Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ vợ là một người nấu ăn rất ngon, chỉ là bình thường trong nhà quá nghèo nên khiến bà không có đất dụng võ.

Hôm nay con rể mang thịt ngon mì ngon đến, nửa khắc đồng hồ trước bà bưng đến một bát canh mướp trứng chân giò hun khói*.

*Canh mướp trứng chân giò hun khói

canh mươp chân gio

Mướp thanh đạm mềm mại, chân giò thơm ngát mỹ vị, mì viên chỉ dùng lòng đỏ trứng và mì, màu vàng óng ánh, cắn một miếng trong miệng thơm ngon ngọt mát, nhai là không ngừng, càng nhai càng thơm.

Lúc nãy trên xe ngựa Tiểu Mỹ Nhân bị ép làm một hồi vận động kịch liệt đã đói bụng lắm rồi, bèn ôm một bát lớn xì xà xì xụp húp canh và ăn mì đến sung sướng đê mê.

Đại Tra Công nghi ngờ nhìn cái bát từ mì đến mướp đều là màu trắng kia, dùng đũa gạt gạt chân giò hun khói trong bát của mình, thử thăm dò húp một hớp canh nhỏ.

Ừm, đúng là rất ngon.

Một nồi canh lớn suýt nữa là được Đại Tra Công uống đến cạn đáy, bố vợ vừa cười ha ha vừa bưng lên một đĩa dưa chua xào cay: “Con rể, đến đây, nhạc mẫu con nấu canh kia hơi nhạt, để ta đưa cho các con một đĩa dưa muối xào cay* ăn cho ấm bụng.”

*Dưa muối xào cay

dưa chua xao cay

Đại Tra Công chột dạ nhìn cái nồi đất thô sơ sắp cạn đáy kia, ho nhẹ một tiếng, lại nhìn cái đĩa dưa xào sợi vô cùng ngon miệng kia không biết làm thế nào.

Mắt Tiểu Mỹ Nhân sáng lấp lánh, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ dính bẩn lên khỏi tô, ợ một cái: “Cha ơi, con muốn ăn bánh nướng mặn* không nhân!”

*Bánh nướng mặn không nhân

banh man thâu

Bánh nướng mặn không nhân vàng xốp giòn rụm ăn với dưa muối xào cay, hành thái sợi ngọt ngọt xen lẫn dưa muối, có mùi vị vô cùng thơm ngon.

Đại Tra Công gặm một cái bánh nướng mặn không nhân lớn kẹp dưa muối sợi, bên người là tiếng ăn chèm chẹp như chú chuột nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân. Toàn bộ ba mươi năm ăn uống tinh tế trước kia của hắn đột nhiên trở nên không có vị gì nữa cả.

Đại Tra Công dùng cái tay bóng nhẫy dầu chọt chọt lỗ tai mềm mại của Tiểu Mỹ Nhân.

Mông Tiểu Mỹ Nhân căng thẳng, cảnh giác cắn bánh quay đầu lại nhìn hắn, như một chú mèo nhỏ bị tóm lấy đuôi.

Đại Tra Công nhìn dáng vẻ vội vã cuống cuồng của vợ mình, sự ngột ngạt ba mươi năm này rốt cuộc cũng xuôi xuống, vui vẻ cười khúc khích: “Tiểu thổ mạo, em ăn nhiều thật đấy, may mà nhà ta có quặng mỏ.”