Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 6




Edit by Tử Hàm & Beta by Hằng
-
Nhà xuất bản Tri Hoa là xí nghiệp đứng đầu ngành xuất bản trong nước, rất nhiều cuốn sách nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã được công ty này xuất bản.
Trước kia, hầu hết các quyển sách được xuất bản chủ yếu là thể loại văn học truyền thống hoặc kinh điển. Nhưng trong những năm gần đây, thuận theo xu hướng phát triển của nền kinh tế thị trường, bọn họ đang mạnh mẽ tiến quân vào thị trường xuất bản văn học trực tuyến.
Sau nhiều lần nghiên cứu, điều tra và khảo sát, cuối cùng họ dùng một số tiền lớn để ký được quyển tiểu thuyết dài《Đông Cung phong vân lục》của đại thần văn học mạng Ôn Hàn, lấy tư cách là nhà xuất bản văn học truyền thống tiến quân tìm kiếm tài năng trong lĩnh vực văn học trực tuyến.
Việc lựa chọn cuốn sách này một phần là vì sự nổi tiếng của Ôn Hàn. Hai chữ Ôn Hàn này tương đương với ba tác giả của ba cuốn sách bán chạy nhất.
Một phương diện khác cũng là phương diện quan trọng nhất. Mặc dù cuốn sách đầu tiên của Ôn Hàn ra mắt dưới dạng trực tuyến, cần vận dụng một lượng lớn kỹ xảo văn học mạng. Nhưng anh lại là một tác giả có nền tảng văn hóa sâu sắc, rất giỏi trong việc dùng từ, đặt câu, không hề thua kém các tác giả văn học truyền thống. Điều này rất khó tìm được ở các nhà văn mạng khác.
Các nhà văn truyền thống sẽ không bao giờ học thói quen của nhà văn mạng.
Sách của Ôn Hàn là sự pha trộn giữa văn học truyền thống thuần túy và một chút đặc trưng của văn học mạng. Với lối hành văn của mình, anh có thể khéo léo đi lại giữa hai thể loại và tìm kiếm một sự cân bằng nhất định.
Các nhà phê bình sách thường nói rằng, ở trong thời đại này không thể có một Ôn Hàn thứ hai.
Cuốn sách 《Đông Cung phong vân lục》đã thu hút sự chú ý của các ngành công nghiệp liên quan khác tại thời điểm đang được viết và thông báo đã bán bản quyền xuất bản.
Trong giới vẽ tranh minh họa, vấn đề này chưa bao giờ được ngừng thảo luận. Một nhóm minh họa như Hạng Noãn đang cầu nguyện mỗi ngày, hi vọng rằng mình có thể vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》. Đây chắc chắn là cơ hội cực kỳ tốt cho một họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Quyển sách này không chỉ là một quyển sách, xuất bản sách chỉ là một góc của núi băng, chuyển thể thành game, truyện tranh, bản quyền phim điện ảnh và truyền hình mới là chủ yếu. Không cần phải nói, tỉ lệ xuất hiện sau này là rất lớn.
Trước kia có họa sĩ vẽ minh họa cho sách của Ôn Hàn, người nọ nổi tiếng chỉ sau một đêm, bây giờ đã là đại thần trong ngành.
Thời điểm《Đông Cung phong vân lục》chỉ mới viết được một nửa, có vài họa sĩ đã vẽ mấy bức minh họa đăng lên Weibo cho fan xem. Ngoài việc được yêu thích, bọn họ cũng muốn dùng hết sức để dành lấy cơ hội này, có lẽ bên chủ sở hữu bản quyền sẽ thích nó.
Trong số đó, phiên bản được lưu hành rộng rãi nhất là một loạt các bức tranh bắt cá được vẽ bởi họa sĩ tranh minh họa hàng đầu Dao Quang. Hạng Noãn đã tải nó xuống và nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Đại lão quả nhiên là đại lão, bức tranh này thật sự vẽ rất đẹp.
Màu sắc, ánh sáng, bố cục và các phương diện khác đều rất mạnh mẽ, không hổ danh là đại thần, vỗ tay tung hoa.
Hứa Tĩnh Vi - biên tập viên xuất bản của 《Đông Cung Phong Vân Lục》 đã liên lạc với Hạng Noãn theo yêu cầu của Ôn Hàn, và mời cô vẽ minh họa cho cuốn sách.
Cô khéo léo từ chối.
Đây là sách của Ôn Hàn, là thứ quý giá nhất của anh ấy, không nên dùng làm công cụ để cô trèo cao.
Hạng Noãn nhìn thời gian, trang điểm một lớp nhẹ, mặc quần áo rẻ tiền mà tối hôm qua vừa mua, bả vai đeo một cái túi nhỏ, tay xách theo đồ ăn cùng vài món đồ chơi cho chó sau đó đi ra ngoài.

Địa điểm hẹn với Ôn Hàn là nơi đầu tiên nhặt được chú chó, trong công viên nhỏ phía sau trường học.
Trên đường đi con chó rất phấn khích , nằm trên cửa sổ xe liên tục nhìn ra ngoài. Trong khi chờ đèn đỏ, Ôn Hàn xoa đầu chú chó của mình: "Khi nhìn thấy mẹ của mày, đừng tỏ ra phấn khích như vậy. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn bỏ chồng bỏ con chạy trốn với người đàn ông khác."
Thực ra anh biết ba năm qua cô vẫn độc thân, điều đó không liên quan tới người đàn ông kia, nhưng sự ngờ vực không tín nhiệm cùng với hành động không từ mà biệt của cô làm anh tổn thương.
Nghe tới mẹ, con chó lắc mạnh đuôi.
Ôn Hàn bất đắc dĩ lạnh mặt.
Đi vào cổng công viên, tới một đài phun nước nhỏ, băng qua con đường xanh, chính là ở đây.
Công viên này vẫn không thay đổi nhiều so với ba năm trước, ngoại trừ những cây cối trong khu rừng bên cạnh lớn hơn và rậm rạp hơn, không gian bên trong cũng bí mật hơn.
Bọn họ thường hôn nhau trong đó. Khi anh hôn cô, anh thích giữ ót cô bằng một tay, tay còn lại ôm cô thật chặt, hung hăng đè cô ở trong ngực. Sau một nụ hôn dài, đôi bàn tay to lớn không ngừng nghỉ, mặc sức xoa nắn.
Bức ảnh dần dần trùng khớp với màn đêm sau một thời gian dài gặp lại.
Hạng Noãn nóng mặt, trái tim đập nhanh, hơi thở lộn xộn. Sau ba năm, lại trở về nơi này.
Cô ngồi trên băng ghế, buộc mình phải bình tĩnh.
Nhìn món đồ chơi cho chó trong tay, Hạng Noãn mỉm cười. Đợi một lúc nữa nhìn thấy con chó, cô nhất định phải ôm nó lâu một chút.
Lúc này, một con chó đen to lớn bất ngờ chạy đến chỗ cô.
Cô dựa lưng vào ghế, con chó lớn trèo lên chân cô, lè lưỡi ra liếm mặt cô. Cô giật mình, không dám di chuyển, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hy vọng rằng chủ nhân của nó sẽ đến giải cứu cô càng sớm càng tốt.
Trên thế giới này sao lại có con chó nặng như vậy, con chó này ngồi trên đùi cô, như thể nặng ngàn cân. Nó lè lưỡi thở hồng hộc, cái đuôi vẫy tới vẫy lui nhanh như quạt điện.
Con chó lớn cúi đầu, bất ngờ dụi vào trên cánh tay Hạng Noãn, hai bàn chân giơ lên, xoa một vòng tròn bên miệng. Động tác này nó học được từ cha nó!
Đôi chân dài của Ôn Hàn bước chầm chậm nhìn cách đó không xa, một người phụ nữ đang ôm con chó.
Anh không đi tiếp nữa, nheo mắt nhìn hình ảnh trước mặt.
Cô mặc một chiếc váy cổ rộng màu đỏ, thắt lưng bó sát, chân trắng nõn thon dài, đôi giày có dây đeo màu đen giúp chân cô thêm thanh tú.
Đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, phía dưới là chiếc mũi nhỏ xíu và đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vừa chín.
Biên tập viên của nhà xuất bản đã gọi và nói rằng Hạng Noãn từ chối vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》mặc dù bọn họ đã đưa ra giá cả bằng với thù lao của các họa sĩ tranh minh họa hàng đầu trong nước.

Ôn Hàn không nói gì, cúp điện thoại và đi đến chỗ cô.
Nếu lúc này có thể chọn một loại đồ vật, anh chắc chắn sẽ chọn một cái roi da nhỏ.
Hạng Noãn đang lấy món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra và trêu chọc con chó, nụ cười trên mặt cô vô cùng rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với biểu tình nghiến răng nghiến lợi của ai đó.
Một tay cô giữ cổ áo, tay còn lại xoa đầu con chó, mỉm cười nói: "Cảm ơn." Ngoài miệng là đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào người anh.
Con chó khẽ động đậy, từ trên người Hạng Noãn leo xuống, cuộn tròn thân thể nằm trên ghế dài.
Ánh mắt của anh hơi lóe lên, nơi bị cô nhìn vào phảng phất như có ngọn lửa vô hình đang đốt cháy. Hơi nóng dồn dập tràn vào trái tim anh, nóng đến không thể chịu đựng được.
Anh cúi người ngồi xuống, đôi mắt nhìn về rừng cây cách đó không xa, rất nhiều ký ức tràn vào trái tim anh, môi lưỡi chạm vào nhau, mềm mại, nóng bỏng, tiếng cô thở hổn hển và nghẹn ngào, từng thứ đánh vào sâu trong tâm trí anh.
Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng. Khi trêu chọc chú chó, chiếc váy nhẹ nhàng bị lay động, giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp gợi cảm.
Hạng Noãn ngồi xổm xuống, nói nhỏ: "Em nhớ anh rất nhiều, bất kể ban ngày hay ban đêm." Giọng cô dần dần hạ xuống: "Em thực sự, rất nhớ anh*." Vừa nói cô vừa chỉnh lại chiếc nơ con bướm màu hồng trên cổ chú chó.
*Hình như lúc này Hạng Noãn đang nói chuyện với con chó, nhưng mình lại cảm thấy Hạng Noãn muốn thông qua con chó để nói những lời này với Ôn Hàn. Mà tiếng Trung thì chỉ có bạn và tôi nên mình để nguyên bản dịch vậy.
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như cô đang tự nói với bản thân.
Hạng Noãn đứng dậy, quay lưng về phía Ôn Hàn và nói: "Tôi đi WC một chút." Sau đó bước về phía trước mà không nói thêm lời nào nữa.
Chỉ còn lại một người và một chó ngồi trên băng ghế, người đàn ông quay đầu chọc vào lưng con chó, khẽ nói: "Mày được liếm miệng cô ấy tận mấy lần, còn tao chạm vào một lần cũng không được."
Anh lại tiếp tục nói lời chua chát: "Cô ấy còn nói nhiều lời tốt đẹp với mày."
Ôn Hàn chở Hạng Noãn về nhà bằng ô tô. Trên đường đi bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí trong xe rất lúng túng.
Cô ngồi ở hàng ghế sau chơi với chú chó, còn anh thì chăm chú lái xe.
Khi đến dưới lầu khu nhà của Hạng Noãn, Ôn Hàn rời khỏi ghế lái, vòng ra phía sau mở cửa ngồi vào.
"Hạng Noãn."
Thanh âm của anh trầm thấp và gợi cảm, trong không gian nhỏ yên tĩnh vang vọng thật lâu.
Lần đầu tiên sau ba năm, cô lại được nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của anh.
Anh nói tiếp: "Không phải vì chúng ta là bạn hay vì em đã từng là bạn gái của anh, mà bởi vì anh thật sự thích tranh em vẽ, thế nên anh mới giới thiệu em với biên tập. Noãn Noãn, không phải anh đang giúp em, mà đang vì thành công của chúng ta, cuốn sách của anh cần em. "

Anh cũng cần em.
Anh lại mặt không đỏ tim không đập bổ sung: "Tất nhiên, cũng không phải vì nụ hôn đêm đó, mặc dù nó làm anh vui vẻ ..."
Hạng Noãn đỏ mặt ngắt lời anh: "Đừng, đừng nói nữa."
Ôn Hàn tiến lại gần, dựa sát vào tai cô: "Vậy em đồng ý đi." Môi anh nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô.
Đôi môi mềm mại của anh giống như mang theo dòng điện 100.000v nhẹ nhàng lướt qua, lập tức làm cô không suy nghĩ được gì nữa, tựa như bị trúng độc, cánh môi cô nhấp nháy: "Tôi đồng ý. "
Cô đã quên mất mình làm sao ra khỏi xe, quên mất chú chó đã cắn làn váy không cho cô đi như thế nào.
Đến tận khi bản thân đứng trong làn bụi nhìn chiếc xe của anh chạy đi cô mới tỉnh táo lại.
Thôi xong... trúng mỹ nam kế!
Hạng Noãn trở về nhà, phải mất một lúc lâu cô mới hồi phục sau cú sốc mà người đàn ông kia mang lại.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên một cái, có tin nhắn gửi đến.
【Sự tồi tệ trong cuộc sống: hôm nay đã đi gặp nam thần và con chó của anh ấy sao, xảy ra chuyện gì rồi? 】
Hạng Noãn chạm vào đôi má nóng bỏng, đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều. 
【Ngũ hành thiếu tình yêu: Anh ấy giữ đôi chân dài một mét hai của tôi khóc lóc cầu xin tôi ở lại với anh ta. Nhưng tôi chả để ý tới anh ta, cũng không liếc mắt nhìn anh ta cái nào. (Biểu cảm lạnh lùng) 】
【Ngũ hành thiếu tình yêu: Đừng chỉ nói về tôi, còn cậu, tôi chưa bao giờ thấy cậu đi cùng cô bé nào. 】
【Ngũ hành thiếu tình yêu: Đâu rồi, tại sao không nói chuyện? 】
【Ngũ hành thiếu tình yêu: Trốn rồi hả? 】
【Ngũ hành thiếu tình yêu: ... 】
Hạng Noãn đợi một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, nhìn lại đoạn tin nhắn. Có một sự thật là khi bạn nói về vận đào hoa của mình với một con cẩu độc thân là một điều quá tàn nhẫn.
Cô nhanh tay gửi phong bì lì xì màu đỏ giá 5,20 nhân dân tệ qua.
Bên kia lập tức nhận.
Bỗng nhiên điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, là một dãy số lạ.
Hạng Noãn nhận điện thoại, đầu bên kia là một giọng nữ: "Xin chào, tôi là Hứa Tĩnh Vi, biên tập viên của nhà xuất bản Tri Hoa. Tôi phụ trách xuất bản cuốn sách 《Đông Cung phong châu lục》. Trước đây tôi đã liên lạc với cô rồi."