Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 2 - Chương 26: Cửu Thiên Bích Liên




Mặc Dạ là người trầm ổn nhất trong mấy người bọn họ, có thế làm cho hắn sợ hãi, chắc hẳn là đại sự.

“Chuyện này ngươi hỏi ta, ta sao có thể biết rõ. Ta cũng vừa mới bấm đốt ngón tay tính ra. Ta chỉ thấy kỳ quái là tại sao vật ở Thiên giới lại rơi xuống thế gian. Hơn nữa Cửu Thiên Bích Liên là vật tượng trưng cho sự tinh khiết trên Thiên giới. Thật sự là quái dị.”

Băng Cơ muốn thăm dò xem Mặc Dạ giấu bí mật gì ở sau vành nón màu đen.

Mặc Dạ lo lắng. Băng Cơ có thể suy đoán Mặc Dạ biết việc này chỉ là không nói. Hắn lại nhìn Liễu Khanh Nhan, người này cũng không có chú ý bọn họ đang nói cái gì.

Ánh mắt Liễu Khanh Nhan đang nhìn chằm chằm mứt quả trong tay một đứa bé.

Tử Hiên vừa thấy đã hiểu rõ, lập tức chạy đến chỗ người bán hồ lô đường mua một cây, đưa cho Liễu Khanh Nhan.

“Cầm, nếm thử xem.”

Liễu Khanh Nhan cũng không có cầm ăn, chỉ nhìn xâu hồ lô đường. Đôi mắt xuất hiện mờ mịt cùng khó hiểu, tựa như nhớ tới thứ gì.

“...... Ta nhớ hình như cũng có người đưa cho ta cái này, nhưng bộ dạng của người đó ta không nhớ rõ. Cảm giác...... hắn...., ta cảm thấy.... cảm thấy......”

Liễu Khanh Nhan cố nghĩ, lại nhớ không nổi. Mặc Dạ cắt ngang.

“Đừng nghĩ, cũng không có chuyện gì. Cửu Thiên Bích Liên có liên quan cùng ngươi. Vật kia vốn là của ngươi, hiện tại đã xuất hiện, chúng ta phải đi lấy.”

Hắn sợ Liễu Khanh Nhan nhớ ra chuyện gì thì hỏng.

Sao cái gì cũng không nhớ, chỉ có nhớ rõ người đã từng thương tổn mình sâu nhất?!

Tử Hiên cũng không nói chuyện.

Hắn cảm thấy lời Liễu Khanh Nhan là sự thật. Trong đầu xuất hiện một giọng nói nhắc nhở hắn.

Đó là thật, đó là thật. Khanh Nhan nói là sự thật, nhất định phải tin tưởng, bằng không sẽ bị mất?

Bị mất? Mất cái gì?

Hắn có một đoạn trí nhớ bị xóa đi. Hắn may mắn tái sinh ở trên mình một bạch hồ ly. Trong lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Khanh Nhan, hắn đã cảm thấy có loại cảm giác rất thân thiết, thân thiết như là gặp được thân nhân xa cách đã lâu.

Có lẽ, trong đoạn trí nhớ xóa đi có Liễu Khanh Nhan.

“Vật kia cùng ta có quan hệ gì? Nhiều người đi đoạt như vậy, ta đến sau cũng chưa chắc có thể đoạt được.”

Thiên hạ này người tài ba vô số, ngọa hổ tàng long càng không ít, Mặc Dạ thật sự là quá mức càn rỡ.

“Có ta chống lại bọn họ, những chuyện này ngươi không cần lo lắng. Ngươi chỉ cần theo ta, những thứ khác ta sẽ xử lý.”

Mặc Dạ cố ý không giải thích. Mà Liễu Khanh Nhan hết lần này tới lần khác muốn hỏi rõ ràng. Còn có hai người kia cũng quan tâm đến Liễu Khanh Nhan. Chuyện này đã rất nghiêm trọng, mà Mặc Dạ cứ như vậy, chỉ làm theo ý mình, không muốn nói cho bọn họ biết. Hắn muốn độc chiếm một mình.

Tử Hiên cũng không thích.

“Ngươi nói ra xem, vật kia rốt cuộc là gì? Ngươi không nói rõ mà muốn người ta hồ đồ chạy tới. Người ta cũng không phải mèo nhỏ chó con. Ngươi nói hãy đi cùng, cũng phải có nguyên do. Dù sao nơi đây có nhiều người, đao kiếm không có mắt, ai có thể cam đoan đến lúc đó an toàn tuyệt đối. Nếu Khanh Nhan bị thương ngươi có thể bồi thường nổi không. Khanh Nhan là của tất cả mọi người, không phải chỉ một mình ngươi.”

Thuận miệng, Tử Hiên lại bổ sung một câu.

“Chúng ta còn muốn đi tìm Lạc Hồng Bụi, hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, chúng ta còn phải đi gấp.”

Lời này nói để Liễu Khanh Nhan nghe. Nếu chỉ là hoa cỏ Thiên giới thì sao so với Lạc Hồng Bụi. Loại đồ vật này có thể thấy không thể cầu, nhưng Lạc Hồng Bụi trên đời này là độc nhất vô nhị.

“Tử Hiên nói thật có lý, chúng ta cũng không phải đi xem náo nhiệt. Trên đường còn có không biết bao nhiêu náo nhiệt để xem. Nếu không nói ra nguyên do, thì cùng ngươi đi chẳng phải lãng phí thời gian sao.”

Thái độ của Liễu Khanh Nhan rất kiên quyết. Mặc Dạ không nói ra lý do thì sẽ không đi theo.

Mặc Dạ nhìn nhìn bốn phía, hắn chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu. Đối với người này hắn đầu hàng vô điều kiện.

“Được, ta nói, nhưng chúng ta tốt nhất nên vào phòng khách điếm đi, trên đường khó tránh khỏi khiến cho người ta hoài nghi.”

“Được.”

Bốn người trở lại gian phòng trong khách điếm. Họ lập tức tạo kết giới ngăn cách với bên ngoài.

Tử Hiên rót cho Liễu Khanh Nhan chén trà, cũng rót cho mình một chén, chuẩn bị vừa uống trà nghe Mặc Dạ nói chuyện.

“Ngươi nói đi, nói xong rồi chúng ta cũng dễ hành động.”

Tử Hiên khó chịu vì Mặc Dạ cứ kéo dài.

“Đó là Cửu Thiên Bích Liên...... Là bản thể của ngươi. Ngàn năm trước bản thể của ngươi bị nghiền nát, khiến cho hồn phi phách tán. Ta đoán Cửu Thiên Bích Liên rơi xuống thế gian cũng có thể là vì ngươi. Cho nên ta mới muốn ép ngươi đi, bởi vì đó là thứ của ngươi.”

“Đồ của ta?”

Liễu Khanh Nhan có chút giật mình.

Đồng thời Tử Hiên cùng Băng Cơ cũng giật mình.

Tử Hiên sở dĩ giật mình là bởi vì hắn thật sự nhìn không ra bản thể của Liễu Khanh Nhan lại là yêu. Hắn và Liễu Khanh Nhan ở chung lâu như vậy vẫn tưởng rằng Liễu Khanh Nhan là người phàm. Mặc Dạ vừa nói vậy làm hắn buồn bực.

Băng Cơ sở dĩ giật mình là bởi vì hắn bấm đốt ngón tay tính ra Liễu Khanh Nhan là người phàm. Tại sao bản thể là hoa sen. Thật đúng là hoang đường. Nhưng Mặc Dạ đã nói như vậy thì không phải là không có nguyên do.

“Thì ra ta cũng không phải là người sao?”

“Đại thúc, đừng nói bậy. Phải nói ngươi cũng không phải người phàm.”

Băng Cơ đầu đầy hắc tuyến.

Mặc Dạ có thể tiếp nhận. Đối với người có sức tưởng tượng cao như vậy ở chung mãi sẽ quen.

“Ta còn tưởng rằng ta là người phàm, thực không ngờ ta và các ngươi cũng giống nhau.”

Tử Hiên méo miệng. Liễu Khanh Nhan đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là cũng giống các ngươi. Sao chán nản không vui, chẳng lẽ giống bọn họ rất mất mặt sao?

“Giống chúng ta có cái gì không tốt. Chúng ta là yêu thì cũng giống người phàm......”

Mặc Dạ tiếp tục nói.

“Kiếp trước ngươi là một cây Bích Liên, nhưng kiếp này ngươi đã đầu thai thành người phàm. Hồn phách của ngươi chỉ là một phần. Theo lý mà nói ngươi là một người phàm tục, nhưng đợi tìm được tất cả Bích Liên, thu hồi tất cả những mảnh nhỏ của linh hồn, sẽ khôi phục thân phận vốn có cùng trí nhớ.”

Nói xong lời cuối cùng, Tử Hiên cảm thấy tầm mắt Mặc Dạ đột nhiên lạnh thấu xương, hơn nữa còn nhằm vào hắn.

“Là như thế à.”

Đột nhiên từ một người biến thành yêu, thật đúng là làm cho người ta có chút khó tiếp thu.<HunhHn786>

Nói tới Bích Liên, Liễu Khanh Nhan nhớ tới khi đi đến Thương Ngô Chi Uyên, chỗ cái hồ Vong Xuyên từng thấy được một cái ảnh trong nước giống mình như đúc, ngoại trừ quần áo và dấu ấn ở mi tâm. Bản thân mình là một điểm đỏ thẫm, người kia thì là một đóa sen. Hiện tại ngẫm lại, người nọ chính là bộ dáng kiếp trước của mình.

“Ta nhớ ngươi đã từng nói rằng bị Vong Xuyên Thu Thủy chiếu qua người, tất cả chuyện kiếp trước sẽ lần nữa luân hồi, số mệnh không thể sửa đổi, có phải là ý này hay không?”

Tử Hiên trừng to mắt.

“Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi đã đến cái hồ Vong Xuyên kia, còn nhìn vào nước hồ xem ảnh trong đó?”

Mặc Dạ cũng sợ hãi. Loại sợ hãi này làm cho lòng người kinh sợ, như muốn cướp lấy tánh mạng người.

“...... Chuyện này, ta vừa rồi mới nghĩ tới. Nhưng xem thì cũng đã xem, không thể tránh được. Ta chẳng quan tâm vận mệnh ra sao. Ta chỉ biết hiện tại này, kiếp trước như thế nào đã quên mất, nếu có thể nhớ tới thì coi như là thiên mệnh đi.”

Mặc Dạ nhẹ nhàng thở ra, thật là vui mừng.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt. Sau này ta sẽ tận lực không cho phát sinh loại chuyện không đáng phát sinh.”

Liễu Khanh Nhan nghi ngờ, vì rất ít khi gặp Mặc Dạ thấu tình đạt lý như vậy. Biểu tình của hắn rất đau lòng, cũng không biết kiếp trước của mình đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ bị quên đi mới là hạnh phúc, chuyện cũ mới là thống khổ lớn nhất.

Chứng kiến nam nhân cường thế lại tỏ ra yếu ớt, Liễu Khanh Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

“Ngươi có chuyện gì?”

Mặc Dạ hung hăng nhìn Tử Hiên, ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Ngươi nhìn ta như vậy chẳng lẽ ta cùng sự kiện kia có liên quan? Nhưng mà ta thật sự không nhớ......”

“Ngươi không nhớ rõ, đó là bởi vì ngươi vô tình vô nghĩa. Hắn sở dĩ biến thành như vậy toàn bộ đều là bởi vì kiếp trước bị lừa gạt tình cảm. Còn bị chính tay người đó đem nguyên thần ra khỏi thân thể của hắn. Hắn sở dĩ hồn phi phách tán hoàn toàn là bởi vì ngươi!”

Tử Hiên kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau.

“Ngươi... ngươi nói cái gì?! Điều này sao có thể! Điều đó không có khả năng!”

Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Hắn sao làm ra chuyện như vậy?!