Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 848: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (28)




Nói dối…

Trong tận đáy lòng Quý Ức thầm không tin về câu nói của anh, cô lại nhẹ giọng nói: “Vậy là tâm trạng không tốt?”

“Cũng không có.” 

Lừa đảo, hút nhiều thuốc như vậy, đến bây giờ mặc cái áo khoác trên người mà vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc lá mà.

Có điều Quý Ức không truy hỏi anh đến cùng.

Hạ Quý Thần thấy cô không hỏi gì nên cũng im lặng. 

Hai người cứ im lặng đi về đoạn đường phía trước.

Lúc sắp tới gần vườn hoa của khu chung cư, Quý Ức liên tục nói: “Hạ Quý Thần, thật sự hôm nay vừa về nhà,việc đầu tiên là tìm anh nhưng anh không có nhà.”

Trong lời nói của cô có chút mất mát nhưng cô đã nhanh chóng thay đổi sang giọng nói vui vẻ nhẹ nhàng: “Có điều không sao cả, bây giờ nói với anh cũng được rồi.” 

“Hạ Quý Thần, hôm nay em đi đến Lộc Minh Uyển rồi.”

Hạ Quý Thần thật sự không nghĩ tới, Quý Ức có thể chủ động nói cho anh nghe việc hôm nay cô tới căn nhà mà anh mua lúc đóng giả Hạ Dư Quang.

Anh đi thẳng lên phía trước mấy bước thì dừng lại, anh không nói gì, chỉ có cô vẫn tiếp tục câu chuyện: “Em thật sự sớm đã quên chỗ ấy vẫn còn một căn nhà, hôm nay trùng hợp đi qua đó em mới nhớ lại chúng ta đã từng sống tại đó, em bảo Trang Nghi dừng xe lại, rồi một mình vào đó…” 

Cô nói, chúng ta cùng nhau sống ở đó…

Chúng ta…

Là đang nói anh và cô sao?

Hạ Quý Thần không ngắt lời của Quý Ức nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Hạ Quý Thần, em thật may mắn, hôm nay em đã quyết định đến đó dạo một vòng.”

“Anh không biết em vui đến thế nào đâu…” 

“Hạ Quý Thần, xin lỗi anh, cho tới giờ em luôn hiểu lầm.”

Lời của Quý Ức nói vô cùng hỗn loạn, lúc thì vui vẻ lúc lại xin lỗi, Hạ Quý Thần nghe không hiểu rõ, nhíu mày lại nhìn về phía cô: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Quý Ức không vội vàng trả lời câu hỏi của Hạ Quý Thần mà lại hỏi lại anh một câu: “Hạ Quý Thần, anh có biết tại sao lúc đầu em thích anh Dư Quang không?” 

Một câu hỏi khiến Hạ Quý Thần rũ mắt xuống.

“Thật ra em biết anh Dư Quang rất lâu rồi, nhiều hơn anh một năm nhưng lúc đó em không thích anh Dư Quang.”

“Sau này khi em lên cấp ba mới thích anh Dư Quang.” 

Lên cấp ba…

Thời gian ấy anh đã quen biết cô rồi, nói như vậy cô ấy không phải thích Hạ Dư Quang trong thời gian anh chưa biết cô?

Chỉ là anh và Hạ Dư Quang, so sánh với nhau sẽ rất khập khiễng, bất kì ai cũng đều sẽ thích anh, nhưng tại sao cô cứ một mực thích anh trai của anh?

Trong lòng Hạ Quý Thần đầy nghi hoặc nhưng lại không hỏi mà im lặng chờ đợi.

Một lúc sau Quý Ức mới tiếp tục nói: “Chính là năm lớp 10, anh Dư Quang đột nhiên trở nên rất quan tâm em, em nói bừa với anh ấy chuyện gì đó, anh ấy cứ khăng khăng phải làm cho bằng được.

“Em nói, bài học ở cấp ba khó quá em học không được, sau đó quyển sách của em gạch đầy đủ những điểm trọng tâm.” 

Lúc Quý Ức nói ra những lời này, cô cảm nhận rõ ràng là cơ thể anh đang căng thẳng. Cô biết, vì những chuyện đó đều do anh làm nên anh mới có phản ứng như vậy.

Cô cố tỏ vẻ không nhận ra điều đó, tiếp tục nói: “Em nói, em muốn ăn kẹo bông đường. Ngày hôm sau em đến nhà anh chơi, trong căn phòng của em lại có đặt một cây kẹo bông đường.”