Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 444: Tôi đưa em về (4)




Ánh mắt Hạ Quý Thần thoáng ngừng lại trên mặt Quý Ức. Vốn là lúc nãy anh đã nghe Trình Vị Vãn kể rõ chuyện xảy ra đêm nay, nên vẻ mặt anh lúc này vô cùng lạnh lùng và âm u. 

Anh hơi mấp máy môi, qua vài giây sau, mới dời ánh mắt xuống phía dưới. 

Cô mặc một bộ đồ màu da dính đầy bụi đất, có vài chỗ còn bị rách. 

Túi xách đeo trên cánh tay trắng nõn của cô đã lấm bẩn, cánh tay mảnh khảnh đó cũng bị trầy một mảng lớn. 

Tay Hạ Quý Thần đã sớm nắm thành đấm, trong lòng anh có một loại xúc động muốn giết người. 

Mấy tên lưu manh kia không những dám đánh lên mặt cô, mà còn dám làm cô bị thương? 

Bởi vì giận nên lồng ngực Hạ Quý Thần phập phồng lên xuống, mãi một lúc lâu sau, anh mới thu ánh mắt về, tiếp tục nhìn xuống dưới. 

Anh liếc thấy phần vải che ở chỗ gối của cô có vài vết máu. 

Là máu của Hàn Tri Phản, hay là cô bị thương? 

Nghĩ đến vết trầy trên tay Quý Ức, Hạ Quý Thần lập tức bước lên phía trước một bước, ngồi xổm xuống, bất chợt nhấc váy cô lên. 

Quý Ức bị động tác bất ngờ của anh làm hoảng sợ, theo bản năng, cả người cô lui về sau một bước, tiếp đó, bắp chân của cô lập tức bị anh nắm lấy. 

Lòng bàn tay anh rất nóng, khiến cho Quý Ức có cảm giác bị phỏng, cô vô thức kéo mạnh chân, đầu ngón tay đang cầm túi xách của cô cũng không tự chủ được mà xiết chặt hơn. 

Vết thương trên đầu gối cô nặng hơn vết trầy da trên cánh tay rất nhiều, nhất là gối trái đã biến thành màu tím, chỗ bị tróc da còn thấm máu... Chẳng lẽ cô bị mấy tên kia đẩy ra đất? 

Hạ Quý Thần nhắm mắt người anh có vẻ hơi khó chịu, ngay sau đó, không khí xung quanh cũng bắt đầu lạnh xuống. 

Quý Ức vẫn duy trì tư thế cứng ngắc như vậy, đứng một lúc lâu, chân cô có hơi không thoải mái, nhịn không được khẽ động đậy. 

Hạ Quý Thần hoàn hồn, buông tay ra, anh vừa đứng lên vừa nói, bởi vì tức giận mà giọng anh có hơi cứng: "Tôi đưa em đi gặp bác sĩ kiểm tra xem." 

Nói xong, anh tự động đưa tay cầm lấy túi xách trong tay cô, sau đó kéo tay cô, dẫn cô bước nhanh về phía phòng khám. 

Quả thật rất đau, nhưng Quý Ức biết rõ mình không có bị thương đến gân cốt, về nhà thoa thuốc một chút là ổn, không cần phải khua chiêng gióng trống đi gặp bác sĩ như vậy, cô vô thức rút tay về, nói: "Không cần đâu, tôi về nhà thoa thuốc là được rồi." 

Dường như Hạ Quý Thần không nghe thấy lời của cô, vẫn kéo cô đi về phía trước. 

Quý Ức đành phải lấy đại một cái cớ: "Hơn nữa, muốn vào viện xem bệnh cần có chứng minh thư, nhưng mà hôm nay tôi không có mang chứng minh thư..." 

Hạ Quý Thần dừng bước. 

Anh đứng yên, đưa lưng về phía Quý Ức một lúc, rồi mới quay đầu nhìn cô: "Tôi đưa em về nhà." 

Nói xong, anh lại nắm cổ tay cô, dắt cô đi về phía bãi đỗ xe ở cách đó không xa. 

"Không cần, tôi có thể tự về được, ở đây có nhiều taxi mà..." 

Đầu gối Quý Ức bị đau, nên bước đi của cô hơi chênh vênh, đi được khoảng hơn mười mét, dường như Hạ Quý Thần cảm nhận được, thế là anh lại ngừng bước. 

Quý Ức cho rằng Hạ Quý Thần đã đồng ý để cô tự về nhà, cô vừa định rút tay khỏi tay anh, thì anh bỗng nhiên dùng sức kéo cô đến phía trước, sau đó cúi người, ôm ngang cô lên... rồi bước nhanh đi đến xe, mở cửa, không để cô có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, anh đã nhét cô vào trong xe, tiếp đó thuận tay đóng cửa xe lại. 

Hạ Quý Thần nhanh chóng lên xe, khom người buộc dây an toàn cho Quý Ức, rồi giẫm chân ga, lái xe ra khỏi bệnh viện.