Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 137




“Nhà tổ chức là bạn của tôi, họ muốn tôi đến cắt băng.” Thư Diệu cười thật ôn nhu, hắn không ngại ngùng ôm chầm thắt lưng nam nhân, hướng tới rất nhiều phóng viên mỉm cười, “Chụp cho chúng tôi một tấm, phải chụp đẹp chút.”

Đây chính là thời cơ của các phóng viên, đêm nay tâm tình Thư Diệu rất tốt nên đã thỏa mãn các loại yêu cầu của phóng viên. Nam nhân lúc nào cũng đều bị vây dưới sự “bảo hộ” của hắn, hai người tựa như bạn tốt lâu ngày gặp mặt vậy, tán gẫu rất vui vẻ. Nam nhân rất vui với việc nhận sự ôn nhu của Thư Diệu, cũng rất cao hứng vì ở trong những trường hợp nhàm chán này gặp được người quen.

Ánh sáng nhiều màu, âm nhạc du dương, ánh đèn xung quanh dần dần mờ đi. Cùng với vũ khúc tao nhã, trên sân nhảy có người bắt đầu dập dìu theo những vũ điệu. Nam nhân đoan trang đứng ở một bên, lẳng lặng thưởng thức đám người đang nhảy trên sân nhảy còn Thư Diệu vẫn đang bồi ở bên cạnh y. Tuy rằng đôi lúc có vài vị nữ sĩ tới mời bọn họ khiêu vũ nhưng đều bị họ lễ phép từ chối.

“ Anh không khiêu vũ sao?” Thư Diệu nhấm nháp champagne, hỏi nam nhân.

Nam nhân chậm rãi lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử: “Kỳ thật tôi không biết nhảy, trước kia lúc ba tôi còn sống, ông rất phản đối việc nam nhân khiêu vũ.”

“ Vậy sao?” ánh mắt nhu hòa của Thư Diệu dừng ở trên mặt nam nhân, hắn có chút kinh ngạc. Nam nhân chưa bao giờ ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện của cha y, “Cha anh gia giáo thật đúng là đặc biệt.”

Nam nhân cúi đầu trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Mẹ tôi chết sớm, ba tôi sau lại lấy vợ nhỏ. Ông và mẹ kế quen nhau ở vũ hội nhưng sau đó mẹ kế phản bội ba tôi……”

Thư Diệu biết mẹ kế trong miệng nam nhân chính là mẹ Lâm Việt, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nam nhân nói về chuyện trong nhà với hắn, điều này làm cho hắn rất cao hứng.

“ Anh có muốn nhảy không? Tôi có thể dạy anh.” Thư Diệu buông chén rượu, mời nam nhân khiêu vũ.

Nam nhân cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau khiêu vũ rất kỳ quái: “Hay là thôi đi……” Hơn nữa hiện trường rất nhiều truyền thông đều đang làm việc, nếu thành tiêu đề trên báo mỗi ngày, vậy sẽ rất kỳ quái. Đến lúc đó bị đưa ra làm câu chuyện đầu đề của người ta thì lại càng không tốt lắm.

Lúc này, An Lâm vốn đang cùng giám đốc điều hành của công ty giải trí khu S nói chuyện đã lắc lư tiến đến bên cạnh hai người.  Người phụ nữ này ăn mặc rất sang trọng, đương nhiên cũng có thể nói là rất gợi cảm, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tóc dài gợn sóng vừa mềm mại vừa yêu kiều, nhìn qua phi thường xinh đẹp.

Nam nhân nhìn thấy váy dài của cô lê lết đi tới, đáy lòng có chút không vui khi nhìn thấy cô, vì người này luôn cố ý tìm y gây phiền toái. Vô luận là ở trường quay hay là tham dự những buổi tuyên truyền điện ảnh, thái độ nữ nhân này đối với y cũng không tốt.

“Ha ha, Thư thiếu gia, thì ra anh ở trong này à, vừa rồi vẫn không có cơ hội cùng anh chào hỏi, hy vọng anh không cần để ý!” An Lâm nhìn thấy Thư Diệu thì cười đến vẻ mặt sáng bừng, ánh mắt long lanh, quyến rũ lại động lòng người. (tiện nhân >”<)

Thư Diệu nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, trong mắt mang theo vài tia chán ghét. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, thấy biểu tình nam nhân giờ phút này bất đắc dĩ thì hắn biết người phụ nữ này khẳng định chính là đối tượng bên ngoài của Lâm Việt.

Khóe miệng Thư Diệu khơi lên một nụ cười có chút ý vị thâm trường, hắn nói với An Lâm: “Thay tôi nhắc nhớ ông chủ của cô, bảo hắn lần sau ăn vụng thì làm cho thông minh một chút.”

An Lâm bị Thư Diệu nói khiến cho mặt lộ vẻ xấu hổ, ấp a ấp úng không biết nói gì cho phải. Nam nhân chậm rãi kéo Thư Diệu một cái, không muốn Thư Diệu nói với người phụ nữ này nữa.

“Đi thôi, Mộ Thiên, chúng ta tới nơi nào sạch sẽ đi.” Thư Diệu khinh bỉ An Lâm rất nhiều, chậm rãi kéo cổ tay nam nhân, đôi mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào mặt nam nhân. Hắn rất thích cái dạng này của nam nhân, không thích gây chuyện, tính cách lại bình thản, với hắn mà nói tựa như cam lộ trong mùa xuân, rất hiếm thấy. Hắn không để ý ánh mắt người bên ngoài, đem nam nhân nhẹ nhàng mang vào sàn nhảy, “Đến đây đi, tôi dạy anh khiêu vũ.”