Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 2 - Chương 47: Có ý nghĩ không an phận đối với nam nhân của ta?!




Không quản thiếu niên dùng ánh mắt sắc bén như thế nào, còn có thái độ của Tử Hiên ra sao, Liễu Khanh Nhan vẫn y như cũ lạnh lùng nghiêm mặt.

Đoàn người tiếp tục đi.

Ước chừng đi gần nửa canh giờ, những xương cốt màu trắng đã không còn. Mặt đường rất ẩm ướt, các loại cỏ dại hiện ra đen nhánh sáng bóng, càng dọa người.

"Ha ha, ha ha............"

Tiếng cười không phân biệt là nam hay là nữ không ngừng truyền đến. Phảng phất như xa xôi tận chân trời, lại như ở ngay bên tai.

Nếu lúc trước chính là xương cốt sáng loáng như đá quý, thì giờ phút này chính là yêu ma đẹp diễm lệ. Bọn chúng như những đám mây trên trời, tùy ý bay lượn uyển chuyển, một tay cầm cái đầu lâu trắng, một tay vung ống tay áo rộng, cười khanh khách không ngừng.

"...... Mấy thứ này nhìn cũng không tệ lắm, nhưng mà......"

Tử Hiên hiếu kỳ nói.

Hắn mới mở miệng, thì có bốn năm con yêu ma hướng về phía hắn bay đến. Trong bầu trời đêm những bóng dáng xinh đẹp dùng thần thái đẹp nhất đến trước mặt Tử Hiên. Yêu ma kề sát mặt hắn

"......"

Tử Hiên ngậm chặt miệng.

Liền chứng kiến từng sợi màu trắng bạc từ mũi cùng miệng của hắn bay ra. Những yêu ma như là ăn món ngon, hưởng thụ híp mắt, cố gắng muốn có càng nhiều.

"Dùng ma trơi!"

Thiếu niên lạnh lùng nói.

Tử Hiên thành thật giơ đầu lâu về phía đám yêu ma. Ma trơi tiếp xúc yêu ma liền phát ra một tiếng phụt. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, yêu ma lập tức hóa thành làn khói mỏng, biến mất không thấy nữa.

Có kinh nghiệm, Tử Hiên cũng không dám mở miệng nói chuyện, trực tiếp dùng phương thức truyền âm trao đổi.

"Khanh Nhan, ta cảm thấy nơi này rất là quá tà dị. Một hồi đi chỗ Tháp Ngàn Yêu cầm cái đầu lâu cẩn thận. Ta phát hiện ngoại trừ cái đầu lâu kia, mấy thứ còn lại ngươi cũng đừng tin tưởng. Thiếu niên kia cái gì cũng không chịu nói, chỉ tại sợ ta phạm sai lầm mới làm bộ hảo tâm tương trợ, quả thực là đáng giận đến cực điểm."

Tử Hiên cùng Liễu Khanh Nhan nói trong âm thầm. Bên ngoài hai người bọn họ biểu hiện vẫn như cũ.

"Ừ. Xác thực thiếu niên kia tin không được."

Muốn dẫn bọn họ vào núi, biết rõ có nguy hiểm, nhưng thiếu niên cái gì cũng không nói. Một kẻ không đáng tin, lại đi chỉ huy ra lệnh cho những người khác làm việc, điều này là không có khả năng.

"Nhìn trước mắt, chỉ có bộ xương khô lập trường là rõ ràng, không có bất luận tính toán gì. Khanh Nhan, lần trước ta đã nói cùng ngươi chuyện Mặc Dạ cùng Băng Cơ. Hai người bọn họ tuyệt đối không có đơn giản. Băng Cơ cả Thanh Viễn cũng giết, những người khác tất nhiên không cần phải nói. Ngươi phải đề phòng bọn họ, khó nói sau một khắc sẽ phát sinh cái gì......"

"A!!"

Một tiếng thét chói tai. Thiếu niên ở phía trước dẫn đường đã ngã lăn trên mặt đất. Đi bên cạnh hắn chính là Băng Cơ, chỉ lành lạnh nhìn, không có bất kỳ đồng tình cũng như không có ý muốn nâng người dậy.

"...... Các ngươi sao có thể như vậy?"

"Ngươi còn muốn chúng ta như thế nào?"

Liễu Khanh Nhan đi tới, trong tay áo rộng là bàn tay đang nắm chặt mảnh ngọc.

Bộ xương khô tựa như người hầu đi theo đuôi Liễu Khanh Nhan, đầu hơi ngóc lên, tỏ ra cao ngạo coi rẻ thiếu niên kia.

Xem ngươi còn đắc ý như thế nào!

"Thật sự là chưa thấy qua người máu lạnh như các ngươi. Ta dẫn đường cho các ngươi, hiện tại bị thương chẳng lẽ nâng lên cũng không được? Sớm biết như thế, ta không mang theo các ngươi đến. Ta vốn còn tưởng rằng sẽ rất nguy hiểm, lại không biết dễ dàng, thật đúng là tiện cho các ngươi!"

Thiếu niên tràn đầy tức giận.

Hắn còn tưởng rằng, những người này sẽ thương xót một đứa bé như hắn. Lại không ngờ, đám người kia lãnh huyết vô tình như thế.

Thời điểm đi lấy ma trơi, cái người kia căn bản cũng không có dẫn dắt những cương thi đi, chỉ ở một bên nhìn, còn chuẩn bị lấy những thứ quý giá trong mộ. Nếu không phải hắn nói cầm những thứ đó sẽ biến thành cương thi, thì người kia hoàn toàn sẽ không có bận tâm đến sống chết của hắn.

Lúc đầu muốn mượn tay những người này, bây giờ hắn mới phát hiện sự tình không đơn giản giống như hắn nghĩ. Bởi vì những người này, không giống người bình thường.

"Nâng ngươi?"

Liễu Khanh Nhan có chút nghi hoặc nhìn nhìn mấy người còn lại. Tử Hiên nhún vai. Minh Vũ nhìn khắp nơi, giả bộ như không phát hiện. Mặc Dạ cùng Băng Cơ căn bản là không cần hỏi. Hai người bọn họ muốn bao nhiêu cao ngạo thì có bấy nhiêu cao ngạo, muốn bao nhiêu tự tin thì có bấy nhiêu tự tin, muốn bao nhiêu vô tình thì có bấy nhiêu vô tình.

Chính là không có khả năng!

"Chúng ta vì sao phải nâng ngươi. Ta với ngươi cũng không quen, không phải sao?"

"...... Ngươi! Ngươi một chút lòng thương cũng không có, ngươi chẳng lẽ không thấy được ta bị thương!"

"Ta là thấy được thì sao, vậy thì thế nào? Ngươi lợi hại như vậy, so với tu chân giả như ta mạnh hơn nhiều. Ta cũng đã ngã xuống, cũng bị thương, tự mình cũng có thể đứng lên vì sao ngươi muốn người khác nâng dậy, huống chi......"

Liễu Khanh Nhan chỉ vào đám người bọn họ, trong nháy mắt sắc mặt bớt lãnh đạm một chút.

"Huống chi bọn họ đều là người của ta, bọn họ đến nâng ngươi, chính là cùng với ngươi có quan hệ xác thịt. Những chuyện như thế ta không đồng ý. Người của ta sao ngươi có thể đụng vào! Chẳng lẽ ngươi có ý nghĩ không an phận đối với người của ta?! Hay là ngươi muốn câu dẫn người bên cạnh ta? Cách làm của người, ta đã thấy rất nhiều trong sách. Đó đều là phương thức một nữ tử lôi kéo một nam tử không phải sao? Ngươi còn muốn làm vậy với người của ta?!"<HunhHn786>

Nói một hơi không thở dốc, sắc mặt Liễu Khanh Nhan càng thêm lãnh đạm.

Thiếu niên bị nói mà kinh sợ. Hắn đối với bọn họ có mục đích, nhưng cũng chỉ là nghĩ lợi dụng mà thôi, tuyệt không phải là như ý Liễu Khanh Nhan.

"...... Ta, ta thật không có......"

"Thật không có? Vậy thì vì sao? Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư như thế, cũng may tâm của bọn họ kiên định, tuyệt không phải dễ dàng bị mê hoặc. Ngươi cũng đừng quá đem mình đề cao."

Liễu Khanh Nhan khiến thiếu niên chần chờ cùng xấu hổ. Băng Cơ cùng Mặc Dạ nghe lời này liền thoải mái. Khanh Nhan nói lời này, có phải ý là tiếp nhận bọn họ rồi, cho nên mới nói ra lời chua cay như thế?

Bọn họ đều là người của ta......

Lời nói thật hay. Khanh Nhan thật sự là đáng yêu, lời nói ra khiến người ta yêu chết.

Nếu mỗi ngày đều được nghe thì thật là tốt.

Tử Hiên cùng Minh Vũ nghe lời này cũng sung sướng. Nhưng bởi vì có nhiều người hơn trong lòng hai người âm thầm không sảng khoái.

Minh Vũ nghĩ sau này đại thúc sẽ phải ngủ cùng nhiều người hơn, thời gian dành cho hắn ít đi, cái này làm hắn buồn bực. Hắn nhớ rõ, miệng đại thúc là của hắn nha. Đã lâu như vậy, đại thúc tốt với người khác, đem miệng cho người khác ăn. Minh Vũ Tâm bi thương....

Tử Hiên rất oán hận cùng phẫn nộ, đương nhiên oán hận không phải dành cho Khanh Nhan. Tử Hiên cảm thấy do những người này đang cố gắng cướp Khanh Nhan nhà hắn. Sớm biết như thế, ngày đó khi Khanh Nhan băng bó vết thương, liền cưỡng chế đem Khanh Nhan trở về, một mình yêu thương, tất cả mọi người đều không dòm ngó được.

Thật sự là quá thất sách rồi! Đúng là hối hận mà!