Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 429: Tôi thật sự rất yêu người con gái tôi không có được (9)




Ngoài ra, cô vẫn luôn cố gắng không suy nghĩ đến bất kỳ chuyện gì.

Cô nghĩ, cứ như vậy, thời gian dần qua, cô cũng sẽ từ từ quên đi những chuyện khổ sở kia.

Nhưng sự thật chứng minh là cô đang tự lừa mình dối người. Chỉ một cuộc điện thoại của Trần Bạch lại khiến cô không kiềm chế được lòng mình. Một giây trước cô còn cười đau bụng vì đang xem hài kịch, một giây sau, mắt cô đã ửng đỏ.

Thậm chí cô không dám bắt điện thoại, cô sợ mình vừa mở miệng nói chuyện sẽ bị Trần Bạch phát hiện giọng nói của cô khác thường, cho nên cô đợi đến lúc cuộc gọi kết thúc, mới gửi tin nhắn cho Trần Bạch.

Gần như cô không dám dừng quá lâu trong khung tin nhắn của Trần Bạch. Bởi lẽ cứ nhìn thấy tên anh ta, cô lại không tự chủ được mà nhớ đến Hạ Quý Thần. Đau lòng khiến cho cô không có chút sức lực nào để gõ chữ. Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cô mới có thể kết thúc cuộc nói chuyện với anh ta, sau đó nhanh chóng rời khỏi mục tin nhắn.

Cô nghĩ, nếu Trần Bạch đã phải gọi điện cho cô, vậy thì chắc chắn Hạ Quý Thần không có khởi động máy, cho nên cô cũng không gọi điện cho anh.

So với cô, Trần Bạch hiểu rõ Hạ Quý Thần hơn, biết rõ bạn bè của anh, nơi anh thường đến, những chỗ cô biết, khẳng định là Trần Bạch cũng biết, hơn nữa chắc chắn anh ta đã tìm qua một lượt. Quý Ức nghĩ một lúc, sau đó cô mở máy, gọi cho một người mà Trần Bạch không quen biết, nhưng lại rất thân với Hạ Quý Thần... Mập.

Mập đang tăng ca, giọng của cậu ta trong điện thoại rất nhỏ. Sau khi Quý Ức nói rõ tình huống, Mập liền nói: “Có phải tâm trạng anh Thần rất tệ đúng không?”

Quý Ức nghĩ thầm, vài ngày không liên lạc được, sợ là tâm trạng của anh cũng không có chỗ nào tốt, vì vậy liền trả lời: “Hẳn là vậy.”

Đầu dây bên kia, Mập im lặng trong chốc lát, sau đó nói cho Quý Ức hai cái địa chỉ. Cái thứ nhất là quán bar ở Tô Thành, cái thứ hai cũng là một quán bar, nhưng ở Bắc Kinh.

Tô Thành ở cách Bắc Kinh vài trăm km, chạy suốt đêm qua đó tìm cũng không thực tết. Cho nên sau khi Mập nói hết với Quý Ức địa điểm cụ thể mà Hạ Quý Thần có thể xuất hiện, cậu ta lại bổ sung thêm một câu: “Như vậy đi, cậu chịu trách nhiệm đi đến quán bar ở Bắc Kinh tìm thử, còn ở Tô Thành, mình cũng có nhiều bằng hữu, sẽ nhờ họ đi tìm giúp.”

“Làm phiền cậu, Tô Hàn.” Quý Ức khách sáo đáp lại hai câu, rồi mới nói tạm biệt với Mập.

Sau khi cúp điện thoại, Quý Ức lập tức soạn tin nhắn gửi cho Trần Bạch, nội dung là tên và địa chỉ của quán bar mà Mập đã nói với cô.

-----

Trần Bạch mãi vẫn không tìm được Hạ Quý Thần. Anh cũng không ngồi ở công ty chờ, mà lái xe đi đến nhà của Hạ Quý Thần ở gần đại học B Ảnh. Anh suy đoán có lẽ Hạ Quý Thần sẽ về nhà.

Ngay khi đến dưới lầu khu nhà của Hạ Quý Thần, Trần Bạch nhận được tin nhắn của Quý Ức.

Một tay anh giữ tay lái, một tay cầm điện thoại nhắn tin trả lời: “Tôi đã biết, Quý tiểu thư, bây giờ tôi chạy qua đó xem thử.”

Sau khi bỏ điện thoại di động xuống, Trần Bạch lập tức quay đầu xe, chạy đến quán bar mà Quý Ức đã nhắn cho anh.

Đó là một quán bar khá yên tĩnh, trang trí tao nhã, đẹp mắt. Bên trong, khách ngồi thành từng nhóm, tiếng trò chuyện rất nhỏ.

Ngoại trừ Bartender đang pha chế rượu ở quầy, thì chỉ có một nhân viên phục vụ đang cầm menu đứng cạnh một cái bàn gần cửa sổ, nhận order của khách hàng.

Trần Bạch định đợi nhân viên phục vụ nhận order xong, thì cầm hình của Hạ Quý Thần bước đến hỏi cậu ta, nhưng anh vừa đi sâu vào quan bar khoảng 10 mét thì đã thấy trong góc có một bóng dáng quen thuộc.

Hóa ra, Hạ tổng thật sự ở đây...

Bước chân Trần Bạch thoáng khựng lại, một lúc lâu sau, anh mới cất bước đi tới.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn trong quán bar, phải đi đến gần, Trần Bạch mới có thể nhìn thấy rõ, quần áo trên người Hạ Quý Thần vẫn là bộ quần áo mà anh ấy đã mặc năm ngày trước.