Đại Thời Đại 1958

Chương 57: Trình độ diễn thuyết còn tạm được




Palmiro Togliatti diễn giảng xong xuôi, một trợ lý bên cạnh tiến lên bục, nói: “Hôm nay hội nghị đảng chúng ta được tiếp đón một vị khách quan trọng, là đồng chí của chúng ta từ Liên Xô! Đồng chí Serov đại sứ Liên Xô tại Italia, đề nghị mọi người vỗ tay, xin mời đồng chí Serov phát biểu một số kinh nghiệm về xây dựng quốc gia, các đảng phái anh em cùng giao lưu trao đổi mới giúp sự nghiệp của chúng ta không giậm chân tại chỗ!” Lời nói vừa dứt, một tràng tiếng vỗ tay lập tức vang lên, tình hữu nghị quốc tế nổi lên từ những những năm 20, 30 còn chưa biến vị như thời hậu thế.

Ba tháng từ sau khi tới Italia, Serov đã dốc hết tâm huyết như thời còn đi học năm xưa, chỉ là thật sự không có năng khiếu học tập, bây giờ đi đến đâu vẫn phải mang theo phiên dịch. Nghe người ta nói thì cũng không gặp vấn đề gì, biết là mời mình ra mặt phát biểu, nếu không phải là đại sứ một nước, không biết chừng hắn đã co rụt lại rồi, nhưng hiện tại không thể làm vậy, Serov có thể mất mặt, Liên Xô không thể...

“Lên...” Serov đưa mắt ra hiệu, không phải tự hạ quyết tâm cho mình mà là ra dấu cho phiên dịch cùng lên. Thử qua micro, hắn nhanh chóng sắp xếp một bài phát biểu, “Hôm nay tới đây, tham gia vào hội nghị của chính đảng anh em, sự chân thành ẩn chứa bên trong khiến một khách mời như tôi thấy cảm động sâu sắc, trong đó tôi cũng học được rất nhiều điều. Mọi người đều biết, đảng Cộng sản Ý là một đảng phái có lịch sử lâu dài, chân thành quan tâm tới nhân dân, hơn nữa còn luôn đứng ở tuyến đầu của thời đại, là lực lượng quan trọng duy trì nền dân chủ Italia.”

Hơi ngừng một chút, Serov tiếp tục nói: “Trong Thế chiến thứ hai, các đồng chí đảng Cộng sản Ý vẫn luôn cố gắng ngăn cản Mussolini, lập trường chính nghĩa của các đồng chí sẽ được tất cả mọi người ghi nhớ. Sau chiến tranh, các đồng chí Italia vì lo cho đại cục, không hề tự mãn với công lao trong thời kỳ chiến tranh, đối mặt với thái độ khiêu khích chèn ép của người Mỹ vẫn luôn duy trì sự kiềm chế tối đa, nhờ đó mới khiến Italia không rơi vào nội chiến. Kỳ thực rất nhiều người đều hiểu rõ, các đồng chí Italia khi đó có thực lực như vậy, hơn nữa còn có thể làm như vậy!”

“Quá trình xây dựng Liên Xô xét về bản chất, thành tích đạt được đương nhiên là chói mắt, ở quốc nội trong năm nay đường sắt điện khí hóa đang được xây dựng, công nông nghiệp đều có bước tăng trưởng nhảy vọt. Các đồng chí, trên thế giới này yêu cầu của chính ta chỉ cực kỳ đơn giản, là công bằng, bình đẳng. Bình đẳng! Từ này dù là một người chưa từng được trải qua giáo dục cũng có thể hiểu được hàm nghĩa. Một số kẻ thuộc đảng bảo thủ nói, con người ta sinh ra vốn đã không giống nhau, có tư tưởng khác biệt, được nhận sự giáo dục khác biệt, cho nên không cần phải giả vờ như người người bình đẳng, bởi vì mỗi con người đều là khác biệt! Đây hoàn toàn là sự lừa gạt trắng trợn với nhân dân! Con người là một động vật mang tính quần thể xã hội, sinh sống trong một xã hội giống nhau, đương nhiên là phải có quyền lợi giống nhau. Mục tiêu theo đuổi của chúng ta có thể đúc kết lại thành một câu đơn giản nhất, người người bình đẳng...”

“Tôi tin tưởng!” Serov hít sâu một hơi, “Thế giới này là công bằng, nhân dân sẽ không lãng quên. Sự nghiệp của chúng ta nhất định sẽ thắng lợi! Giai cấp vô sản muôn năm, Italia muôn năm...”

“Giai cấp vô sản muôn năm, Italia muôn năm...” Trong lễ đường, hơn nghìn người đồng thanh hô vang, Serov sắc mặt trầm tình bước xuống đài, không hề bị khí thế do mình cổ động mê hoặc.

“Đồng chí Serov, anh phát biểu rất hay...” Phiên dịch đi cùng đầy vẻ kích động.

“Ừm, cũng tạm được!” Serov liếc nhìn các đồng chí Italia đang chìm trong hoan lạc, nhân dân sẽ không lãng quên, nhưng có thể bị mê hoặc, không có Liên Xô hỗ trợ, Italia tuyển cử như bình thường. đảng Công sản mãi mãi không thể bước lên đài. Chỉ không biết lần tổng tuyển cử tiếp theo, Liên Xô và Mỹ ai sẽ là người chiến thắng? Nói một cách công bằng, cho dù Liên Xô đã chuẩn bị sẵn sàng, phần thắng của người Mỹ vẫn lớn hơn một chút, chỉ là bây giờ, Liên Xô có một chút cơ hội mà thôi.

“Đồng chí Serov, anh nói rất hay! Tôi là Berlinguer” Một người Ý tuổi khoảng hơn ba mươi đi tới bắt tay Serov, sự nhiệt tình làm hắn cũng có chút luống cuống, người ở thời kỳ này thật sự coi trọng tình hữu nghị quốc tế đến vậy sao?

“Chào anh, đồng chí Berlinguer!” Khóe mắt Serov hơi nheo lại, Berlinguer là tổng bí thư Liên đoàn Thanh niên Cộng sản Ý, nói cách khác, địa vị của Berlinguer coi như tương đương với Shelepin ở Liên Xô. Có một điểm khác biệt là, Berlinguer còn nắm giữ một chức vụ nữa, chủ tịch Tổng Liên đoàn Thanh niên Dân chủ Thế giới, gần như chỉ trong khoảng khắc, Serov đã có quyết định, chuyện này có thể lợi dùng một chút…

“Kỳ thực chúng ta có thể thảo luận sâu sắc thêm một chút!” Berlinguer cũng không lớn hơn Serov mấy tuổi, mang theo sự nhiệt tình vốn có của người Ý, nói: “Đi tới đây cũng giống như về nhà mình vậy, tôi nghĩ hẳn là cũng không kém Liên Xô bao nhiêu đâu nhỉ!”

“Không hề kém chút nào!” Serov thực lòng thực ý đáp, khí hậu, văn hóa, ẩm thực của Liên Xô đều thua kém Italia không ít, Berlinguer nói vậy là đã chú ý tâm tình của Serov rồi.

Serov liếc nhìn đồng hồ, nói: “Như vậy đi, đồng chí Berlinguer, tối nay chúng ta tìm một quán ăn nào đó, vừa ăn vừa tán có được không? Anh có thể mang theo phu nhân cùng đi!” Sau khi ra khỏi Liên Xô,Serov cũng không còn câu nệ như hồi ở trong nước nữa, đề nghị vừa ăn vừa tán thường xuyên treo bên mồm hắn.

“Ồ? Được!” Berlinguer hơi ngẩn người, có vẻ còn chưa hiểu rõ lắm vừa ăn vừa tán là có hàm nghĩa gì.

Bốn giờ chiều, Serov mang theo phiên dịch riêng, tới quán ăn đã hẹn trước với Berlinguer. Hắn vẫn luôn cho rằng, người theo văn hóa Latin trước nay không đúng giờ cho nên tới muộn mười phút, nhưng lại phát hiện Berlinguer và phu nhân đã đợi sẵn ở đó rồi.

Đúng là Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người! Serov còn chưa ngồi xuống đã lập tức xin lỗi, “Thật ngại quá, đồng chí Berlinguer, phu nhân, tôi vừa mới có chút việc nên tới muộn! Vô cùng xin lỗi…”

“Không sao cả, chúng tôi cũng vừa mới tới!” Berlinguer cười đáp.

“Sao phu nhân của đồng chí Serov không tới?” Phu nhân Berlinguer mỉm cười hỏi. Phu nhân Berlinguer chưa tới ba mươi tuổi, là một người đẹp Ý điển hình, khác với Valia, phu nhân Berlinguer không có loại mỹ lệ vừa trông thấy đã kinh tâm động phách như Valia nhưng lại có thêm điểm ở khí chất, phối hợp với tư thái đoan trang càng khiến người khác hân thưởng, giúp thu hẹp khoảng cách với Valia.

“Phu nhân của tôi ở trong nước!” Serov cười ha ha cũng không giải thích lý do, mặc dù phu nhân của đối phương rất xinh đẹp nhưng Serov còn chưa có cái cảm giác nhìn thấy vợ người khác một cái là nhất định phải bắt lấy ông bạn này. Nếu muốn hỏi Serov thích loại hình nào thì hắn vẫn thô tục thế thôi, chính là thích phụ nữ tóc vàng, mắt xanh, ngực to, lỗ khít, nước nhiều, lông ít, ngoài ra thì còn cân nhắc tới khí chất.

“Tại sao tới Italia lại không mang theo phu nhân cùng đi?” Phu nhân Berlinguer tiếp tục truy vấn, khiến Serov có chút không biết xử lý thế nào, trong lòng hắn đánh cuộc, mục đích của vị phu nhân này không đơn giản, phải chăng là cho rằng người nhà của mình bị giữ lại trong nước làm con tin?

Lại hỏng bàn phím, đã nghèo thì chớ