Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 162




Y không muốn nghe, không muốn nghe những lời này, nhưng Nhiên Nghị không ngừng tựa vào tai y nói: “Không nhớ rõ cũng không quan trọng, ngày nào đó chúng ta hẹn một thời gian, cùng nhau nhìn xem sẽ biết. Nếu anh không ngại, tôi cũng có thể gửi nó cho Vĩnh Trình của anh, để cho hắn nhìn xem anh làm cùng người khác thì như thế nào……”

“Cậu không cần nói nữa!” Lâm Mộ Thiên cơ hồ kêu lên sợ hãi, người này sao có thể hạ lưu như vậy, ở trước công chúng còn những lời này nói với y. Y vắt hết óc mới nghĩ ra mấy từ mắng người: “Cậu này…… Này vô…… Vô sỉ…… Hạ lưu …… Hạ lưu ……” Nam nhân tức muốn điên rồi, tức giận đến mức nghĩ không ra từ để mắng Nhiên Nghị, dưới cơn tức giận, y đẩy Nhiên Nghị ra rồi vội vã rời đi.

Kế tiếp, y làm một chuyện lớn mật, tiếp nhận ly nước trong tay vệ sĩ rồi tạt về phía Nhiên Nghị, vệ sĩ của Nhiên Nghị nhanh chóng chạy tới thay Nhiên Nghị cản lại.

Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở tại chỗ, không sao cả phốc cười mấy tiếng (:v dễ giết ca quá). Bạn gái ngoại quốc của Nhiên Nghị mới từ toilet quay ra liền thấy một màn như vậy, sợ tới mức che miệng.

Lâm Mộ Thiên phẫn uất nắm thành quyền, run run nói: “Bây giờ tôi có thể trả lời thuyết phục với cậu, tôi sẽ không thay cậu đi cầu ai, cậu muốn thế nào thì tùy cậu……” Y phỏng chừng điên rồi, hoàn toàn không để ý hậu quả mà rời khỏi hiện trường.

Nhiên Nghị và bạn gái ngoại quốc dưới sự của hộ tống vệ sĩ rời khỏi hiện trường, hắn vẫn như trước duy trì phong độ thân sĩ. Ở bên ngoài hắn cần phải ngụy trang, chuyện lúc nãy cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, Lâm Mộ Thiên phản kháng làm cho hắn cảm thấy rất thú vị.

Kỳ thật căn bản không có băng ghi hình gì cả, hắn chỉ muốn hù dọa nam nhân kia mà thôi, không nghĩ tới nam nhân bình thường thoạt nhìn vừa nát lại ngốc kia lần này cư nhiên phản kháng, hắn cũng không có tâm tình đi thu thập Lâm Mộ Thiên, trước mắt quan trọng nhất là thuyết phục Thanh Dương.

Vì khán đài VIP cách sân khấu một khoảng, hơn nữa với cách bố trí đặc biệt và các quy định ở đây, cơ bản không cần lo lắng chuyện vừa rồi sẽ bị rò rỉ ra ngoài. Mà cho dù lộ ra ngoài cũng có người thay hắn giải quyết, dù sao những chuyện như vây cũng không phải là chuyện hắn lo lắng.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, phía người tổ chức phái xe hơi sang trọng tới đón, mời khách quý đi trang viên, tiệc được cử hành ở đấy. Tất cả khách quý ở đây đều rất nể tình đến, ngay cả Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị trước đó rời khỏi buổi lễ cũng đến.

***

Trong trang viên buổi tiệc.

Thanh Dương mặc đường trang bằng lụa màu xanh đậm, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ (chiếc nhẫn ngọc thường đeo ở ngón cái như thời nhà Thanh các quý tộc hay đeo, lên Google search “扳指” là ra nhé), da hắn tái nhợt, ngón tay phi thường thon dài đẹp mắt, nhưng trừ cái đó ra, cả người nhìn qua thật buồn bã, ỉu xìu. Hắn lại có đôi mắt thâm quầng nhàn nhạt, trong tay hắn còn cầm một cây quải trượng. (T.T có lộn hok zậy trời, mới 20 xuất đầu mà như lão đầu 80) (beta: ăn chơi thế chưa chết là may đấy =.=)

“Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự buổi lễ hôm nay, xin cứ tùy ý.” Cả buổi tiệc tối Thanh Dương cũng chỉ nói với mọi người một câu như vậy, lúc hắn đi ra thì có người nâng, hắn nhìn qua thật tiều tụy.

Thật lâu không nhìn thấy Thanh Dương, nên khi nhìn thấy hắn thay đổi nhiều như thế, Lâm Mộ Thiên vẫn có chút kinh ngạc.

Xuất phát từ lễ phép, Lâm Mộ Thiên vẫn quyết định đến chào hắn, lúc thuộc hạ đưa Thanh Dương trở về phòng, đi ngang qua bên cạnh Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên vẫn mở miệng gọi hắn lại: “Thanh Dương.”

Thanh Dương lười biếng lại mệt mỏi giương mắt, ngay cả trong mắt đều lộ ra nồng đậm mệt mỏi. Khi nhìn thấy người trước mắt là người quen, trên khuôn mặt tiều tụy của hắn lộ ra nụ cười nhạt.

Trải qua năm tháng tôi luyện, hai người tựa hồ đều trở nên khác hơn nhiều so với trước kia.

“Đã lâu không gặp, học trưởng Lâm _ Lâm Mộ Thiên.” Thanh Dương nhẹ nhàng mấp máy môi, kêu tên của nam nhân, trong giọng hắn lộ ra một chút tang thương. Đã nhiều năm không gặp, hắn cảm thấy Lâm Mộ Thiên so với thời đọc sách cũng rất có thưởng thức.

Thanh Dương chậm rãi nâng tay bảo thuộc hạ lui ra, hắn đưa tay chậm rãi duỗi về phía Lâm Mộ Thiên: “Mộ Thiên, dìu tôi. (=___= làm ơn đi, giống mấy bà thái hậu quá:v)” ngón tay của hắn tinh tế trắng nõn lại thon dài, chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên ngón tay cái trong bóng đêm lộ ra quang mang mờ ảo.

————

Đến ngoạn nga ~