Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 111: Hóa ma (2)




Nhìn Minh Vũ biến thành lạ lẫm, Liễu Khanh Nhan có một chút hoảng hốt.

Nhưng mà, vẫn có chút không giống.....

Như vậy Minh Vũ sẽ giống Minh Lạc Uyên lúc trước sao?

Minh Vũ nhắm mắt lại, bay lên giữa không trung, những sợi tóc màu xanh lam bay lượn phía sau lưng hắn.

Hai tay phóng ra luồng khí huyền ảo. Một vòng sáng màu lam chầm chậm mở rộng.

Những xúc tua hình như cũng cảm nhận được nguy hiểm. Khi Minh Vũ còn chưa đánh ra, xúc tua bắt đầu công kích mãnh liệt. Nhưng lúc này đây có một chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi suy đoán của tất cả mọi người. Liễu Khanh Nhan đang nhìn những xúc tua đáng ghét kia, đột nhiên trước mắt tối sầm. Thật sự mọi thứ đều đen lại, không có một tia ánh sáng, ngay sau đó thân thể phát ra cảm giác đau nhức.

"Ôi..."

Đột nhiên bị tấn công làm cho người ta khó lòng phòng bị, khóe miệng tràn ra tơ máu, khí tức toàn thân đột nhiên hỗn loạn.

"Này, ngươi...... ta rõ ràng đã quên nó còn có chiêu này! Đáng giận mà!"

Lạc Hồng Bụi thở hổn hển.

Liễu Khanh Nhan nghe ra giọng của hắn gấp gáp, trong nội tâm chẳng biết tại sao có chút bất an.

Từ vừa rồi trước mặt tối đen, hai mắt vẫn luôn nhắm lại. Nhưng mà khi mở mắt ra, vẫn là một mảnh tối đen. Con mắt nóng như lửa đốt, đau nhức, nước mắt cứ chảy ra.

Chẳng lẽ mắt bị mù, nhưng vừa rồi rõ ràng là nhắm mắt lại, chỉ có chút đau đớn, hơn nữa không có cảm thấy mắt bị tổn thương, hẳn là không có việc gì. Liễu Khanh Nhan tự an ủi mình.

"Các ngươi bên kia như thế nào, Tiểu Vũ vẫn khỏe chứ?"

"Mỹ nhân, không có việc gì, yên tâm ta đây liền hạ súc sinh này, ngươi............"

Rồi đột nhiên không nghe thấy giọng ai nữa. Không chỉ không nghe thấy giọng Lạc Hồng Bụi, những người khác cũng không có nghe thấy.

Mặt đất rung chuyển kịch liệt giống như đã xảy ra động đất. Đất rung núi chuyển, cả người cũng bị xóc nảy.

Ầm ầm, âm thanh sụp đổ truyền đến, những âm thanh kia ầm ầm rất dọa người, có thể phá vỡ màng tai người ta. Liễu Khanh Nhan phải vận dụng khí lực tập trung đến lỗ tai, mới cảm nhận được từ phương xa có không ít yêu vật chạy đến đây.

Hàng ngàn hàng vạn, kết thành đội, chém giết lẫn nhau, nhưng mà bước chân không có chút nào dừng lại.

Trên đỉnh đầu là cuồng phong gào thét cùng tiếng đập cánh rầm trời. Liễu Khanh Nhan lung lay sắp ngả.

Thế cục xuất hiện biến hóa.

"Tiểu Vũ?"

Vì sao không ai nói chuyện, Liễu Khanh Nhan phát giác có vấn đề gì đó.

"...... Đại thúc, ta.... ta...... Đại thúc nhanh lên, rời khỏi đây nhanh. Ta vừa mới tra xét, cách đây ngoài trăm dặm chính là nhân giới, ra khỏi yêu giới bọn chúng không dám làm loạn. Đại thúc......"

Minh Vũ như còn có lời muốn nói, Liễu Khanh Nhan cảm giác khoảng cách của hắn rất gần, ngay bên cạnh mình. Lạc Hồng Bụi ở ngay phía sau cũng không có nói chuyện. Hai người bọn họ khí tức rất loạn.

Liễu Khanh Nhan trong nội tâm có chút không thoải mái. Bản thân lại được hai người này bảo hộ, thật là không được tự nhiên!

Chẳng lẽ mình yếu như vậy sao?

Ngoại trừ âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc cùng tiếng rít gào, còn có tiếng vang đánh đá của sự tấn công kịch liệt không ngừng.

Xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều yêu ma, hơn nữa những yêu ma này đeo bám không chịu đi.

Liễu Khanh Nhan phát hiện, thân pháp của mình bắt đầu chậm chạp, đầu có chút đau nhức, sử dụng pháp lực phải cố hết sức, lòng lại trầm xuống.

"Tiểu Vũ, bầu trời có mây đen sao?"

Minh Vũ cũng không có nghĩ nhiều, dù sau bây giờ là đánh nhau ai còn để ý nhiều như vậy, hắn cũng không có nhìn lên mà trả lời.

"Đại thúc, bầu trời mây đen càng ngày càng nhiều, cũng che khuất mặt trời. Những yêu ma thật sự đáng giận, khiến cho giống như buổi tối, may mắn bây giờ là ban ngày còn có một chút ánh mặt trời......"

Nói xong cũng phát giác không đúng.

"Thật kỳ quái nha, đại thúc sao hỏi cái vấn đề kỳ quái này?"

Liễu Khanh Nhan trong nội tâm lập tức lạnh. Quả nhiên mình nhìn không thấy. Làm sao lại quên mới rồi còn trời nắng, làm sao có thể thoáng cái liền tối đen.

Càng thêm đáng sợ chính là thần trí của Liễu Khanh Nhan hiện tại yếu ớt đáng sợ, không khác một người bình thường.

Thật sự hoàn toàn nhìn không thấy.

Ngây người một lúc, mấy cái xúc tua đã quấn ở trên cánh tay Liễu Khanh Nhan. Cũng may Lạc Hồng Bụi nhìn thấy lập tức đánh rơi chúng.

"Đại thúc, vì sao nhắm mắt lại......"

Chẳng lẽ là......

Minh Vũ sắc mặt cứng đờ, ngực đau nhói.

Khó trách đại thúc hỏi cái vấn đề kỳ quái. Khó trách đại thúc bình thường thật mạnh lúc này trở nên trì độn.

Lạc Hồng Bụi cũng chấn động, hắn cùng Minh Vũ nhìn nhau rồi gật gật đầu ra quyết định.

Đồng thời lúc này nam tử mặc áo choàng đen cũng từ xa phi thân đến vươn tay muốn bắt lấy Liễu Khanh Nhan. Nhìn khí thế muốn bắt người của nam tử kia, Lạc Hồng Bụi la lên.

"Dừng tay! Ngươi... ngươi không thể đụng vào hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn hại chết hắn sao?"

Nam tử cau mày, cực lực kiềm chế cơn giận.

"Cút ngay! Bằng không ta liền đại khai sát giới. Ta không ngại để hai người các ngươi làm thức ăn cho những yêu ma này!"

Minh Vũ ở giữa không trung, khuôn mặt non nớt đơn thuần lại lộ ra vẻ âm tàn cực kỳ không phù hợp, những sợi tóc màu lam đang tung bay, hắn cất tiếng cười to. Yêu ma trong vòng ba trượng đều bị âm thanh này đánh bay!

"Thật là khẩu khí cuồng vọng, ta lại muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không!"

"Vậy thì xuất chiêu đi!"

Nam tử cười châm chọc, căn bản cũng không có đem hai người kia để vào mắt.

"Các ngươi rốt cuộc đang làm gì đó?!"

Liễu Khanh Nhan dù không biết giờ phút này phát sinh cái gì, cũng cảm giác rất khó chịu, lồng ngực phát đau nhức.

Đã đến lúc nào, lại còn có tâm tư đi đánh nhau! Khi ta là người mù thì xem như ta không tồn tại sao? Càng nghĩ càng tức mà.

Ba người chỉ là hơi dừng một chút, một bên âm thầm giải quyết yêu ma tới gần, một bên để ý động tác đối phương. Lời nói của Liễu Khanh Nhan không được đếm xỉa.

Lạc Hồng Bụi cùng Minh Vũ trao đổi bằng ánh mắt.

"Động thủ!"

"Các ngươi....!!"

Luồng khí phóng ra cực mạnh, vượt xa khả năng chịu đựng của người thường. Liễu Khanh Nhan bị thổi bay, liên tiếp lui về phía sau vài bước. Mà lúc này, hai bả vai đồng thời chạm vào hai cánh tay. Liễu Khanh Nhan rất không vui muốn đẩy ra, nhưng phát hiện hai cánh tay một mực đính vào trên bờ vai. Đúng lúc này trên bờ vai truyền đến từng đợt pháp lực, cảm giác bị đè nén lại, Liễu Khanh Nhan cũng có cảm giác mình hoàn toàn không còn bị khống chế, thân thể như mũi tên trên dây cung, rất nhanh bị bắn về phía xa.

Lúc này Lạc Hồng Bụi cùng Minh Vũ đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng người kia có thể an toàn.

Mà nam tử kia cũng đã chú ý tới hành động của họ, thoáng cái biến mất tại chỗ, một giây sau bay vượt qua Liễu Khanh Nhan. Mà bởi vì Minh Vũ cùng Lạc Hồng Bụi vừa dùng hết lực pháp để vận chuyển nên không có ngăn nam tử kịp.

Chỉ là dừng lại một chút, phương hướng rời đi của Liễu Khanh Nhan cũng không có đổi.

"Không xong!"

"Nhanh ngăn cản hắn chẳng lẽ thật sự muốn đại thúc chết sao?"

Minh Vũ đối với nam tử kia ấn tượng xấu tới cực điểm!

"Ngu xuẩn! Bỏ đi!"

"Người nên rời đi là ngươi mới đúng!"

"Đừng cho là ta hiện tại không dám giết ngươi, nhìn ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì!"

"Hừ, ta làm chuyện ngu xuẩn sao bằng người nào đó. Mỹ nhân đáng lẽ đã ra khỏi yêu giới, không phải vì chúng ta phải đi tìm ngươi sao!"

"......"