Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 213




Lâm Việt thế nhưng lại ra giá một triệu năm trăm ngàn mua bức tranh trên đài này, không ít người ở đây đều kinh ngạc. Lâm Mộ Thiên nhíu mày, loại thời điểm này, Lâm Việt cũng muốn chen một chân, tình huống so với dự tính của y còn muốn tệ hơn!

Ánh đèn hiện trường phiên đấu giá rất nhẹ, nhưng lại làm cho nam nhân cảm thấy bất an lo âu. Tình huống có chút biến hóa, Thanh Dương và Vĩnh Trình tựa hồ không tính ra giá nữa, cũng không giơ bài nữa. Ngay tại thời điểm nhân viên đấu giá chuẩn bị gõ chùy thì vị nữ người mẫu ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên trước đó ra giá.

“Tôi ra một triệu năm trăm mười ngàn!” Nữ người mẫu cố ý dùng tiếng Anh thuần thục hô, nói xong cô còn liếc mắt nhìn Lâm Việt một cái như khiêu khích. Thực rõ ràng đây là đang cùng Lâm Việt phân cao thấp.

Lâm Mộ Thiên cũng biết, khẳng định là vị nữ người mẫu này bởi vì chuyện lúc nãy Lâm Việt đối với cô không lễ phép mà phân cao thấp nên chỉ nhiều hơn mười ngàn. Lâm Việt tựa hồ có tâm muốn giành lấy bức tranh này nên lại ra giá hơn một trăm ngàn; nhưng mỗi lần Lâm Việt ra giá, nữ người mẫu đều ra giá cao hơn Lâm Việt mười ngàn. Loại phương thức ra giá quỷ dị này khiến cho hiện trường một mảnh xôn xao.

Ngay cả Thanh Dương và Vĩnh Trình cũng bất động thanh sắc nhìn về phía Lâm Việt bên này. Mọi người đều đang chú ý bọn họ, Lâm Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ dáng người cao gầy bên cạnh kia, biết người phụ nữ kia ra giá đến hai triệu hai trăm mười ngàn, Lâm Việt cũng không tính tiếp tục thêm vào. Mà vị nữ người mẫu ngoại tịch kia có vẻ cũng đã tới điểm mấu chốt, nếu Lâm Việt tiếp tục tăng giá, cô cũng tính buông tha cho.

“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ nhất……”

Hiện trường im lặng.

“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ hai……”

Đã đến lúc này, Lâm Mộ Thiên cũng cho rằng không có người  ra giá nữa. Mua một bức tranh như vậy _ tuy bức tranh này rất ý nghĩa, nhưng không tất yếu ra nhiều tiền như vậy để mua một bức trang sức về nhà.

“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ ba……”

Ngay trước một giây nhân viên đấu giá định gõ chùy, ghế bên chính giới có người giơ bài, tiếp theo truyền đến tiếng ra giá……

“Tôi ra ba triệu.” Giọng nói bình tĩnh, già giặn từ bên ghế chính giới truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía người tung giá trên trời. Người ra giá nháy mắt trở thành tiêu điểm của muôn người.

“Không nghĩ tới sẽ là Nhiên Nghị viên!” Có phóng viên phát ra tiếng cảm thán, bắt đầu cướp đầu đề ngày mai, ánh đèn loang loáng nháy mắt ngợp cả toàn trường!

Ở trong mắt công chúng Nhiên Nghị trở thành người phát ngôn và là đại sứ tình yêu (ụa >”<), ở chính giới tạo ra tấm gương tốt, hơn nữa thế lực bên ngoài của hắn có ưu thế, là trọng tâm của rất nhiều đề tài cùng với mức độ được chú ý siêu cường. Cho nên vô luận là phóng viên thời sự hay là phóng viên giải trí đều rất ưu ái hắn, thỉnh thoảng lấy hắn làm đầu tin tức đề đưa tin, huống chi loại trường hợp công cộng này, hắn rất được chú ý.

Nhiên Nghị một thân gọn gàng lại không mất cao nhã, không cần hoài nghi đã trở thành đối tượng lọt vào mắt xanh của các nữ sĩ ở đây. Sau khi hắn tung giá trên trời thì không có người giơ bài nữa, bức tranh kia liền đương nhiên lọt vào tay hắn, phóng viên tại hiện trường đều chụp ảnh hắn để tranh đưa tin. Nhiên Nghị sớm đã quen loại trường hợp này nên rất bình tĩnh, từ xa xa hắn đã thấy nam nhân Lâm Mộ Thiên đang đứng ở trên đài kia, bộ dạng ngu ngốc, chân tay luống cuống……

Hắn biết nam nhân không dám nhìn mình, cho nên khi hắn lên đài nói chuyện, cũng không lấy con mắt nhìn nam nhân Lâm Mộ Thiên này. Hắn chỉ nói rất kỳ vọng tương lai đối với những đứa trẻ không may mắn, hắn nói không hàm hồ chút nào, ngay cả nam nhân vốn đang cúi đầu cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn. Mấy lời nói này chính nghĩa rất có đạo lý cùng kỳ vọng đối với trẻ thất học này, lời này cũng có thể từ trong miệng Nhiên Nghị nói ra khiến cho nam nhân cảm thấy giống như trước giờ y chưa từng chân chính hiểu người này.

Là Nhiên Nghị diễn quá giỏi……

Hay là, chính y tâm tư tiểu nhân……

Thẳng đến khi Nhiên Nghị lên tiếng xong, Lâm Mộ Thiên mới ở bên cạnh vỗ tay, mọi người đều đang vỗ tay, nếu y không tỏ vẻ thì thật kỳ cục. Thẳng đến khi Nhiên Nghị đi xuống, mới không chút để ý quét y vài lần.

Trong đôi mắt nâu sáng ngời của Nhiên Nghị mang theo vài tia trào phúng, giống như đang cười nhạo Lâm Mộ Thiên……

Lâm Mộ Thiên có một lát thất thần nhưng rất nhanh, y đã hoàn thành nhiệm vụ đêm nay và được hội trưởng mời xuống đài. Hội trưởng là một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, nhìn qua rất cường tráng, cũng rất lễ phép với y. Hội trưởng vì biểu đạt sự hãnh diện đối với chuyện Lâm Mộ Thiên đến làm khách quý đêm nay nên trước khi Lâm Mộ Thiên đi, còn cố ý hẹn y mấy ngày nữa cùng nhau ăn cơm, tỏ lòng biết ơn.

Đêm đó, Lâm Mộ Thiên cũng không thể cùng Thanh Dương và Vĩnh Trình gần gũi tiếp xúc. Sau khi phiên đấu giá chấm dứt, Lâm Việt liền mang y đi khách sạn, nam nhân cũng đành chịu, không có biện pháp cả đêm y đều chỉ có thể cùng Lâm Việt ở khách sạn. Vì không để Thư Diệu lo lắng, trong lúc Lâm Việt đi tắm rửa, nam nhân vẫn gọi điện thoại cho Thư Diệu, nói với Thư Diệu buổi tối có thể y sẽ không về được. Thư Diệu quan tâm hỏi tình hình của y, sau khi dặn dò xong, Thư Diệu vẫn yên tâm để cho nam nhân ăn ngủ ở bên ngoài.

Dù sao nam nhân cũng có không gian cuộc sống riêng của mình, chỉ cần không ảnh hưởng tới quan hệ giữa bọn họ, Thư Diệu đều xem như không sao cả. hơn nữa gần đây Thư Diệu cũng bận chuyện thiết lập mối quan hệ với ông chủ mới nên thời gian bồi nam nhân tự nhiên cũng ít hơn rất nhiều so với lúc ở nhà trước đây.

Lâm Việt vừa từ phòng tắm ra thì không thèm làm màn dạo đầu, cũng rất tự nhiên, mang theo một chút thói quen tính cởi quần áo nam nhân. Nam nhân đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì, tuy rằng Lâm Việt đối với y không kém, nhưng tâm lý nam nhân ít nhiều cũng có chút rụt rè, ít nhất hẳn nên làm chút tiền diễn trước đi……

Đối với chuyện làm tình với Lâm Việt này, Lâm Mộ Thiên cũng từng cự tuyệt qua rất nhiều lần, dù sao Lâm Việt là em trai y, anh trai cùng em trai… vậy không phải là loạn luân sao, về sau y chết đi cũng không có mặt mũi gặp cha. Cùng chính em trai mình có quan hệ, mà còn tiếp tục đến hai ba lần và hơn nữa, nhưng y cũng có khoái cảm. Tuy nói đây là phản ứng bản năng của nam nhân đối với dục vọng, nhưng y cũng không thể chống lại, càng không có lý do cự tuyệt.

Y không phải phụ nữ, y không nói thêm nữa, y không có biện pháp làm náo loạn như đàn bà, y cũng sẽ không làm ầm lên. Đúng là quan hệ giữa y và Lâm Việt rất loạn, nhưng y lại ở trong mối quan hệ cấm kỵ này mà trở nên hỗn loạn……

Lâm Việt vốn muốn cởi quần áo y, lại thấy y không có phản ứng gì, biểu tình cũng rất đơn điệu nên hắn biết nam nhân có tâm sự:“Anh hai, anh còn đang giận em đúng không?” cái tay hắn cởi quần áo nam nhân dừng lại.

“Ngày đó vì sao cậu không tới? Tôi ở trước mộ ba ba đợi cậu thật lâu, nhưng cuối cùng cậu vẫn không có xuất hiện, tôi thật hy vọng cậu có thể đến……” Lâm Mộ Thiên rất muốn biết đáp án, y không muốn câu trả lời có lệ.

“Đoạn thời gian đó em bề bộn nhiều việc.” Lâm Việt đơn giản trả lời. Hắn trầm tĩnh ngồi ở bên giường, áo ngủ trên người hắn mở rộng, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nam nhân đã bị hắn cởi một nửa quần áo

Dáng người Lâm Mộ Thiên cũng không tồi, dưới ánh đèn ái muội, làn da kia nhìn qua xúc cảm rất tốt, ánh sáng trong mắt Lâm Việt cũng trở nên càng ngày càng thâm.

“Anh hai, chúng ta không cần dây dưa đề tài này nữa.” Lâm Việt không muốn bàn lại đề tài này.

Lâm Mộ Thiên muốn nói lại thôi nhìn em trai bốc đồng này, nhìn đối phương hơi có ý cảnh cáo mình. Y cảm giác đôi môi đối phương mang theo hơi thở ấm áp hôn sườn mặt y, cùng với nụ hôn nhẹ rơi xuống, thong thả hôn xuống cổ nam nhân……

Lâm Mộ Thiên ngồi trên cái giường lớn mềm mại rộng trên ba mét, Lâm Việt đặt một phòng khách sạn xa hoa: giường, phòng tắm, thảm…. mỗi một chỗ đều không đơn giản chút nào.

Lâm Việt vươn tay đem quần áo đã cởi được một nửa trên thân nam nhân rút xuống, da thịt trần trụi của nam nhân hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, vì trong phòng bật lò sưởi mới không làm cho nam nhân lạnh run.

Cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt của Lâm Việt từ cổ, một đường liếm hôn xuống ngực y, hô hấp của y cũng theo động tác Lâm Việt mà dần dần tăng thêm. Y muốn đẩy vai Lâm Việt ra, làm cho Lâm Việt không cần hút nhũ tiêm mẫn cảm trước ngực của y nhưng Lâm Việt biết ý y, chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay y, ngăn trở động tác lại.

“Lâm…… Lâm Việt……” giọng y rất nhỏ, lại đứt quãng nên nghe không rõ lắm.

“ Ừ…..” Lâm Việt nhẹ nhàng chậm chạp hướng y đáp một tiếng. Hắn hơi chôn đầu xuống, không nhẹ không nặng mút nhũ tiêm của nam nhân vào, đầu lưỡi qua lại khuấy động điểm nhỏ nhô lên kia của nam nhân, trước ngực nam nhân bị Lâm Việt hôn phiếm ánh sáng dâm mỹ.

Trong xoang mũi nam nhân phát ra tiếng “uhm hừ” nhợt nhạt, mang theo vài tiếng khóc nức nở mất hồn. Lâm Việt nghe được âm thanh này liền sửng sốt, hai mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân.

“Mẫn cảm như vậy?” Lâm Việt chỉ vào nhũ tiêm của y, nhẹ nhàng nhu nhu, phát hiện nam nhân trốn tránh, hắn lền ngồi dậy áp đảo nam nhân ngã xuống giường.

“Không……” Lâm Mộ Thiên bị Lâm Việt hỏi thật ngượng.

Có em trai hỏi anh trai thân thể mẫn không như vậy sao? Dù nói như thế nào, những lúc như vậy, nam nhân vẫn cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, y cũng không biết nên dùng phương thức gì trả lời em trai mình.

Áo ngủ Lâm Việt hơi mở len ở giữa hai chân đang mở ra của y. Lâm Việt đang thưởng thức tư thế nằm ngã ra của nam nhân, hắn rũ mắt, lông mi dài mảnh cứ như đang cố ý che dấu dục vọng khó nhịn nơi đáy mắt hắn.

Lâm Việt trắng trợn đặt ở trên người nam nhân, hắn kéo chăn bên cạnh qua bao trùm thân thể hai người. Nam nhân còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm gì thì hắn từ trong chăn vươn tay ra tắt đi đèn ở đầu giường, trong phòng nhất thời lâm vào bóng tối.

Lâm Mộ Thiên thấy không rõ hình dáng lúc này của Lâm Việt, trong chăn rất ngạt, rất nóng, y có thể cảm giác được rõ hơi thở của Lâm Việt. Hô hấp nóng rực kia ngay giữa mũi và môi y tự do bồi hồi, giống nhau đang chọn chỗ thích hợp để hôn xuống. Trước mắt tối đen một mảnh cái cũng gì không thấy, chỉ có thể dựa vào xúc giác và cảm quan để phán đoán sự tồn tại của đối phương.

“Lâm Việt……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy tâm mình đều sắp nhảy ra ngoài, dưới tình huống cả hai đều không nhìn thấy lẫn nhau, cùng bóng tối sợ hãi làm cho nam nhân theo bản năng kêu tên em trai.

“Cái gì?” Lâm Việt ở ngay bên môi y cười khẽ trả lời, rõ ràng rất gần gũi, có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, nhưng lại không chạm đến môi nhau. Nếu mà hôn lên, sẽ có cảm giác khó có thể nói thành lời.

“Có thể bật đèn không?” Lâm Mộ Thiên chậm rãi bổ sung nói: “Tôi nhìn không thấy cậu, có thể bật đèn chứ?”

“Anh hai, trật tự……” da thịt trần trụi của Lâm Việt cùng với thân thể nóng rực của nam nhân dán chặt vào nhau, hắn một bên ý bảo nam nhân im lặng, một bên giải thích chuyện mấy ngày trước đó. Hắn không muốn khiến nam nhân cảm giác bị bỏ rơi: “ Hôm trước anh rời nhà trốn đi, em không đi tìm anh là vì em biết anh muốn ra ngoài ở một mình, em tôn trọng quyết đinh của anh. Chờ đến khi nào anh nghĩ thông suốt, muốn chuyển về sống cùng em thì em tùy thời đều hoan nghênh anh. ”

“……” Lâm Mộ Thiên bị lời này của Lâm Việt khiến cho không biết nói gì, Lâm Việt hiểu được lí lẽ ngược lại làm cho nam nhân trung niên y đây có vẻ càng thêm ngây thơ. Y bắt đầu hoài nghi, lúc ấy lựa chọn dùng phương thức này để phản kháng có phải là sai hay không?

Bất quá nghĩ đến sự bất kính của Lâm Việt đối với cha, y cảm thấy mình làm đúng. Nhất thời, suy nghĩ của y lâm vào hỗn loạn……

Lâm Mộ Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Việt tựa hồ biết ý của y, Lâm Việt vẫn trước một bước ngăn trở y lên tiếng: “Anh hai, những chuyện  đó đã trôi qua rồi, chúng ta đừng nữa nói.”

Thái độ Lâm Việt rất rõ ràng, không muốn nam nhân rối rắm về vấn đề này nữa.

Lâm Mộ Thiên còn muốn nói, y há mồm chuẩn bị lên tiếng, liền cảm giác được đầu lưỡi ướt mềm của Lâm Việt luồn vào trong miệng y. Thân thể nam nhân cứng đờ, cảm giác được hai tay Lâm Việt ở trong chăn không ngừng vuốt ve cơ thể, đôi môi nam nhân bị nụ hôn ướt át gắt gao ngăn chặn. Y vốn tính tiếp tục lên tiếng, thì lúc này, thay vào đó lại bị một nụ hôn lưỡi sâu nóng ướt khiến người hít thở không thông……