Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 841: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (21)




Chỉ là từ trước đến giờ cô chưa từng nói với Hạ Quý Thần, cô cảm thấy chương trình học lúc phổ thông có hơi khó, làm sao anh có thể nhớ mà gạch trọng tâm cho cô chứ?

Nếu như, những điểm trọng tâm là do Hạ Quý Thần gạch, vậy những đồ ăn vặt mà cô muốn ăn được đặt trên vở cô, cùng với cái khăn choàng trên người cô, chắc không thể nào đều do Hạ Quý Thần làm chứ?

Quý Ức càng nghĩ, tim cô càng đập nhanh hơn. 

Nếu suy đoán của cô đều là đúng, vậy thì làm sao anh biết được cô muốn ăn những món ăn vặt kia? Những chuyện đó, rõ ràng cô chỉ nói cho anh Dư Quang nghe thôi mà?

Có lẽ là vì, những việc mà cô nhận định trong nhiều năm qua, bỗng nhiên bị đá đổ, có lẽ là vì, sự thật này đến quá đột xuất, khiến cô nhất thời có phần khó chấp nhận được. Suy nghĩ của Quý Ức rối tung cả lên, cô luôn cảm thấy cảnh tượng này xảy ra không chân thật chút nào.

Không được… Cô cứ nghĩ lung tung như vậy cũng không có ích gì, cô có thể gọi điện thoại hỏi Hạ Quý Thần… Đúng rồi, cô đúng là ngốc mà, hỏi Hạ Quý Thần, không phải là biết hết rồi sao?

Nghĩ như vậy nên Quý Ức lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Hạ Quý Thần.

Mấy cuộc được gọi đi nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Thật kỳ lạ, sao anh ấy không bắt máy? Chẳng lẽ cài chế độ im lặng rồi?

Quý Ức vừa buồn bực nghĩ, vừa bỏ điện thoại xuống, bấm phím dừng cuộc gọi.

Thôi bỏ đi, gọi điện thoại cho thím Trương, có lẽ thím ấy đang ở nhà, bảo thím Trương kêu anh ấy…

Quý Ức nghĩ, liền mở danh bạ ra, kéo tìm số của thím Trương, kết quả là kéo đến nửa danh bạ, cô đã thấy “Mập”. 

Đúng vậy, cô ngốc thật, liên lạc với Hạ Quý Thần không được, cô có thể gọi điện thoại cho Mập, chắc chắn Mập rất rõ chuyện xảy ra năm đó…

Quý Ức không nghĩ ngợi gì, bấm số của Mập rồi gọi đi.

Đối lập với một Hạ Quý Thần chậm chạp không nghe máy, Mập rất nhanh chóng nhận điện thoại: “A lô, Tiểu…” 

Trong điện thoại, tiếng “Ức” của Mập chỉ phát ra một nửa thì liền lập tức sửa thành: “… Hạ phu nhân, xin hỏi có gì chỉ giáo?”

Hạ phu nhân… Cái danh xưng này làm cho Quý Ức cực kì thích thú, nụ cười lan đến tận đuôi mày: “Chỉ giáo thì không dám, nhưng có chút việc muốn hỏi cậu.”

“Xin rửa tai lắng nghe.” 

“Lúc học phổ thông, cậu thân thiết với Hạ Quý Thần nhất, vậy cậu đã từng nhìn thấy Hạ Quý Thần thường xuyên gạch phần trọng tâm ở trên một quyển sách không?

Quý Ức vừa kết thúc câu hỏi, ở đầu dây bên kia, Mập liền lên tiếng: “Cậu muốn hỏi có phải anh Thần đã giúp cậu gạch phần trọng tâm ở trong vở, đúng không?”

Mập không đợi Quý Ức trả lời, liền nói tiếp: “Đúng vậy đấy, là anh Thần giúp cậu gạch trọng tâm đó…” 

Đúng thật là Hạ Quý Thần… Quý Ức không nói gì, nhưng cô không kìm lòng được nữa, tay cô nắm chặt điện thoại hơn.

Trong điện thoại, một người vốn nói nhiều như Mập bị Quý Ức hỏi một câu nên nói liên tục như máy phát thanh: “Có điều, lúc đầu mình không biết anh Thần gạch trọng tâm trong vở cho ai, nhưng sau này, sau khi tốt nghiệp phổ thông, cậu đi rồi, anh Thần uống say tự nói đấy.”

“Hình như anh ấy đã vô tình nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa cậu và anh Dư Quang, biết được cậu vì chương trình học khó quá mà phiền muộn, sau đó anh ấy mới hạ quyết tâm học hành cho tử tế, chính là vì muốn giúp cậu gạch những phần trọng tâm. Để mình nói cho cậu nghe, Tiểu Ức, lúc học trung học anh Thần vốn không học hành tử tế gì, lúc đó cũng là vì muốn giúp cậu gạch trọng tâm nên anh ấy đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, thức đêm cả nửa năm, vừa bổ sung bài bị mất, vừa học chương trình phổ thông…”