục chắc chắn sẽ bi thảm hơn Bùi phi. Vợ chồng Trần thị xem nàng như con gái nuôi dưỡng và chăm sóc một năm, dù họ đã lừa nàng nhưng cũng xem như một loại bảo vệ.

Một năm nay hoàn toàn không có tin tức về Thanh Hà, Vương Duyệt đã bị giày vò hành hạ bao lần, hắn dốc hết sức lực tìm kiếm, thậm chí mở tiệm bánh Hồ Vương Ký nhưng đều vô ích, tất cả đều do sự lừa dối của cặp vợ chồng này, Vương Duyệt hận thấu xương, nhưng người bị hại lớn nhất lớn nhất là Thanh Hà lại lựa chọn cắt đứt ân oán, cả đời này sẽ không gặp lại nên hắn vẫn làm theo ý Thanh Hà.

Vợ chồng Trần thị chuyển nhà ngay trong đêm và bị đưa đến đất Thục, đến chết vẫn cứ nghĩ rằng cô con gái “A Bình” nhặt được ở giữa đường thật ra là gian tế nước địch.

Lại nói đến Thanh Hà sau khi uống thuốc, công hiệu mạnh mẽ của thuốc đã chiến thắng nỗi đau và sự bàng hoàng khi biết mình thật ra là công chúa của một đất nước đã bị diệt vong, nàng tựa đầu lên gối rồi ngủ mất.

Sáng sớm, quận Ngô Hưng mở cổng thành, Thanh Hà đang ngủ mê man được bế lên xe ngựa rồi chuyển lên thuyền lớn, đi đường thủy từ Trường Giang đến Kiến Nghiệp.

Đi đường tàu xe vất vả cộng thêm nhiều lần tròng trành xóc nảy, thế nhưng Thanh Hà đã uống thuốc có tác dụng mạnh vẫn chưa tỉnh lại lần nào.

Tác dụng của thuốc làm nàng mê man mãi không tỉnh, nàng lại mơ thấy Vương Duyệt.

Lần này cảnh trong mơ đã trở nên rõ ràng, gương mặt Vương Duyệt không còn bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc nữa, hắn ngồi trong xe bò, rèm che trên buồng xe lay động theo chiều gió, hai bên đường đều là những cô gái mặc áo váy rực rỡ sắc màu, các cô nàng thét chói tai, còn nhảy rướn người lên ném đóa hoa trong ll0ng nguc vào xe bò.

Thanh Hà cũng không kiềm chế được mà thét chói tai theo mọi người, nàng muốn ném đóa hoa trong tay cho Vương Duyệt, nhưng trong tay trống trơn, không biết bó hồng nguyệt quý kia đã bị ném đi nơi nào.

Thanh Hà sốt ruột ngồi xổm xuống tìm, cũng không biết bị người nào đạp ngã xuống nền đất, nàng muốn bò dậy nhưng càng có nhiều người giẫm đạp lên nàng hơn, nàng tuyệt vọng ôm đầu cuộn tròn lại, bỗng dưng áp lực trên người đã hoàn toàn biến mất.

Nàng mở to mắt, thấy Vương Duyệt giống như thiên thần đi xuống khỏi xe bò, đạp trên tấm thảm cánh hoa thật dày và đi từng bước về phía nàng.

Nhưng khắp người nàng đều là bùn đất và dấu chân của người khác, bẩn không chịu nổi, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh thuần khiết không tì vết và không dính dáng một chút bẩn thỉu nào của hắn.

Xấu hổ về bản thân, sắp bị nhân vật thần tiên ở trong lòng nhìn khoảnh khắc thảm hại nhất trong cuộc đời, nàng dứt khoát nắm một vốc bùn rồi bôi lên mặt, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Chàng* không nhìn thấy ta, chàng không quen biết ta, xin đừng lại đây!

Nhưng trời không chiều lòng người, lúc nàng và nhóm phụ nữ chen chúc một chỗ và gào thét chói tai “Vương Duyệt nhìn bên này” thì Vương Duyệt lại ngồi im không nhúc nhích giống như pho tượng ở trong xe bò, thậm chí còn không cho nàng một cái liếc mắt.

Nhưng khi nàng trở thành đóa hoa nhơ nhuốc lấm bùn thì hắn lại nhìn thấy nàng.

Không chỉ có thế, hắn còn xuống xe, đi từng bước về phía nàng như hoa thơm nở rộ.

Chàng tới rồi! Chàng tới rồi! Chàng giẫm lên hoa tươi mà tới!

Người tình trong mộng của ta sẽ giẫm lên cánh hoa bảy màu, tới cứu ta vào thời khắc ta khó khăn và bất lực nhất. Nhưng khi tất cả những điều này xảy ra, ta cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng, sau đó sẽ lao như bay vào vòng ôm của chàng, gọi chàng một tiếng khanh khanh.

Đừng tới đây, đừng gặp ta, đừng nhìn thấy bộ dạng này của ta.

Ta không muốn được chàng cứu trong tình trạng bùn đất đầy người.

Nhưng Vương Duyệt vẫn bước từng bước đến gần, hắn ngồi xổm một chân, vươn tay phải về phía nàng, “Cuối cùng đã tìm được nàng, đi cùng ta nhé.”

Một bàn tay hoàn mỹ biết bao! Trắng nõn trơn mịn giống như người sứ, từng khớp xương rõ ràng và móng tay được cắt sửa gọn gàng.

Nàng không thể chối từ lời mời của người tình trong mộng mà theo phản xạ, chìa tay nắm lấy tay hắn.

Ngay lúc đầu ngón tay hai người sắp chạm vào nhau, nàng nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu khủng khiếp của mình, trên ngón tay còn đầy những vết thương, đây là vết thương khi nàng điêu khắc ngói úp hình mặt người, cứ vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, chưa có lúc nào mười đầu ngón tay được khỏi hẳn.

Cảm giác tự ti bỗng ùa đến, nàng rút tay phải về, đảo trong đống nước bùn rồi đứng lên và nhấc chân chạy như điên.

Hắn hoàn mỹ như vậy, nàng không xứng nhận được sự coi trọng của hắn.

Nàng lăn thành tượng đất trong đống bùn, nhấc chân chạy như điên, chỉ mong trốn được hắn.

Nhưng hắn vẫn không ngừng đuổi theo.

Tại sao phải đuổi theo ta? Cho dù nàng chạy trốn tới đâu thì hắn cũng theo sát phía sau, phía trước là mặt sông rộng mênh mông, nàng lao ngay xuống sông để dòng nước rửa sạch bụi bẩn trên người nàng.

Ùm một tiếng, nàng quay đầu lại trong làn nước, nhìn thấy người tình trong mộng cũng nhảy xuống sông theo nàng. Búi tóc của hắn bị nước sông rẽ ra, tóc dài tới eo trôi dạt khắp nơi giống như rong biển, ống tay áo và ống quần rộng rãi cũng bị thấm nước làm phồng lên, giống như dưới chân xuất hiện cơn gió lớn làm thổi tung quần áo và đầu tóc từ dưới lên.

Hình ảnh này càng giống với cảnh thiên thần hạ phàm trong tranh.

Thiên thần Vương Duyệt bay về phía nàng và bắt lấy tay nàng.

Nàng cuống quýt đẩy ra, muốn chạy trốn, nhưng hắn không chịu buông tay mà còn ôm eo nàng.

Nàng hoảng loạn: Nói ra có lẽ mọi người sẽ không tin! Không phải ta khinh nhờn thần linh! Mà là thần linh ra tay trước!

Nàng càng giãy giụa thì vòng ôm của thần linh càng chặt hơn, sau đó, thần linh không chỉ ra tay mà hắn còn hoạt động cả miệng!

Ngay lúc nàng không thở nổi dưới mặt nước, thần linh đã trao cho nàng một nụ hôn…

A!

Thật sự quá k1ch thích, Thanh Hà đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Đầu nàng nhễ nhại mồ hôi, nàng nhìn màn giường ở trước mắt thì thở phào nhẹ nhõm, may quá, tất cả chỉ là mơ thôi.

“Gặp ác mộng sao?”

Có một bàn tay chìa tới, trong tay còn cầm khăn.

Đây là bàn tay vừa xuất hiện trong giấc mơ, cũng là giọng nói đã nghe thấy trong giấc mơ.

“Ừ.” Thanh Hà nhận khăn lau mồ hôi, nhưng cũng không dám nghiêng người nhìn hắn vì chỉ sợ khinh nhờn thần linh.

Tại sao Vương Duyệt ở trong phòng ta?

Thanh Hà cứng người trên giường, ngồi không được, mà tiếp tục nằm xuống cũng không xong.

Vương Duyệt hỏi: “Nàng còn đau đầu không?”

Thanh Hà trả lời rất nghiêm túc: “Không đau.”

Vương Duyệt bưng một chén nước ấm tới, “Đã đói chưa, uống chút nước trước đã, nàng muốn ăn gì? Giờ là buổi chiều, chúng ta đang trên thuyền, ngày mai sẽ đến Kiến Nghiệp.”

Mỗi lần uống thuốc ít nhất cũng ngủ đến giữa trưa, thậm chí có lúc ngủ cả một ngày một đêm. Thanh Hà đã thành quen, nhưng Vương Duyệt giống như thần linh ở trong lòng lại không thể khinh nhờn, giờ hắn ở trong phòng nàng hỏi han ân cần như vậy, còn đưa khăn rồi bưng trà rót nước làm nàng rất căng thẳng.

À đúng rồi, bọn họ đều nói ta là công chúa Thanh Hà.

Công chúa có gì đặc biệt hơn người chứ, công chúa cũng không thể coi Vương Duyệt như người hầu được.

Vương Duyệt càng ân cần, Thanh Hà càng áy náy, thậm chí là tự trách, nàng luôn cảm thấy mình dùng thân phận công chúa để chèn ép vị thần đẹp trai như Vương Duyệt phải hạ mình đi bưng trà rót nước cho nàng.

Trong đầu Thanh Hà tràn đầy hình ảnh một cô công chúa kiêu ngạo tự phụ cậy mạnh cướp đoạt trai đẹp đàng hoàng.

Đã ngủ gần một ngày, Thanh Hà cũng khát nên uống một hơi cạn sạch, Vương Duyệt nhận chén trà, Thanh Hà vội nói: “Ta tự làm được.”

Vương Duyệt không cố ép mà rụt tay về.

Thanh Hà vẫn không dám nhìn Vương Duyệt, nàng cúi đầu, đặt chén trà rỗng trở lại chiếc bàn bên cạnh giường.

Vương Duyệt lại hỏi: “Công chúa muốn ăn gì?”

Thức ăn từ trong tay Vương Duyệt đưa tới có là cám thì cũng là đồ ăn. Thanh Hà vội nói: “Cái gì cũng được, ta ăn được hết, không cần phiền phức đâu.”

Vương Duyệt nói: “Vậy ta tự quyết định và sắp xếp bữa tối cho công chúa nhé.”

Cuối cùng Vương Duyệt cũng đi ra ngoài, lúc này Thanh Hà mới thả lỏng lại, nàng mặc quần áo và đi giày, rửa mặt qua loa rồi nhanh chóng thoát khỏi nơi làm nàng căng thẳng. Lúc ở một mình với Vương Duyệt, cả người nàng căng cứng và cảm thấy xấu hổ, cảm giác ít nhất mình sẽ bị tổn thọ mất mười năm.

Thanh Hà ra khỏi khoang thuyền, đi lên boong tàu, đây là thuyền lớn ba tầng, nàng ở tầng cao nhất, cánh buồm cũng được treo ở chỗ cao nhất, thuyền lớn rẽ sóng vượt gió, chim hải âu cũng thuận theo đà của thuyền lớn bay lượn giữa trời.

Thanh Hà ngơ ngác nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn, nàng nhớ tới cảnh trong mơ ban nãy, nàng nhảy xuống sông lớn, nàng nhảy hắn cũng nhảy, sau đó… nụ hôn kia.

Thanh Hà chỉ cảm thấy môi nóng rực, giống như thứ hôn nàng không phải miệng Vương Duyệt mà là một chiếc bàn là được nung đỏ.

Nụ hôn này quá rõ ràng và để lại dấu vết sâu đậm.

Thanh Hà nhắm mắt đắm chìm trong say mê, giấc mộng khinh nhờn thần linh kia ấy thế mà vẫn còn tiếp tục trong đầu!

Không chỉ một nụ hôn, mà quần áo của Vương Duyệt còn tan tác từng chiếc từng chiếc trong dòng nước và bị nước cuốn trôi, nàng nhìn thấy sống lưng của hắn, vòng eo của hắn… Thậm chí nàng còn nhìn thấy rõ đường nét trên vòng eo!

Giống như rượu gạo nhà mình ủ, người ta sẽ đào một lỗ nhỏ trên gạo nếp đã nấu chín rồi rắc men rượu vào, đây là lúm đồng tiền, từng giọt rượu gạo trong vắt sẽ đọng lại trong lúm đồng tiền, chỉ cần nếm một ngụm sẽ thấy ngọt ngào và ngà ngà say, dư vị sẽ còn đọng mãi…

“Sao công chúa chạy ra ngoài?” Một giọng nói cắt ngang sự tưởng tượng của Thanh Hà.

Thanh Hà mở to mắt, trở lại hiện thực, nhìn thấy ngay Vương Duyệt đang tức giận.

Vương Duyệt đi giao cho nhà bếp chuẩn bị những món ăn trước kia Thanh Hà thích, trở về khoang thuyền thì không một bóng người, không thấy Thanh Hà đâu.

Chỉ trong nháy mắt, Vương Duyệt cho rằng sẽ lại đánh mất nàng, hắn vội vàng gọi người chia nhau đi tìm, may là đã nhanh chóng tìm được Thanh Hà ở boong thuyền trên cùng.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Vương Duyệt, Thanh Hà gần như nghĩ rằng ảo tưởng thầm kín không thể cho ai biết của nàng đối với Vương Duyệt đã bị nhìn thấu, nàng có tật giật mình, cuống quít nói: “Rất xin lỗi, ta sai rồi.” Khinh nhờn thần linh sẽ bị sét đánh!