Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 70: Sinh nhật (4)




Khay sủi cảo đầu tiên được mang lên, Trình Nam bảo bối gắp cho Cao Hách một bát sủi cảo đã được kiểm tra. Một lúc sau, chỗ sủi cảo còn lại đã được đám sói con phân nhau gần hết.

Tốc độ chia phần tuy nhanh, nhưng bọn họ mỗi miếng sủi cảo đều chỉ cắn một hai cái. Trong bát rất nhanh liền đầy ự, không thể để thêm được, bọn họ vẫn không ngừng liều mạng gắp. Hướng Nam nhìn họ ăn như vậy, không khỏi nhíu mày.

Cuối cùng, Hướng Nam hỏi: “Mấy cậu làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Mọi người đều lắc đầu.

Miễn cưỡng như thế, y sao có thể tin.

Hướng Nam đầy nghi hoặc nhìn về phía Cao Hạo. Cao Hạo bắt gặp ánh mắt Hướng Nam, chỉ dịu dàng cười một cái.

Lúc này, a Đông từ trong bếp bê hai khay to đầy sủi cảo ra.

A Đông thấy số lượng sủi cảo trong bát Cao Hạo căn bản không có thay đổi gì, liền nói với Cao Hạo: “Canh đã nấu xong rồi, tôi đi múc cho mọi người.”

Cao Hạo gật đầu.

A Đông cầm bát của cả Cao Hạo và Hướng Nam đi. Lúc quay ra, trên những miếng sủi cảo đơn sơ đã có thêm hành thái, rưới nước canh nóng hổi.

Rất nhanh, a Đông lại đi vào trong. Lần này quay ra, y cầm theo bát canh đã nấu xong ra theo.

Đợi đến lúc tất cả đều xong xuôi, a Đông nói nhỏ bên tai Cao Hạo cái gì đó.

Cao Hạo gật đầu. A Đông ngay sau đó liền chào mọi người một tiếng, nói muốn rời đi.

Hướng Nam nghe vậy, vội vàng đứng lên giữ y lại. A Đông xua xua tay, nói: “Tôi còn có việc. Mọi người cứ ăn đi, đến tối tôi lại qua.

A Đông đưa tay vỗ lên vai Hướng Nam, nói: “Chúc mừng sinh nhật nhé.”

Hướng Nam gật đầu cảm ơn. A Đông vẫy tay với mọi người, ra khỏi cửa, rời đi.

Sau khi a Đông đi khỏi, Thiếu Kiệt bảo bối cùng Thường Triết bảo bối bắt đầu tìm miếng sủi cảo gian lận đã đánh dấu của mình trong đống sủi cảo kia.

Kỳ lạ ở chỗ, cả hai người bọn họ đều không tìm thây.

Nhìn hai người họ cứ gắp lên đặt xuống, gắp lên đặt xuống, bộ dạng như thế đang khám nghiệm tử thi, rất nhanh, những người bên cạnh thấy vậy liền có ý kiến.

“Hai cậu làm gì vậy?”

Cao Hách bảo bối lườm hai người, Trình Nam bảo bối trừng hai bọn họ: “Gắp lên gắp xuống có định để người khác ăn không vậy?”

Hai người bị Trình Nam bảo bối trừng như vậy, sợ sát khí của cậu, Thiếu Kiệt bảo bối đem tất cả bánh đã gắp lên cho vào bát mình. Thường Triết bảo bối thấy vậy cũng gắp tất cả sủi cảo đã chạm đũa qua về.

Nỗ lực một trận, ba đĩa sủi cảo to còn lại không ít, đồng xu được mong đợi không thấy đâu, mà bụng của đám sói con thì lại sắp không còn khả năng tiếp nhận nữa.

Trình Nam bảo bối no đến muốn ói vẻ mặt khó chịu vỗ bụng mình, nói: “Tôi bảo… Hợ!”

Cậu đột nhiên nấc một cái, sủi cảo trong bụng suýt chút nữa phun ra. Cậu lấy tay che miệng lại, như đang cầu cứu mà liếc Cao Hách cũng đang khó chịu ở bên cạnh. Cao Hách bảo bối nhận được ám hiệu, mở miệng tiếp lời: “Thật sự có cho đồng xu vào chứ?”

“Đương nhiên có rồi!”

Thiếu Kiệt bảo bối cùng Trình Nam bảo bối lập tức cùng lên tiếng, Trình Nam nghe vậy liền ngẩn người.

Cậu để tay xuống, nhìn hai người trước mặt: “Không đúng, xu không phải cậu ta…” Trình Nam chỉ về phía Mạc Dương: “Cho vào sao? Mấy cậu đáp làm cái P gì.”

Hướng Nam nghe vậy liền rõ.

Đám sói con cho xu vào trong sủi cảo.

“Cũng phải năm mới, mấy cậu cho đồng xu vào trong sủi cảo làm gì?”

Hướng Nam hỏi vậy, Thường Triết bảo bối đưa mắt nhìn về xa xăm, Cao Hách bảo bối không nói gì, Mạc Dương bảo bối ngồi xem kịch hay, Thiếu Kiệt bảo bối ở đó cười ngu. Trong đầu Trình Nam bảo bối đột nhiên có một ý nghĩ, sắc mặt chợt biến, nói: “Không phải ai đó ăn như hổ đói rồi nuốt mất chứ?”

“A?”

Mọi người ngẩn người, sao đó, cùng hoảng loạn.

Cao Hạo cũng không để tâm lắm nhai nhai miếng sủi cảo trong miệng.

Hắn bảo mọi người nhanh chóng kiểm tra một lượt chỗ sủi cảo còn lại, thật sự không có.

Sắc mặt mọi người dều đồng loạt thay đổi, đám sói con hoảng hốt.

“Làm sao giờ? Làm sao giờ? Làm sao giờ?….”

Trình Nam bảo bối hét lên.

Cao Hách bảo bối sờ bụng mình.

Thường Triết bảo bối ồn ào: “Đi bệnh viện! Đi bệnh viện! Đi bệnh viện!”

“Không cần.”

Cao Hạo đột nhiên nói vậy làm ánh mắt mọi người đều chuyển sang phía hắn.

Hắn nhíu mày, đưa tay vào miệng. Mọi người nhìn một cái, liền ngẩn người.

Đồng xu bị mình ăn được, đừng nói đám sói con, ngay cả bản thân Cao Hạo cũng bất ngờ.

Rõ ràng lúc nãy Trình Nam đã kiểm tra rồi mà.

Hắn cầm bát mình lên, lúc này mới phát hiện toàn bộ đám sủi cảo đầy lỗ đâm lúc đầu đã được đổi thành những miếng sủi cảo mới.

Cao Hạo lập tức biết, là a Đông vừa rồi nhân lúc múc canh làm trò quỷ.

Hướng Nam, Trình Nam và Cao Hách thấy đồng xu đã được tìm thấy đều thở phào.

Hướng Nam cười thực tươi. Mạc Dương bảo bối xịu mặt. Thiếu Kiệt bảo bối cùng Thường Triết bảo bối trong lòng chột dạ. Cao Hách bảo bối cùng Trình Nam bảo bối thấy yên lòng cùng có chút thất vọng.

Sắc mặt mọi người mỗi người một kiểu.

Cuối cùng, chờ mọi người ngồi xuống, Thiếu Kiệt bảo bối có chút không nhịn được nữa. Cậu nói: “Tôi thấy mọi người vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thử xem sao.”

“Vì sao?” Hướng Nam thấy kỳ quái.

“Vì không chỉ có một miếng sủi cảo có đồng xu.” Thiếu Kiệt bảo bối thú tội: “Tôi có trộm cho thêm một đồng xu…”

“Hả?!” Thường Triết bảo bối nghe vậy thì đờ người. Y cũng tự thú, nói: “Tôi cũng thêm một đồng…”

Lúc này, mọi người lại ầm ĩ. Cao Hách gõ tay lên bàn, mọi người liền yên lặng nhìn hắn. Hắn nói: “Không cần tìm, tất cả những miếng có đồng xu đều ở trong bát tôi.”

Mọi người lại đâm thử, quả là như vậy.

Lúc này, cả nhà mới dám yên lòng.

“Chơi gì không chơi? Lại chơi trò kích thích tim này!” Vô tội bị làm ầm ĩ một trận, tâm trạng như vừa ngồi tàu lượn, nhóm Cao Hách bảo bối trong lòng tức giận.

Mang tội không thể tha, mọi người bàn bạc ra quyết định, Thiếu Kiệt và Thường Triết gian lận phải chịu hình phạt rửa bát.

Làm người giám sát, sau khi nhìn hai người kia miễn cưỡng “loang xoang lẻng xẻng” bị giày vò một trận xong, Hướng Nam và Cao Hạo ra ban công nói chuyện. Đám sói con không chịu được cô đơn liền mở thêm một hội nghị nữa.

“Lại nữa?!”

Thiếu Kiệt bảo bối chớp chớp mắt, Thường Triết bảo bối nói: “Lần này sao có thể giống vậy? Lần này so tửu lượng, cái này tuyệt đối không gian lận được!”

Càng nói khẳng định, trông càng xảo trá.

Cao Hách bảo bối hai tay ôm trước ngực, mặt không biểu tình thấy Thường Triết bảo bối lôi biệt tài của mình ra thi thố cùng người khác, nói: “Còn cùng làm liều với các cậu, tôi nhất định là điên rồi.”

“Đúng, không sai, cậu điên rồi.” Thường Triết bảo bối chỉ hắn “trần thuật” một câu, quay đầu hỏi Trình Nam bảo bối: “Thế nào, tráng Nam, cậu có muốn rút lui không?”

Đấu rượu, Trình Nam bảo bối vốn 20 vạn phần không muốn. Thế nhưng người hiếu chiến như cậu nghe Thường Triết nói vậy, trợn mắt: “Cái mông, dựa vào cái gì mà kêu tôi rút lui?”

“Vậy là đồng ý rồi ”

Thường Triết kích tướng thành công quay về hướng Mạc Dương.

Uống rượu là điểm yếu của Mạc Dương, thế nhưng rút lui cũng vô dụng.

Mạc Dương bảo bối thối mặt, không nói gì. Thường Triết bảo bối phất tay: “Được, ngầm đồng ý. Thông…”

“Sau cậu không hỏi tôi?”

Thiếu Kiệt bảo bối kéo vai Thường Triết bảo bối chỉ vào bản thân. Thường Triết bảo bối liếc cậu, Thiếu Kiệt bảo bối liền nói: “Được rồi, tôi không phản đối.”

Đây không phải rảnh rỗi kiếm chuyện sao?”

Thường Triết bảo bối khinh thường nhìn cậu một lúc, khua tay: “Quyết định như vậy đi!”

Đám sói con nhất trí thông qua, liền bắt đầu đặt luật chơi. So với không khí náo nhiệt lúc lớn tiếng lúc thì thầm trong phòng khách của bọn họ, hai người ngồi ngoài ban công yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cao Hạo cùng Hướng Nam cứ yên lặng như vậy ngồi ở ban công, không nói gì, nhưng hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng vì sự lặng im này.

Hướng Nam thấy Cao Hạo nhìn mình, khẽ cười, hỏi hắn: “Sao vậy?”

Cao Hạo lắc đầu.

Không thể thành thực nói cho y biết, mình đang nghĩ, điểm hấp dẫn của cái người khiến đám sói con trong phòng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán trước mắt này nằm ở đâu.

Đối với sự không trung thực của mình, Cao Hạo mỉm cười.

Hướng Nam nhìn Cao Hạo cười, nhỏ giọng hỏi hắn: “Đã từng có ai nói với cậu rằng nụ cười của cậu trông rất dịu dàng chưa?”

Thấy Cao Hạo có chút bất ngờ, Hướng Nam nói: “Nụ cười của cậu, rất giống Sảnh Dực.”

“Sảnh Dực?”

“Phải.” Hướng Nam gật đầu: “Là… vợ trước của tôi.”

Nghe Hướng Nam nói vậy, Cao Hạo khẽ nhíu mày. Hắn từng cho người điều tra Mạc Dương và Hướng Nam. Chuyện Hướng Nam từng kết hôn, hắn có biết.

Cao Hạo nắm lấy tay Hướng Nam, nhẹ giọng: “Anh còn nhớ cô ấy sao?”

Một tia tâm trạng hiện lên trong mắt Hướng Nam.

Y cụp mắt xuống, miễn cưỡng cong khóe miệng mỉm cười, lắc đầu.

Hướng Nam như vậy, trán Cao Hạo liền nhăn lại.

Trong tư liệu điều tra viết rất chi tiết về cuộc hôn nhân của Hướng Nam.

Người đàn bà kia lúc trước ở cùng một tên đàn ông mê cờ bạc, sau này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thực sự không chịu được nữa, mới dứt khoát rời bỏ tên đàn ông đó, rồi được người trong gia đình giới thiệu mà kết hôn với Hướng Nam chân chất vô vị.

Sau này Mạc Dương nhận tổ tông, quẳng một phần tiền cho tên đàn ông kia, để hắn ta đến tìm người đàn bà đó.

Cũng phải hai ba lần, bà ta cho rằng tên đàn ông này đã thay đổi tật cũ mà vứt bỏ người chồng trước mắt, cùng hắn ta cao chạy xa bay,

Giống như an ủi, Cao Hạo khẽ nắm chặt lấy tay Hướng Nam.

Hắn lại gần bên y, dịu dàng nói: “Nếu anh muốn tìm người mới, điều kiện chọn bạn đời của anh là gì?”

Hướng Nam ngẩn người, hói hắn: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Anh để ý sao?”

“Không để ý, tôi…”

“Đang nói chuyện gì vậy?” Mạc Dương đi ra ban công, cắt ngang lời Hướng Nam.

Gã liếc Cao Hạo một cái, nói với Hướng Nam: “Hướng Nam, đến lúc cắt bánh sinh nhật rồi.”

“Nhanh như vậy?” Hướng Nam nói: “Vừa rồi các cậu không phải ầm ĩ kêu no quá sao?”

Rất no là không sai.

Nhưng đám sói con đang mong uống rượu.

Để tránh xuất hiện tình trạng uống đến đông nghiêng tây ngã, không có ai chúc mừng sinh nhật Hướng Nam, đám sói con tự nhiên để Hướng Nam cắt bánh ga-tô trước.

Hướng Nam bị Mạc Dương thúc giục lôi kéo, đi vào trong phòng khách.

Cao Hạo nhìn chằm chằm Mạc Dương đang định vào theo cùng, đột nhiên nói một câu: “Lúc trước là cậu cố ý.”

Mạc Dương nhíu mày, quay lại nhìn hắn.

Cao Hạo nói tiếp: “Cố ý đổi nhiều tiền xu như vậy rồi lại để ở chỗ dễ nhìn dễ lấy trong phòng bếp, hơn nữa còn tính trước mà cẩn thận rửa sạch tất cả các đồng xu. Kỳ thực là nghĩ muốn khích thích những ai không hay tuân thủ quy tắc phá vỡ thỏa thuận. Như vậy, kết quả cuối cùng nhất định sẽ không được tính.”

Mạc Dương quay người lại.

Gã từ trên cao nhìn xuống Cao Hạo, khóe miệng treo một nụ cười lạnh lùng: “Anh đang nhắc nhở tôi anh rất thông minh sao?”

“Tôi chỉ cảm thấy có người đang tự cho mình là thông minh thôi.”

Lời Cao Hạo khiến Mạc Dương tức giận.

“Anh biết không?”

Mạc Dương tiến lại gần Cao Hạo, cúi người xuống.

Hai tay gã nắm lấy hai tay vịn của xe lăn, nhìn thẳng vào Cao Hạo, nhỏ giọng: “Trong rất nhiều người như vậy, kẻ tôi ghét nhất chính là anh.”

“Ồ? Thật sao?” Ý cười cảu Cao Hạo càng thêm đậm, hắn nói: “Cảm ơn cậu đã không thích.”

Sắc mặt Mạc Dương thay đổi, lệ khí thoáng cái đầy hai mắt.

Gã đang định dạy dỗ Cao Hạo một chút, không ngờ từ trong phòng khách truyền đến tiếng Hướng Nam hét lên xin tha. Gã đờ người, quay đầu lại.

Gã không thèm tức giận với Cao Hạo nữa, thả tay, chạy vào trong phòng khách.

Đã nói là muốn cắt bánh ga-tô, thế nhưng vừa bóc vỏ hộp bánh, Hướng Nam liền bị Thường Triết bắt được, ép uống không ít rượu.

Vị rượu cay nồng chảy từ yết hầu vào trong bụng, Hướng Nam cảm thấy ruột gan mình nóng như bị lửa đốt. Mạc Dương đi vào phòng khác, thấy Thường Triết cầm ly rượu ép Hướng Nam uống, gã nhíu mày, nhanh chân kéo Hướng Nam ra, đẩy Thường Triết một cái.

Thường Triết bị đẩy ra, trong lòng có phần bực bội, lớn tiếng: “Cậu làm gì vậy?”

“Câu này đáng nhẽ để tôi hỏi cậu mới phải!” Mạc Dương vẻ mặt không tốt lành, lớn tiếng đáp lại. Hướng Nam bị ép rượu đến có chút váng vất thấy không khí không ổn, lập tức đứng ra giảng hòa. Hai người thấy Hướng Nam khó xử, trừng nhau một cái, đều không nói tiếng nào.

Chút xung đột nho nhỏ cũng không ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt.

Chờ Hướng Nam ước xong, mọi người liền nghiêm hình ép cung muốn biết điều ước bí mật của Hướng Nam.

Nháo loạn hồi lâu, ép Hướng Nam uống không ít rượu, đám sói con kết thúc trận chiến bánh ga-tô vô cùng oan liệt, bày ra tư thế, bắt đầu uống rượu.

Cảm thấy đám sói con quá ồn ào, Cao Hạo ra ngoài nhận điện thoại, sau khi nói chuyện xong trở vào trong thấy một mình Hướng Nam lẳng lặng ngồi trong phòng khách, cảm thấy kỳ lạ, liền đi về phía y.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì rượu cùng ánh mắt đờ đẫn đã mất đi tiêu cự của Hướng Nam, Cao Hạo liền biết, y say rồi.

“Trước đừng uống vội, ai đó trong mấy đứa qua đây giúp đưa Hướng Nam vào trong phòng đi.”

Cao Hạo vừa gọi, đám sói con liền đặt ly rượu xuống đi vào phòng khách.

“Đại thúc, đại thúc?”

Thiếu Kiệt bảo bối thử sờ lên mặt Hướng Nam, thấy nóng nóng. Hướng Nam hất tay cậu ra, chui vào lòng Cao Hách ngồi bên cạnh y. Chủ động như vậy, mọi người lập tức xác định, Hướng Nam thật sự say rồi.

Hướng Nam được mang vào phòng trong.

Đại thúc say rồi, Thiếu Kiệt hỏi Thường Triết say vậy còn đấu nữa không. Thường Triết bảo bối suy nghĩ, nói: “Đấu, vì sao không đấu, đại thúc hiện tại không phải đang ở trên giường chờ tôi sao?”

“Cái gì mà chờ cậu!”

Ngón tay của Trình Nam bảo bối thiếu chút nữa đâm ra một lỗ ở chỗ tim Thường Triết bảo bối. Cậu sửa lại: “Cậu phải rõ, người anh ấy chờ tuyệt đối là tôi.”

“Là tôi!”

“Là tôi –”

Mọi người ngoài miệng cãi vã, rượu rót không ngừng.

Cao Hạo ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán, vào bếp rót một cốc nước rồi đi vào phòng Hướng Nam. Hắn thấy Hướng Nam đang đau đầu vì say rượu mà nằm ở đó lăn qua lăn lại, mày nhíu chặt. Hắn lại gần nhìn, khẽ khóa cửa lại. Cao Hạo đứng dậy, đặt cốc nước trong tay lên chiếc tủ cạnh giường, ngồi xuống giường cẩn thận nâng Hướng Nam dậy.

“Anh khó chịu sao?”

Cao Hạo nhẹ nhàng hỏi.

Hướng Nam không trả lời hắn. Cao Hạo điều chỉnh tư thế cho Hướng Nam để y dựa hẳn vào người hắn. Trán Hướng Nam có hơi lạnh, tham lam hơi ấm của Cao Hạo mà vô ý vùi mặt vào cổ hắn. Cao Hạo khẽ ngẩn người, sau đó liền bật cười.

Tay Cao Hạo vòng qua eo Hướng Nam.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Hướng Nam, anh khát không?”

Cao Hạo hỏi như vậy, đơn thuần vì đột nhiên nhớ là hành động thú vị Hướng Nam làm lần say trước.

Cao Hạo đỡ đầu Hướng Nam, đặt ly nước đến bên môi Hướng Nam. Hướng Nam không để ý hắn, vùi đầu ở cổ hắn muốn ngủ. Thế nhưng Cao Hạo cứ hết lần này đến lần khác ép, làm đại thúc bình thường hiền lạnh bị chọc đến có chút tức giận.

Hướng Nam mưu tính gạt cánh tay cầm ly nước kia lại bị Cao Hạo tránh được.

Cao Hạo nhìn thấy hành động trẻ con của y thì không khỏi bật cười.

(! Hạo ca ca cũng hoàn toàn không nhận ra hành động của mình rất trẻ con…)

Cao Hạo lại đưa ly nước đến bên môi Hướng Nam. Lần thứ hai Hướng Nam ra tay lại bị Cao Hạo trốn được. Không biết vì tức giận hay vì sao khác, Hướng Nam liếc Cao Hạo một cái ý đồ thoát khỏi vòng tay hắn. Cao Hạo nhíu mày, giữ chặt hơn, lập tức nhốt lại Hướng Nam sắp trốn thoát được vào lòng mình.

“Uống chút nước, nếu không lát nữa anh sẽ rất khát.”

Cao Hạo nhẹ giọng an ủi, lại đưa ly nước đến bên môi Hướng Nam. Hướng Nam mặt đỏ bừng bừng, cặp mắt hoa đào mê man vì say rượu “trừng” Cao Hạo hồi lâu, cuối cùng, ngoan ngoãn lại gần ly nước.

Hai môi vừa chạm tới, không ngờ, đột nhiên Cao Hạo lại rút ly nước lại.

Hướng Nam mơ màng nhìn hắn, cho rằng mình có thể ngủ rồi, lại cố gắng giãy khỏi lòng Cao Hạo.

Cao Hạo ôm y thật chặt, nói nhỏ: “Không phải như vậy.”

“Phải như thế này.”

Cao Hạo uống một ngụm nước, giữ lấy cằm Hướng Nam mớm nước vào miệng y.

Thấy Hướng Nam níu lấy áo hắn đem toàn bộ nước được mớm cho nuốt lấy, Cao Hạo cho rằng đã giáo dục thành công, lại đưa ly nước đến bên môi Hướng Nam. Có điều, Hướng Nam căn bản không để ý hắn.

Hắn thấy Hướng Nam lại có ý định giãy thoát, giữ cằm y quay mặt y lại.

“Như này.”

Hắn thấy Hướng Nam không hiểu, cầm ly nước kia, lại uống một ngụm, sau đó lấy ngón trỏ chỉ vào môi hai người, tỏ ý bản thân muốn Hướng Nam làm lại cái việc mình vừa làm với y.

Hướng Nam mơ màng nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt rơi lên môi hắn.

Đầu óc không suy nghĩ nổi gì, hai tay Hướng Nam ôm lấy mặt Cao Hạo, rất ngoan ngoãn mà đưa môi mình lên. <ins class="adsbygoogle"