Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 84: Người cá khóc




Chỗ nước mắt người cá rơi xuống biến thành những hạt minh châu, bởi vì là vật cực kỳ hiếm khiến cho những người thượng lưu rất thích. Một ít người có quyền về phú thương muốn có người cá khóc làm của riêng, vì vậy người cá khóc trong một thời gian trở thành vật bị truy lùng ráo riết.

Người cá phần lớn sinh trưởng ở sâu dưới đáy biển cực ít khi trồi lên mặt nước. Bình thường bọn họ hoạt động vào ban đêm, nhảy lên khỏi mặt nước ngắm bầu trời đêm ngắm trăng rồi cất tiếng hát. Vì thế một ít ngư dân rời bến bắt cá thường xuyên gặp người cá trong đêm, thấy một người cá có cái đuôi dài màu lam vui sướng ngao du trên mặt hồ. Những ngư dân vốn có cuộc sống nghèo khổ vì hám lợi bắt nhốt những người cá nghiêm hình tra tấn bức người cá rơi lệ lấy trân châu.

Những ngư dân trong một khoảng thời gian ở trên biển trắng trợn bắt giết người cá, vì bọn họ phát hiện người cá không chỉ có là nước mắt có giá trị mà ngay cả lớp da trên người cá cũng là dược liệu quý giá có thể làm thuốc. Đồng thời vẩy cá có thể làm trang sức, bởi vì những chiếc vẩy kia sáng lấp lánh lại có hình thù rất đẹp. Mà vẩy cá màu xanh sáng long lanh có thể phát sáng trong đêm tối nên càng khiến người ta yêu thích.

Những người cá còn có thể biến hóa thành hình người, có người đẹp tuyệt mỹ không ai bằng. Bởi vì quá xinh đẹp cho nên người cá gặp phải nguy cơ đáng sợ. Khi bị bắt những người cá xinh đẹp bị đem đi bán đấu giá như một món đồ chơi cho những người giàu có. Một số ít dung mạo không phải rất xuất sắc bị mang đến trong lao ngục cưỡng chế cho rơi lệ cung cấp trân châu. Nhưng mà người cá trời sinh cao ngạo sao có thể cúi đầu, vì thế để lấy được nước mắt người cá càng bị tra tấn. Không ít người cá bởi vì nhiều năm bị ép rơi lệ con mắt bị mù, những người lòng dạ hiểm độc thấy vô dụng mà dung mạo không xinh đẹp nên móc đi hai con ngươi, lấy ra Bích Hải xanh thẳm, sau đó đem người cá ném xuống biển sâu.

Lâu dần, người cá càng ngày càng ít, có thể biến hóa cũng càng ngày càng ít. Bọn họ chỉ có thể duy trì nửa người trên là người.  Bọn người thương nhân tham lam chuyện gì cũng làm được, bọn họ lợi dụng đao sắc bén từng đao từng đao đem đuôi cá phá vỡ tách ra hai chân.

Dần dần, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, mỗi đêm trên biển sẽ vang lên tiếng ca uyển chuyển rung động lòng người. Tiếng ca buồn bã thê lương hấp dẫn vô số người bắt cá tới, những người kia khi đi liền vĩnh viễn không trở về.

Những người cá cũng không còn rơi lệ mặc cho bị hành hạ thống khổ, những thương nhân bắt đầu luống cuống, các loại phương pháp dùng hết vẫn không thể làm người cá khóc. Mọi phương pháp vô dụng bọn họ ngoại trừ bóc đi lớp da bên ngoài, còn móc đi hai con ngươi. Không thể nhẫn nhịn chịu tra tấn khi người cá thống khổ tuyệt vọng, tất cả phẫn nộ cùng cừu hận tụ tập cùng một chỗ, máu trong cơ thể thay đổi thành kịch độc.

Khi người cá chết bị ném xuống biển, máu người cá chảy ra hòa vào nước biển làm nước biển dơ bẩn. Chỉ cần dính vào một chút liền như bị cắn rách da thịt.

Người cá dần dần trở về biển rộng, trốn sâu trong san hô không hề đi ra. Nhiều người muốn đi tìm đều vô dụng, người cá không bao giờ xuất hiện nữa.

Minh Vũ nhìn vào khe hở trừng to mắt, muốn chảy nước miếng, tuy nhiên hắn không phải loại coi trọng tiền tài, bất quá thấy loại đồ vật biến mất đã lâu còn nhiều như vậy lập tức muốn đi lấy một ít để chơi.

Cái khe hở sâu cũng không phải rất lớn, có thể với cánh tay vào, hắn không chút suy nghĩ liền cho một tay vào, nhưng mò mò không có bắt được trân châu làm từ nước mắt người cá, ngược lại bắt được một cái gì đó khiến hắn kinh hãi.

Đó là một bàn tay.

Nhưng không phải người tay, xúc giác mười phần kỳ cục, dinh dính, trên tay đều là một ít chất lỏng sền sệt lạnh lạnh như băng. Minh Vũ lá gan cũng không nhỏ, mà đụng đến cái này thoáng cái sợ tới mức hoang mang, muốn rút tay ra lại bị cái tay kia bắt lấy không buông. Minh Vũ gấp gáp, bởi vì hắn căn bản cũng không có cảm nhận được trong khe hở còn có một quái vật, pháp lực quái vật này chỉ có thể nói là trên hắn.

Minh Vũ cảm thấy uy hiếp, chỉ có thể chạy trốn. Minh Vũ cảm nhận được sợ hãi, dùng toàn lực giãy, cuối cùng kéo tay ra, đồng thời cũng kéo tay quái vật ra.

"A..............!!!!"

Hắn liên tiếp lui về phía sau vài bước, mà đúng lúc này một luồng khí bay ra quấn lấy cánh tay Minh Vũ một vòng trang sức. Minh Vũ cố bứt ra rời đi, hắn hiện tại sợ hãi tâm tư đã sớm lên chín từng mây.

Hắn bên này toàn lực giãy dụa, mà quái vật bên trong giống như muốn nhờ lực của hắn để đi ra, Minh Vũ sợ tới mức hồn phi phách tán.

Quái vật ý đồ hết sức rõ ràng như muốn đem hắn kéo vào trong, Minh Vũ cho rằng lại bị nhốt vào trong bóng tối, nội tâm sợ hãi. Đột nhiên chợt vách tường nổ tung âm thanh ầm ầm vang lên, khe đá bị lực cường đại làm vỡ ra, cũng không biết là do Minh Vũ gây nên, hay quái vật bên trong gây nên. Trong lúc này quái vật bị kéo ra nửa thân trên là người phía dưới thân màu đen đầy vẩy cá ướt sũng nước cùng máu kéo trên đất. Mà người nọ có tóc màu đen thân không có mặc bất luận cái gì, nhìn ra được là một nam tử. Tai của hắn có chút quái dị là bộ dáng vây cá, lỗ tai còn có một mang cá, khẽ phập phồng.

"Ngươi...... Ngươi là người cá?"

Người cá không phải tuyệt chủng lâu rồi sao nếu như trí nhớ của những linh hồn hắn nuốt không có sai. Khi hắn chưa có nhận thức người cá đã bị tận diệt, bây giờ nhìn thấy người cá còn là màu đen. Theo hắn được biết, người cá màu sắc đại biểu cho cấp bậc, ánh mắt càng đậm pháp lực càng cường đại, địa vị cũng càng cao, về phần vẩy cá màu đen nói rõ người cá này đến từ nơi rất sâu trong nước là dòng dõi hoàng thất, giống như là Hoàng thái tử.

"Ha ha, còn có người biết tộc người cá chúng ta sao?"

Người nọ gục đầu âm trầm cười, thanh âm mỏng nhọn chói tai.

Minh Vũ tùy thời mà động, bởi vì đối với không thể phỏng đoán địch nhân, hắn chỉ có thể chạy trốn.

Lúc này, các vị công tử muốn bắt mỹ nhân, mở ra cơ quan khởi động cửa đá trên vách tường. Cửa đá phát ra chấn động rất lớn, Minh Vũ không trì hoãn tức nắm cơ hội, mà Minh Vũ phát hiện người cá lúc này giống như rất sợ hãi một chút như thể đi ra ngoài chính là gặp phải tai nạn.

Minh Vũ lập tức chạy tới chỗ nhiều yêu vật nhưng người cá tốc độ nhanh hơn, một trảo bắt lấy bả vai Minh Vũ. Minh Vũ cho là hắn cứ như vậy xong rồi nhưng mà người cá sau lưng lúc này ngừng lại giống như cảm thụ cái gì, lại thay đổi phương hướng. Hắn uốn lượn lao đi không quan tâm phía sau đuôi có một cái khóa sắt, cái khóa sắt kêu lẻng xẻng tỏa ra linh khí cũng không ngừng tăng lên.

Minh Vũ mới vừa thoát chết nhẹ nhàng thở ra chuẩn bị đi tìm Liễu Khanh Nhan. Vừa mới tìm được Minh Lạc Uyên núp trong bóng tối lại phát hiện mục tiêu người cá rõ ràng là Liễu Khanh Nhan trong lòng ngực của Minh Lạc Uyên......

Cái người cá này rốt cuộc muốn làm chuyện gì?

Lúc hắn còn đang đăm chiêu thì sau lưng người cá đã truy đuổi tới, nhưng mà phía trước đã trống trải, không còn đường chạy trốn.

Trong lúc này người đang ngủ say Liễu Khanh Nhan tỉnh lại.