Đại Thiếu Trở Về

Chương 7




“Cố Ngôn Tử! em có ý gì?” Bành Tĩnh Hoằng chạy tới trước mặt Cố Ngôn Tử.

Hắn vẫn là người thực chú trọng hình tượng bản thân, nhưng hiện tại bộ dạng rất lôi thôi.

Trên người hắn là bộ tây trang mặc đính hôn ngày hôm qua đã có chút nhăn, trong mắt đầy tơ máu, khuôn mặt bởi vì thức đêm cũng đầy mệt mỏi.

Cố Ngôn Tử nhìn Bành Tĩnh Hoằng như vậy, hơi hốt hoảng.

Hắn biết, Bành Tĩnh Hoằng thương hắn. cũng bởi vì như vậy, năm đó hắn mới đi vào ngõ cụt.

Chỉ là, Bành Tĩnh Hoằng thương hắn, lại càng yêu bản thân hơn, trong đoạn tình cảm này, cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình.

Cố Ngôn Tử nhìn Bành Tĩnh Hoằng, đột nhiên nở nụ cười.

“Cố Ngôn Tử, em theo anh trở về!” Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy Cố Ngôn Tử cười, tựa như một con sư tử bị chọc giận, bước nhanh tới chỗ Cố Ngôn Tử.

Ngày hôm qua Trịnh Gia Hòa cũng đoán được một chút, hiện tại nhìn Bành Tĩnh Hoằng như vậy, còn có gì không rõ ràng nữa?

Mấy năm trước hắn biết Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, cũng thấy kỳ quái, không hiểu Cố Ngôn Tử sao phải làm như vậy—- cha mẹ Cố Ngôn Tử tuy rằng nghiêm khắc với hắn, nhưng Cố Ngôn Tử cũng không nên vì chút chuyện này, mà bỏ nhà ra đi vài năm không quay về.

Mà nếu nói như vậy…. cũng không có gì kỳ quái.

Thích nam nhân, không được người nhà chấp nhận, vì thế bỏ nhà ra đi….

Trịnh Gia Hòa nháy mắt suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, lúc này nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Bành Tĩnh Hoằng, liền tiến lên đứng trước mặt Cố Ngôn Tử.

Trợ lý còn chưa điều tra rõ tình huống của Cố Ngôn Tử, hắn không biết Cố Ngôn Tử cùng người này xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Ngôn Tử là vãn bối của hắn, hắn nên che chở.

Động tác của Trịnh Gia Hòa rất nhanh, nhưng động tác của Cố Ngôn Tử cũng không chậm, khi Trịnh Gia Hòa đứng trước mặt hắn, Cố Ngôn Tử liền nhanh chóng chạy lên phía trước, chắn trước mặt Trịnh Gia Hòa.

Thân thể chú Trịnh không tốt, hắn không thể để cho chú Trịnh đối mặt với Bành Tĩnh Hoằng?

Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy một màn này, lại càng tức giận, hắn nắm lấy tay Cố Ngôn Tử, liền kéo ra ngoài: “Theo anh trở về!”

“Anh buông tay!” Cố Ngôn Tử trực tiếp đá Bành Tĩnh Hoằng một cái.

Đùi Bành Tĩnh Hoằng bị đá trúng, ăn đau nên thả tay, không dám tin nhìn Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử cười cười: “Bành Tĩnh Hoằng, chúng ta chia tay rồi, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa.”

“Chúng ta khi nào thì chia tay!” Bành Tĩnh Hoằng cả giận nói.

“Anh không nhận điện thoại của tôi, không nhận tin nhắn của tôi trốn tránh tôi, xoay người còn đính hôn với người khác… hiện tại anh nói với tôi chúng ta không chia tay sao?” Cố Ngôn Tử buồn cười nhìn Bành Tĩnh Hoằng.

Đời trước sau khi hắn trở về nhà, nghĩ lại những chuyện đã qua, cuối cùng hối hận không phải vì yêu Bành Tĩnh Hoằng, mà là hắn không sớm chia tay với Bành Tĩnh Hoằng.

“Anh là có nguyên do!” Bành Tĩnh Hoằng cả giận nói.

“Nguyên do gì? Anh dám nói anh không ngủ với Khương Tú sao?” Cố Ngôn Tử tựa tiếu phi tiếu nhìn Bành Tĩnh Hoằng.

Đời trước phát hiện Bành Tĩnh Hoằng ở bên ngoài…, lúc ấy cũng cãi nhau to nhất với Bành Tĩnh Hoằng, Khương Tú đã sinh con cho Bành Tĩnh Hoằng, từng tìm đến hắn, nói với hắn không ít chuyện, trong đó có chuyện trước khi cô ta cùng Bành Tĩnh Hoằng đính hôn, cũng xảy ra loại quan hệ vượt rào này.

Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ, hắn biết xảy ra chuyện như vậy hơn phân nửa là Khương Tú động tay chân, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng rất ghê tởm.

Khương Tú thích Bành Tĩnh Hoằng, điểm này lúc hắn quen biết Bành Tĩnh Hoằng không bao lâu liền nhận ra, cũng nhắc nhở Bành Tĩnh Hoằng, kết quả, Bành Tĩnh Hoằng vẫn thân thiết với Khương Tú, không chỉ tạo cơ hội cho Khương Tú động tay chân, sau khi mọi chuyện xảy ra, còn cảm thấy Khương Tú là một bông hoa sen trắng thuần khiết, sau đó cùng Khương Tú “hiệp nghị kết hôn”.

Hắn đã từng, bởi vì biết Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ, sau khi Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú đính hôn, cũng thực đồng tình với Khương Tú, khuyên Khương Tú không cần treo ở trên người Bành Tĩnh Hoằng mà nên đi tìm người đàn ông cũng yêu cô ta….

Hiện tại Cố Ngôn Tử nghĩ tới chuyện này, liền cảm thấy mình thật ngốc.

Khương Tú cần hắn đồng tình sao? Cô ta gả cho Bành Tĩnh Hoằng, lên làm thiếu phu nhân Bành gia, lại sinh ra đứa con, cho dù Bành Tĩnh Hoằng không thích cô ta, nhưng cha Bành mẹ Bành cũng chỉ nhận một mình cô ta là con dâu, con trai cô ta sinh ra được chiếm cổ phần của công ty Tinh Duyệt do cha Bành tặng….

“Ai nói với em?” đồng tử Bành Tĩnh Hoằng co rút lại: “Lần đó là ngoài ý muốn…”

“Bành Tĩnh Hoằng, tôi mặc kệ anh là ngoài ý muốn hay là vì gì. Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau, chúng ta chia tay.” Cố Ngôn Tử nói.

Hiện tại hắn không hề muốn nhìn thấy mặt Bành Tĩnh Hoằng.

“Cố Ngôn Tử! em muốn chia tay với anh, là bởi vì hắn sao?” Bành Tĩnh Hoằng chỉ vào Trịnh Gia Hòa: “Em tìm được một người có tiền hơn, liền muốn đá anh đi.”

Bành Tĩnh Hoằng nghĩ hắn như vậy sao, cảm thấy hắn là vì tiền sao? Cố Ngôn Tử cười: “Như vậy thì sao?”

“Cố Ngôn Tử, em làm như vậy… không sợ anh thất vọng sao? Anh cũng không bạc đãi em!”

“Anh cũng không đối xử thật tốt với tôi…” Nhìn bộ dạng Bành Tĩnh Hoằng nổi trận lôi đình, Cố Ngôn Tử chỉ cảm thấy buồn cười: “Lúc tôi với anh ở bên nhau, cũng chỉ mặc được mấy bộ quần áo mấy trăm đồng, anh xem bộ hiện tại tôi mặc đi, một bộ quần áo này cũng phải hơn mười vạn… tôi đương nhiên chọn anh ấy chứ không phải anh.”

Hiện tại làm chủ giải trí Tinh Duyệt, vẫn là cha của Bành Tĩnh Hoằng. Bành Tĩnh Hoằng tuy rằng làm phú nhị đại không thiếu tiền, nhưng kỳ thật cũng không quá dư dả, tải sản trong tay hắn so với Trịnh Gia Hòa sớm làm chủ tập đoàn Minh Lợi, đương nhiên là không thể so sánh.

Bành Tĩnh Hoằng thân là phú nhị đại, đương nhiên là nhận ra thương hiệu quần áo mà Cố Ngôn Tử đang mặc, lúc này mặt hắn vừa đen vừa hồng: “Cố Ngôn Tử, không nghĩ tới em lại là người như vậy! em sẽ hối hận!”

“À.” Cố Ngôn Tử chẳng thèm để ý nhìn Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng chỉ cảm thấy mình bị chê cười, hắn rốt cuộc không đợi được nữa, xoay người bước đi.

Nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng rời đi rồi, Cố Ngôn Tử rất thoải mái, sau đó đột nhiên ý thức được… hắn vừa mới cái nhau với Bành Tĩnh Hoằng, không chỉ tính hướng của hắn bị bại lộ, còn kéo luôn cả Trịnh Gia Hòa vào.

Cố Ngôn Tử cứng ngắc quay đầu, cúi đầu giải thích với Trịnh Gia Hòa: “Chú Trịnh, thực xin lỗi, cháu liên lụy tới chú….”

“Không việc gì.” Trịnh Gia Hòa nói: “Tôi không ngại cậu lấy tôi làm chỗ dựa.”

Nói xong, tâm tình hắn phức tạp nhìn Cố Ngôn Tử. hắn đã sớm đoán được Cố Ngôn Tử ở bên ngoài bị ủy khuất, lại không nghĩ tới thế nhưng chịu ủy khuất lớn như vậy.

Từ đối thoại của bọn họ, Cố Ngôn Tử yêu đương bị cắm sừng không nói, người nọ còn đính hôn….

Trịnh Gia Hòa giơ tay vỗ vỗ bả vai Cố Ngôn Tử: “nhìn thoáng ra một chút, ai đời này mà không gặp qua mấy tên cặn bã?”

“Chú Trịnh, cháu thích nam nhân… đây….” Cố Ngôn Tử hơi ngượng ngùng.

Tuy nói vài năm này văn hóa hủ đã thịnh hành, giải trí Tinh Duyệt còn cho ra mắt mấy bộ phim bán hủ, nhưng ở trong thực tế, kỳ thật có rất nhiều người không thể chấp nhận được.

“Thật khéo, tôi cũng vậy.” Trịnh Gia Hòa cười cười.

Cố Ngôn Tử nghe lời của Trịnh Gia Hòa, giật mình nhìn về phía Trịnh Gia Hòa, Trịnh Gia Hòa thế nhưng cũng thích nam nhân? Không nghe nói qua!

“Đi thôi.” Trịnh Gia Hòa lại nói: “Đi chạy một vòng, cái gì nên quên sẽ quên đi.”

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật gật đầu, nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của Trịnh Gia Hòa, đột nhiên cảm thấy người này nói như vậy, có thể là vì an ủi mình.

Nhưng mặc kệ như thế nào, thái độ của Trịnh Gia Hòa hắn thực thích.

Chú Trịnh của hắn, quả nhiên là người tốt!

Phòng tập thể dục của khách sạn An Hoa có đầy đủ thiết bị.

Hiện giờ vẫn còn sớm, trong phòng tập thể dục không có một ai, hai người Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa, liền bao hết khu chạy bộ.

Không, chạy bộ chỉ có mình Trịnh Gia Hòa, Cố Ngôn Tử thì ngồi trên ghế dựa, cầm xạc điện thoại mà nhân viên phục vụ khách sạn đưa cho vừa xạc điện thoại, vừa xem tin tức.

Nói chuyện yêu đương tốn tiền, cãi nhau càng tốn tiền hơn, từ khi cha mẹ Bành Tĩnh Hoằng biết đến sự tồn tại của hắn, sau đó đến phòng làm việc của hắn làm ầm ĩ, công việc của hắn bị ảnh hưởng rất lớn….

Hiện tại, mấy tháng trước phòng làm việc của hắn nhận viết một kịch bản phim, bởi vì trạng thái làm việc của hắn kém, thuộc hạ của hắn còn có người muốn từ chức….

Đời trước sau này hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng hòa hảo, nhưng rốt cuộc cũng bị ảnh hưởng,  kịch bản phim này hoàn thành không tốt còn chưa tính, sau đó còn bị vu oan là sao chép….

Nghĩ tới những chuyện phiền lòng ở phía sau, Cố Ngôn Tử đột nhiên muốn mắng người.

“Loại người này không đáng lưu luyến, sau này khẳng định cậu sẽ tìm được người tốt hơn.” Đang chạy chậm Trịnh Gia Hoa thấy vẻ mặt Cố Ngôn Tử không tốt, trấn an một câu.

“Vâng!” Cố Ngôn Tử cười cười với Trịnh Gia Hòa: “Cháu không lưu luyến, hắn là người như thế, ai muốn yêu thì yêu!”

“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

“Cháu đương nhiên đã nghĩ thông, cháu đây là nhảy ra khỏi hố lửa, hiện tại còn rất vui vẻ.” Cố Ngôn Tử nói.

Cố Ngôn Tử thật tình nói, Trịnh Gia Hòa cũng không tin, nhưng hắn vẫn nói: “Như vậy là tốt rồi… bên ngoài… người không đáng để cậu thích.”

“Đúng vậy!” Cố Ngôn Tử gật đầu: “Hơn nữa vấn để của hắn, còn không chỉ là bên ngoài….”

Kỳ thật con người Bành Tĩnh Hoằng như thế, cho dù không lạc lỗi…., cũng nên sớm chia tay.

Có người mẹ cực phẩm, có một đám bạn thảo mai đáng ghét, còn có thanh mai ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn còn rất tin tưởng những người này!

Loại đàn ông này dính vào không tốt lành gì.

Thế nhưng, cũng không liên quan đến hắn.

Cố Ngôn Tử nâng cằm nhìn Trịnh Gia Hòa chạy bộ, chú ý tới tốc độ của máy chạy bộ, càng chạy càng nhanh, một lòng liền nhắc nhở nói: “Chú Trịnh, chú chạy chậm một chút, đừng để mệt!”

Thân thể Trịnh Gia Hòa gần nóng lên: “…. Tôi không thấy mệt.”