Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 97: Người cá hung hãn




Nhìn tình huống xung quanh mấy người ở đây cũng đoán được vài phần. Mấy ngàn năm lắng đọng, cung điện dùng trận hình chống đỡ, trận hình bị phá vỡ cung điện hoàn toàn sụp đổ.

Cũng may mấy người pháp lực không tệ, tốc độ chạy trốn rất nhanh mới thoát khỏi đại điện sắp bị chôn vùi.

Hết thảy đều đã xong. Sẽ không còn có chuyện bị vây hãm ở đây nữa. Người cá nghĩ, trong nội tâm rất là vui mừng. Phạn Ngữ ngay ở bên cạnh hắn, hắn còn cầu cái gì.

"Phạn Ngữ, chúng ta đã ra ngoài......"

Người cá tựa vào bả vai Phạn Ngữ, giọng tang thương.

"Phải, đã ra ngoài, đã không còn việc gì."

Liễu Khanh Nhan cùng mấy người họ đứng ở đỉnh núi, không có nói bất luận cái gì.

Minh Lạc Uyên tất nhiên không nói lời nào, hắn hiện tại ở cùng Liễu Khanh Nhan. Hắn một không cầu danh, hai không cầu lợi, chỉ muốn thời thời khắc khắc ở bên người này. Tất cả của hắn là Liễu Khanh Nhan.

Mà Lạc Hồng Bụi, từ khi ở tiên giới tâm liền lo lắng vì một người, đợi đến khi người này đầu thai chuyển thế.

Minh Vũ từ khi nghe người cá nói chuyện xong, hắn liền đỏ mặt, bộ dáng nhăn nhó, nhìn Liễu Khanh Nhan thần sắc mười phần quỷ dị.

"Các ngươi hiện tại có tính toán gì không?"

Họ đều là nhân vật lợi hại, thả bọn họ ra, nếu cùng nhân giới đối nghịch, tùy ý tàn sát, vậy không phải là chuyện cực xấu sao. Cho dù không thật tự tay giết toàn bộ nhân loại, nhưng đồng lõa cổ vũ yêu ma như vậy cũng có thể khiến nhân giới gặp họa. Việc này Liễu Khanh Nhan tuyệt đối không cho phép.

Người cá còn có chút không hiểu lời nói của Liễu Khanh Nhan. Phạn ngữ nhìn nam tử tuổi trẻ này, là một người tu chân mười phần lãnh thanh vô trần, dung nhan tuyệt mỹ vô song, nhìn khí thế xuất trần, cũng khó trách ba người kia vây quanh.

Bất quá, người này rõ ràng là một nhân giới cực kỳ bình thường, toàn thân lại lộ ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có mùi thơm nhàn nhạt của linh khí. Nếu không có pháp lực cao thâm, nhìn ra được người này chỉ là thân thể phàm nhân, hắn còn tưởng rằng là tiên gia chi thể. Bất quá người như vậy có nội đan thuần túy sạch sẽ, đối với yêu ma bọn hắn mà nói là một món ăn cực kỳ mỹ vị. Nghĩ đến mấy người bên cạnh cũng có thể biết được, bằng không sao một tấc cũng không rời?

Phạn Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, hắn phát hiện ba gã nam tử sắc mặt thật khó coi. Nghĩ thầm, chẳng lẽ trong lúc vô hình đắc tội ba người này sao?

"Tính toán? Ta muốn đợi đứa bé ra đời, chờ mong nó bình an, những thứ khác ta không yêu cầu xa vời."

Phạn Ngữ ngữ khí rất nhạt, bất quá mấy người ở đây đều nghe ra thâm tình của hắn.

"Ta nghĩ muốn cùng hai người thương lượng một chút về việc từ nay về sau đối đãi nhân giới như thế nào. Ta biết rõ yêu ma cùng nhân giới có thù. Từ khi các người được thả sẽ hấp dẫn yêu ma tới, như vậy đối với nhân giới chúng ta có thể nói là nguy cơ tứ phía."

Liễu Khanh Nhan thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của người cá. Phạn Ngữ trầm mặc không nói, một lát sau thở dài.

"Ngươi có thể giúp chúng ta đi ra, vợ chồng chúng ta mười phần cảm kích, nếu như có yêu cầu gì, hoặc là cần hỗ trợ, ta có thể dùng hết toàn lực trợ giúp."

Lan Thương không nói gì, điều này chứng tỏ hắn đồng ý với Phạn Ngữ.

"Trợ giúp hay yêu cầu cái gì những thứ này ta cũng không cần. Ta chỉ là hy vọng, trước mắt hỗn loạn, nhân giới, yêu giới, ma giới đều bị kinh động, tranh giành chết sống vốn đã đủ rối loạn. Ta hy vọng hai người tốt nhất đừng can thiệp. Các người có lẽ đã từng là nhân vật đế vương cao cao tại thượng hùng bá một phương, hiện tại đã qua ba ngàn năm, thời đại đó đã là quá khứ. Niên đại này đã không phải là của các ngươi, nếu gây chiến thì lại chỉ gây thêm đổ máu sinh linh đồ thán."

Lan Thương hơi chấn động, ánh mắt có chút quái dị nhìn về phía Liễu Khanh Nhan. Nhưng hắn là Hải Hoàng mà, hắn có thiên thiên vạn vạn con dân chờ hắn trở về, muốn hắn buông tha, không đi can thiệp, cái này hắn sao làm được.

Bị tam giới chà đạp, vũ nhục, hải tộc bọn họ gần như bị diệt tộc. Qua ngàn năm khuất nhục cùng bi ai, nhẫn nhục sống tạm bợ, kêu gào phẫn nộ cùng hận ý chứa trong máu vĩnh viễn đều không thể quên, không thể khuất nhục.

"Không có khả năng!"

Đôi mắt người cá biến thành huyết sắc, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Tộc của ta khuất nhục không có khả năng cứ như vậy bị mai một, tất cả thống khổ cùng đau khổ, không thể cứ như vậy bỏ qua. Ta tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy buông tha. Ta nhất định sẽ nợ máu trả bằng máu, tất cả áp lực thống khổ bọn hắn gây ra trên mình chúng ta, ta muốn bọn họ biết rõ lúc trước chúng ta gặp loại tra tấn cực kỳ tàn ác nào!"

Giao nhân nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi muốn báo thù, vậy ba ngàn năm ở nơi nào, sao không báo thù? Từ ba ngàn năm trước những kẻ đắc tội các ngươi đã chết. Ngày nay sau ba ngàn năm, ngươi cho rằng những người đó còn trường mệnh sao? Cho dù báo thù? Ngươi đạt tới mục đích sao?"

"Mới không phải!"

Giao nhân thẹn quá hoá giận.

Phạn Ngữ liên tục an ủi. Lan Thương cũng thiệt là, cũng đã có con, vì sao lớn như vậy tính tình vẫn còn tùy hứng như thế, ai da......

Phạn ngữ bất đắc dĩ thở dài.

"Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận, ta cảm thấy hắn nói không sai. Thời thuộc về chúng ta đã qua, bây giờ là thiên hạ của người khác, ngươi còn quan tâm cái gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình còn là Hải Hoàng sao?"

"Ngươi rõ ràng không giúp ta, còn hướng về ngoại nhân?! Tốt, Phạn Ngữ, ngươi lớn gan, ngay cả lời ta nói cũng dám phản đối. Nói! Chẳng lẽ, ta thật sự nói sai rồi sao?!"

Liễu Khanh Nhan còn muốn nói chuyện, liền thấy Phạn ngữ nháy mắt, ý bảo hắn có thể thu phục.

"Phải, Lan Nhi tốt nhất, Lan Nhi không có sai, sai chính là vi phu. Lan Nhi à, có thể cẩn thận một chút, đừng quá lao lực, cẩn thận con trong bụng, cẩn thận một chút, kiềm chế......"

"Phạn Ngữ, ngươi rõ ràng dám giúp đỡ ngoại nhân. Nói! Ngươi có phải vừa ý người trẻ tuổi kia hay không, có phải cảm thấy ta già rồi không còn tư sắc, đã thấy nhiều, chán ghét, liền thích người trẻ tuổi hơn. Nói! Phạn Ngữ, ngươi thành thật khai báo cho ta!"

Phạn Ngữ sợ tới mức đầu đầy mồ hôi. Lan Thương tại sao có thể có ý niệm kỳ quái như thế trong đầu, không nên nha. Với hắn Lan Thương mới là đẹp nhất, hơn nữa hắn thích cho tới bây giờ cũng chỉ có Lan Thương, sao thích người trẻ tuổi kia...... Bất quá, Lan Thương nói người trẻ tuổi là ai......

"Không có mà, Lan Nhi, ta là lo lắng con của chúng ta, ngươi cũng có con còn đi đánh đánh giết giết, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ? Lan Nhi, ta thấy chúng ta hay là thôi đi, an tâm nuôi con được không...... Lan Nhi, chúng ta...... Chúng ta đã ba ngàn năm, ta cũng nhịn không được, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không nghĩ về ta sao?"

Ba ngàn năm, là cái tư vị gì. Hắn chưa chạm qua Lan Nhi nhà hắn. Hiện tại chỉ là ôm vào trong ngực, hắn đã cảm thấy thân thể nhộn nhạo muốn chết, thật muốn cùng Lan Nhi làm một hồi......

"A, Phạn Ngữ......"

Người cá sắc mặt có chút hồng, ánh mắt không được tự nhiên nhìn bốn phía.

Phạn Ngữ cũng thiệt là, loại lời này sao có thể ở trước mặt người khác nói, thật không có ý tứ mà. Bất quá Phạn Ngữ rõ ràng nói với hắn như vậy, dù sao năm đó là do hắn bỏ thuốc mới khiến cho Phạn Ngữ chịu ở cùng hắn.

Lan Thương không có nói sai, giống như năm đó như vậy, Phạn Ngữ trở thành phu của hắn cũng chính là nhờ dược vật.

Phạn ngữ vốn là cực kỳ lạnh lùng, tại ma giới hắn là đế vương. Từ một tiểu Ma Tôn dùng máu cùng mồ hôi để bò lên địa vị cao nhất. Cũng chính bởi vì vậy, khiến cho Phạn Ngữ tính cách trở nên cực kỳ lạnh lùng đẫm máu, cần phải là tâm phúc mới có thể tiếp cận. Cũng vì vậy, bất luận sự ái mộ hoặc là cố gắng tiếp cận Phạn Ngữ đều có kết cục mười phần thảm thiết.

Cho dù hắn nhờ dược vật mới có được Phạn Ngữ, mà mỗi lần ân ái đều là hắn chủ động, nếu như nói là chủ động thì nói là dụ dỗ đúng hơn. Từ khi Phạn Ngữ cùng hắn ở chung một chỗ chưa bao giờ Phạn Ngữ chủ động...... Trong lòng của hắn còn có vướng mắc, dù sao hai người ở cùng một chỗ, nếu chỉ một bên nhiệt tình, qua thời gian dài nhiệt tình cũng sẽ từ từ bị lạnh lùng từng chút một phai mờ......

Lúc này hắn không có nghe lầm, vừa mới rồi Phạn Ngữ chủ động cầu hoan......... Chẳng lẽ Phạn Ngữ sớm đã thích hắn?

"Lan Nhi, chẳng lẽ một chút cũng không nhớ ta sao...... Ta nhớ ngươi, nếu ngươi không nói, ta hiện tại liền ăn sạch ngươi, ta nhịn không được, ngươi chẳng lẽ nghĩ phu quân này bất lực sao?"

"Á?"

Có phải đây là Phạn Ngữ của hắn? Vì cái gì, chưa có cho uống thuốc mà cũng như vậy...... Chưa thỏa mãn dục vọng?

"Phạn Ngữ, không có......"

Hắn im lặng, nếu để cho Phạn Ngữ biết rõ năm đó hắn kê đơn, vậy thì xong đời. Người cá che dấu trống ngực cuồng loạn, ho khan tỏ vẻ trấn định.

Xem ra, cái dược vật thật sự có thể làm cho người khác ngoan ngoãn nghe lời nha, hiện tại rốt cục có hiệu quả.

"Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta không nhúng tay vào là được. Nếu như tam giới đại chiến, ta đây cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, yêu cầu này không quá phận mà."

Người cá nóng vội suy nghĩ, đáng tiếc Liễu Khanh Nhan hết lần này tới lần khác không làm cho hắn như nguyện.

"Phải không quá phận, nhưng các ngươi có dám dùng con của các ngươi làm đảm bảo không?"

"Ngươi!"

"Lan Nhi, bớt giận, bớt giận, chúng ta về nhà, về nhà....."

Phạn Ngữ dùng ánh mắt không đồng tình  nhìn Liễu Khanh Nhan. Người này nhìn thông minh nhưng vào thời khắc mấu chốt đầu óc sao lại không linh hoạt, không thấy hắn đang dời đi sự chú ý của Lan Nhi, tự nhiên còn đụng đến vấn đề đó, còn hết lần này tới lần khác đâm vào tử huyệt của Lan Nhi.

"Lan Nhi ngoan, đừng cùng mấy người này chấp nhặt, chúng ta đừng để ý tới, mau đến đây với phu quân. Mau... đừng cầm.... không thể......"

Phạn Ngữ mới nói, liền phát ra một tiếng kêu gào thê thảm.

"Phạn Ngữ....!!!"

Lời nói tràn đầy chua ngoa, ánh mắt hơi híp híp, phát ra hào quang nguy hiểm.

Ngoại trừ Liễu Khanh Nhan, Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi đều hít vào một ngụm lãnh khí. Người cá thật sự là quá kinh khủng, rõ ràng hung hãn!

Minh Vũ tuy không có hiểu rõ chuyện gì, bất quá chứng kiến Lạc Hồng Bụi sắc mặt trắng xanh cũng hiểu được chuyện không tốt, đặc biệt chứng kiến ánh mắt đáng sợ của người cá, hai chân run run không ngừng.

Liễu Khanh Nhan muốn nhìn một chút xem Phạn Ngữ bị làm sao vậy, đột nhiên lại kêu la thê thảm như là heo bị cắt cổ. Bất quá Minh Lạc Uyên không muốn Khanh Nhan của hắn học hư như thế, liền ôm lấy Liễu Khanh Nhan.

Mấy người rõ ràng nghe được Phạn Ngữ không ngừng hút khí.

Minh Vũ không khỏi càng thêm sợ..... Thật đáng sợ, thật đáng sợ. Thật may đại thúc nhà hắn, vừa xinh đẹp nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, không táo bạo, cũng không bạo lực, không bắt lấy vật kia không buông tay. Thật đáng sợ.

"Lan Nhi...., á....., trong nội tâm của ta chỉ có ngươi. Thật sự, ta chỉ quan tâm ngươi, ngàn vạn lần đừng nên tức giận, không nên tức giận, cẩn thận bụng. Lan Nhi, tay ngươi nhẹ chút, nhẹ thôi...... A..... Lan..... ngươi còn như vậy ta thật sự xong đời. Chẳng lẽ ngươi muốn hủy diệt hạnh phúc của chúng ta sao...... Lan..... ta thật sự nhớ ngươi, ngươi không thể như vậy......"

Phạn Ngữ vô hạn bi phẫn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lan Nhi của hắn ôn nhu vô cùng, giờ phút này không còn......

"Phạn Ngữ!!! Phạn Ngữ! Lá gan càng lúc càng lớn mà, rõ ràng dám không đếm xỉa sự hiện hữu của ta! Được! Được! Được!!!"

Người cá liên tục nói ra ba chữ được, tựa hồ dùng hết toàn bộ khí lực.

"Lan Nhi, ta thật không có, ta chỉ là muốn mau chóng đuổi bọn họ đi, ta chỉ nghĩ tới chúng ta thật vất vả mới ở cùng một chỗ, cần bồi dưỡng tình cảm. Đừng hiểu lầm ta, ta thích chỉ có Lan Nhi, những người khác không có trong mắt ta. Chúng ta bên nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu ta sao?"

Phạn Ngữ mười phần buồn bực, bộ dạng này bị người ngoài biết, thật sự là mất mặt. Hắn cho tới bây giờ chưa có nghĩ tới Lan Nhi nhà hắn thô bạo như vậy..... Lan Nhi lại véo chỗ đó không buông, có chủ tâm tra tấn hắn......

"Ô!"

Minh Vũ lần nữa thối lui một bước.

"Hừ, cũng là bởi vì hiểu rất rõ, cho nên ngươi mới dám câu dẫn người! Hừ hừ, rõ ràng ngươi muốn câu dẫn người. Tốt lắm, ta nhìn xem ngươi hôm nay sao còn năng lực!"

Liễu Khanh Nhan thật sự là hiếu kỳ, vì cái gì người khí thế mười phần như thế, đột nhiên liền trở nên nhu nhược. Cũng bất chấp bị cánh tay Minh Lạc Uyên siết chặt, cưỡng chế uốn éo trừng to mắt muốn nhìn một chút xem người cá làm gì.

Một màn hung hãn của người cá bị bỏ qua, Liễu Khanh Nhan chỉ thấy người cá lấy ra một vật. Vật kia, Liễu Khanh Nhan nhận ra.

Trên người Liễu Khanh Nhan còn có hai bình chứa thứ đó, đó là dược vật làm cho người ta ngoan ngoãn nghe lời.

Hiện tại có cơ hội xem hiệu quả vật kia như thế nào, trong chốc lát xuống núi phải đi thử xem sao.

Minh Lạc Uyên cũng bị cử động người cá hấp dẫn, cái bình nhỏ đã xuất hiện, hắn liền chứng kiến ánh mắt Phạn Ngữ sáng lên, sau đó biến mất, làm bộ hết sức thống khổ. Liễu Khanh Nhan trong lòng ngực của hắn ánh mắt cũng đồng dạng, ánh mắt kia giống như sói đói thấy cừu non.

Nếu Minh Lạc Uyên cúi đầu sẽ phát hiện ánh mắt đời này cũng sẽ không quên, tiếc là hắn không có chứng kiến.

"Ta nói là ngươi không ngoan ngoãn, còn dám không đếm xỉa ta!"

Người cá hung tợn uy hiếp, sau đó nhìn mọi người tà mị cười.

Lạc Hồng Bụi ở bên cạnh phát lạnh, liên tiếp lui về phía sau. Nhưng rơi vào trong mắt Liễu Khanh Nhan, thì là không giống hắn, Liễu Khanh Nhan cảm giác được người cá tựa hồ là đang truyền thụ kinh nghiệm cho mình, nhìn hắn mỉm cười cũng khẽ gật đầu. Quả nhiên ánh mắt người cá chứa đựng niềm vui, tuy không rõ ràng, còn có mấy phần trêu tức, bất quá cảm giác không xấu.

"Lan Nhi... ngươi không thể như vậy."

"Ngươi ít nói nhảm cho ta!"

Dược vật được bỏ vào miệng Phạn Ngữ, Phạn Ngữ giống như uống tiên đan, híp mắt mê ly liếm liếm trên môi, hai má có chút phi sắc, nhìn người cá bằng ánh mắt si mê cuồng nhiệt.

Liễu Khanh Nhan ánh mắt sáng lên. Quả nhiên dược vật có công hiệu. Xem ra, phải nhanh đi thử, Liễu Khanh Nhan liếc nhìn Minh Lạc Uyên không có động tĩnh. Người cá nói một lần chỉ làm với một người, dù cảm thấy làm cùng lúc ba người sẽ giải quyết tốt hơn, bất quá bây giờ ở nơi hoang dã nếu đụng phải yêu ma sẽ không tốt, vì thế, Liễu Khanh Nhan buông tha cho ý tưởng này.

Bên kia, chợt nghe người cá cao ngạo khiêu khích nhìn Phạn Ngữ.

"Phạn Ngữ, đến đây làm cho ta đến chết đi!"

Minh Vũ mắt mở thật to, như là gặp ác quỷ.

Nhìn thấy Phạn Ngữ như là tượng gỗ cứng nhắc đi tới ôm lấy Lan Thương, sau đó nháy mắt tiến vào bụi cỏ. Liễu Khanh Nhan còn muốn tiếp tục quan sát kế tiếp sẽ như thế nào, đáng tiếc bị Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi mỉm cười quỷ dị mang đi.

Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút lạnh, đặc biệt ánh mắt ba người này nhìn mình thật làm nổi da gà, kỳ quái muốn chết. Bất quá, cũng không lo, một hồi trở về sẽ đem dược thử xem, xem hiệu quả như thế nào.