Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 146: Cô không biết một chút gì về chuyện ngày xưa của hắn (6)




Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Có thể là do phụ nữ rất dễ nhạy cảm, cho nên lúc Thím Trương nói đến câu “Tôi định cư ở trong thành phố, cũng tính là một loại gặp lại đi?”, Qúy Ức rất để ý.

Mặc dù Thím Trương nói hơi nhỏ nhưng Qúy Ức đều nghe thấy rõ ràng, chẳng qua cô không có xác định được, câu nói kia có phải là Hạ Qúy Thần trả lời lại Thím Trương hay không, cho nên cô cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ là đem câu nói đó nhẩm đi nhẩm lại vài lần, xong liền hướng về phía Thím Trương cười cười một chút, tỏ vẻ là cô vẫn đang nghe bà ấy nói chuyện.

Qúy Ức ăn hết hai cái bánh quẩy liền lấy khăn giấy xoa xoa tay, sau đó cầm thìa lên múc một muỗng cháo đưa lên miệng.

Thìa cháo vừa chạm đến môi, cả người Qúy Ức liền căng cứng, động tác cũng dừng lại.

Hương vị này sao lại quen thuộc như vậy? Hình như cô đã từng ăn qua …?

Qúy Ức vội vàng đưa thìa cháo vào trong miệng, cô nhai kĩ nuốt chậm, càng ăn càng cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra là mình đã ăn ở đâu, ấn đường cũng nhịn không được mà nhăn lại.

Lúc cô đang vắt óc suy nghĩ, từ bên cạnh lại vang lên âm thanh cung kính của Thím Trương: “Cậu chủ Hạ”.

Qúy Ức hoàn hồn, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Qúy Thần đang bước vào phòng ăn.

Xử lý xong việc là Hạ Qúy Thần đi tắm thì phải, tóc của hắn còn chưa có sấy, vẫn đang hơi ướt, quần áo cùng giày da trên người cũng được thay thế bằng đồ ở nhà, nhìn Hạ Qúy Thần như thế này trông trẻ tuổi và thanh nhã hơn rất nhiều.

Đối với sự đón tiếp của Thím Trương, Hạ Qúy Thần không có trả lời, một tay kéo chiếc ghế đối diện với Qúy Ức ra rồi ngồi xuống.

Hắn vươn tay cầm một cái bánh quẩy đưa tới miệng cắn một cái, sau đó mới nhìn Thím Trương, hướng về phía nồi cháo khẽ hất hất cằm.

Thím Trương ở cùng Hạ Qúy Thần cũng được một thời gian rồi nên hiểu hành động vừa rồi của hắn là gì, lập tức đi tới bàn ăn múc một chén cháo cho hắn.

Bởi vì bây giờ có Hạ Qúy Thần nên Thím Trương đứng im, không có lải nhải nói chuyện như vừa nãy nữa.

Trong phòng rất nhanh liền ăn tĩnh lại, lâu lâu mới phát ra tiếng vang do chén đũa va chạm.

Hạ Qúy Thần ngồi xuống bàn ăn sau Qúy Ức nhưng lại ăn xong trước cô.

Quý Ức thấy Hạ Qúy Thần buông đũa, vội vàng húp nốt chút cháo còn lại trong chén, sau đó cũng ngừng ăn.

Quý Ức ngồi ngay ngắn, lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thím Trương đặt khăn ướt lên bàn, Hạ Qúy Thần đang thong thả ung dung cầm khăn ướt lên lau miệng với tay. Cô nuốt nước bọt, sau đó mới mở miệng: “Cám ơn anh tối hôm qua đã giúp tôi, cả phòng ở để tôi qua đêm cùng bữa sáng nữa”.

Nghe thấy Quý Ức mở miệng, Hạ Qúy Thần cũng chỉ là hướng về phía cô gật gật đầu, tỏ vẻ tiếp nhận lời cảm ơn của cô, sau đó tiếp tục lau tay.

Phòng ăn lại an tĩnh một chút, qua giây lát Qúy Ức mới mở miệng: “Cái kia, quần áo tôi đang mặc là anh nói Thím Trương mua giúp tôi sao?”.

Không chờ Hạ Qúy Thần trả lời, Qúy Ức đã nói tiếp: “Đợi lúc nào có thời gian, tôi đem tiền trả lại cho anh ….” Dừng dừng một chút, Qúy Ức lại bổ sung: “ ……. hoặc là Thím Trương”.