Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 167-1: Mạch ngầm mãnh liệt (Thượng)




Công Tử Triều, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố, bốn người tề tụ trong một căn phòng. Hiện ở trong nhà Tề Báo, trên bàn không rượu, bốn người cứ thẳng chiếu mà ngồi, sắc mặt ngưng trọng, không khí trong sảnh thập phần áp lực.

Qua hồi lâu, Tề Báo nói:

- Tin tức mà ta có được chính là thế đó, chư vị, các ngài thấy thế nào?

Bắc Cung Hỉ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Ta tin tưởng vào tin tức Khánh Kỵ đưa tới, hắn có lẽ không có ý tốt, muốn từ chuyện này mà thủ lợi, có điều cái loại chuyện này hắn cũng không dám bịa đặt, cho nên tin tức Công Mạnh Trập muốn xuống tay với chúng ta hẳn là thật. Hơn nữa, ngày trước gia tướng trong phủ ta từng nghe được một ít chuyện, lúc đó cũng không để ý lắm, lúc này nghĩ lại, đó chính là bằng chứng.

Hắn cau mày, lại tiếp tục nói:

- Chúng ta mặc dù bất hòa với Công Mạnh Trập, nhưng không thể cấm các môn hạ thực khách qua lại, trong phủ của ta có mấy thực khách, vẫn luôn hữu hảo với thực khách trong phủ Công Mạnh Trập, thường xuyên uống rượu dạo chơi, có điều hai ngày nay... Thực khách trong quý phủ Công Mạnh Trập đều an phận thủ thường chờ ở trong phủ, ta từng nghe môn khách của ta oán giận quý phủ Công Mạnh Trập nhiều quy củ rắc rối, hiện giờ xem ra, có vẻ chính là một dấu hiệu.

Bắc Cung Hỉ tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn), eo thô lưng dày, mắt tròn miệng rộng, nhìn rất bưu hãn mạnh mẽ. Hắn giống với Tề Báo, gia tộc vốn luôn chấp chưởng binh quyền Vệ quốc, cho nên hai người luôn sở trường về vũ lực. Có điều hai mươi năm trước Công Mạnh Trập đã dần dần nhúng tay vào binh quyền, nắm trong tay vũ trang, hai nhà bọn họ liền trở thành hư danh, không còn ảnh hưởng gì lớn.

Tề Báo chăm chú hỏi:

- Như vậy, ý Bắc Cung đại nhân là như thế nào?

Bắc Cung Hỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, gò má nhẹ nhàng giật giật hai cái, tựa khóc tựa cười nói:

- Chẳng lẽ, kiếm đã kề tới cổ, ta còn chịu ngồi bó tay chịu trói?

Hắn hung hăng cắn chặt răng, cười gằn nói:

- Hoặc là, cùng hợp lại liều mạng với hắn, tóm lại không thể để Công Mạnh Trập dễ dàng đắc thủ.

Lời đó của Bắc Cung Hỉ chính là hợp với tâm tư của Tề Báo, trước khi chưa biết ý kiến của mọi người, hắn còn chưa dám biểu đạt chủ trương của chính mình. Lúc này nghe thấy Bắc Cung Hỉ mở miệng, lập tức liền phụ họa theo, nói:

- Không sai, ta cũng có ý tứ này. Công Mạnh Trập cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, không chỉ có mấy người chúng ta bị hắn làm nhục, mà những công khanh trong triều bị hắn khinh thường cũng có cả đống. Ta tin rằng nếu chúng ta giành được lòng người, chỉ cần giữ yên quốc quân sang một bên là không thành vấn đề gì rồi. Chử đại phu, ngài thấy thế nào?

Sư Phố trên dưới năm mươi tuổi, bộ dáng phúc hậu, đỉnh đầu hơi hói, cho nên mặc dù ở trong sảnh vẫn đội mũ quan chỉnh tề. Hắn mặc dù hơi mập, nhưng mà khuôn mặt tròn tròn lại hé ra nụ cười trời sinh hiền hậu, cằm dầy đậm, nhìn giống như một người rất phúc hậu, thật khiến cho người ta không ghét được.

Chử Sư Phố ê a nói:

- Công Mạnh Trập không chỉ là thượng khanh Vệ quốc ta, còn là anh ruột của đương kim quốc quân, chúng ta... chúng ta hành sự như vậy, chỉ sợ..., theo ý ta, chúng ta không bằng trước tiên cầu khẩn với quân phu nhân, đi cầu tình với quốc quân, quốc quân xưa nay luôn nhân từ, có lẽ sẽ không...

Bắc Cung Hỉ tím mặt nói:

- Nói thoải mái thật, Công Mạnh Trập muốn san bằng Tề thị và Bắc Cung gia ta, lại chỉ răn đe qua loa với ngài, ngài đương nhiên chỉ coi đó là chuyện ngoài.

Sư Phố mặt đỏ tai hồng nói:

- Bắc Cung đại phu nói cái gì vậy, ngài và ta cùng tiến cùng lùi, cùng tổn hại cùng quanh vinh, Chử Sư Phố sao có thể là loại tiểu nhân chỉ lo cho bản thân mình?

Công Tử Triều cúi đầu, vểnh tai nghe bọn họ bàn bạc với nhau, thần sắc mịt mờ. Nghe tới đây, hắn ngẩng đầu lên, cười nhẹ giải vây:

- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đại phu lo nghĩ vì nhà mình, đó cũng là việc hợp với đạo lý. Chỉ có điều, Chử đại phu, ngài phải hiểu rằng, Công Mạnh Trập sở dĩ muốn chém Tề thị, Bắc Cung thị, lại lưu lại ngài và ta, chỉ sợ là vì còn bị quốc quân ngăn cản. Sau khi Tề thị, Bắc Cung thị bị lật ngã, khi đó muốn đồ sát hai kẻ không có quyền bính là ngài và ta, còn không phải giống như nghiền một con kiến sao?

Hắn đầy thâm ý liếc mắt nhìn Chử Sư Phố, thản nhiên nói:

- Môi hở răng lạnh, nương tựa lẫn nhau, chẳng lẽ Chử đại phu không biết đạo lý đó sao?

Tề Báo vỗ tay khen ngợi:

- Vẫn là Công Tử khôn khéo, nhìn thấu dụng ý ác độc của Công Mạnh Trập, nói như vậy Công Tử cũng cho rằng chúng ta hẳn là nên chủ động ra tay, tiên phát chế nhân?

Công Tử Triều nhướng mi nói:

- Không sai, Triều cũng cho rằng, nên tiên phát chế nhân. Có điều, mặc dù Khánh Kỵ thật sự có thể chặn được quân chi viện, thuận tiện cho chúng ta hành sự, nhưng phải làm cho quốc quân đứng ngoài cuộc mới thành công được. Nếu không, hợp lực của ta và các ngài, mặc dù có thể chống lại Công Mạnh Trập, nhưng mà hai lực lượng cung vệ và thành vệ một khi tham chiến, chúng ta cũng không chắc thắng. Muốn ổn định quốc quân, khống chế được cung thành vệ đội, không phối hợp với quân phu nhân thì tuyệt đối không được. Cho nên... chúng ta nên nói chuyện này cho quân phu nhân biết, chờ bà ta đồng ý, như vậy cũng xem như chúng ta có một cái lí do, không đến mức quá bị động.

Tề Báo nghĩ một chút, đại sự như vậy, nếu được Vệ quốc phu nhân gật đầu hỗ trợ, làm việc càng có thêm phần đạo nghĩa, liền gật đầu nói:

- Công Tử suy nghĩ thấu đáo, vậy cứ theo lời Công Tử, trước bẩm báo cho phu nhân đã. Chỉ có điều... Công Mạnh Trập lúc nào cũng có thể động thủ, chúng ta phải nắm chắc thời gian.

Công Tử Triều đứng lên, nghiêm nghị nói:

- Tử Triều hiểu, bây giờ ta vào cung, hỏi xem ý tứ của quân phu nhân thế nào.

Tề Báo chợt nhớ tới một sự kiện, vội hỏi:

- Đúng rồi, chư vị sau khi trở về cần phải xốc lại tinh thần, tăng mạnh cấm vệ trong phủ lên ngàn vạn lần, đề phòng bất trắc.

Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố liên tục bảo "được", Công Tử Triều hơi hơi suy nghĩ, lại nói:

- Không thể! Đạo quân Công Mạnh Trập điều tới còn chưa tới Đế Khâu, hắn hẳn là sẽ không động thủ. Nếu ta sở liệu không sai, thì hắn sẽ làm ra vẻ công chính vô tư, dưới tình huống tự tin đã nắm được toàn cục, hắn sẽ không làm chuyện không nói mà diệt. Tám chín phần mười là sẽ điều động quân đội khống chế phủ đệ của chúng ta, sau ở trên triều đình tuyên bố tội trạng, ai trục xuất thì trục xuất, ai phải vào nhà lao thì vào nhà lao, để thể hiện quyền bính của hắn.

Hắn đã muốn xuống tay với chúng ta, đối với hành tung của chúng ta sao lại không giám thị? Chỉ sợ hành tung giờ phút này của chúng ta đã rơi vào tai mắt của hắn. Theo ý ta, mọi người cứ làm ra bộ dáng giống như toàn bộ không biết gì, chuyện gì cần làm thì cứ làm, quý phủ không được có dị động, mới có thể làm cho hắn lơ là mất cảnh giác. Nếu không, chỉ sợ hắn sẽ bất chấp việc gây đại loạn ở Đế Khâu, động thủ trước...

Tề Báo hoàn toàn tỉnh ngộ, nói:

- Công Tử nói đúng, Tề Báo suýt nữa làm hỏng đại sự. Mọi người cứ theo kế của Công Tử mà thong thả hành sự, không thể để cho người khác nhìn thấy sơ hở.

Trong bốn người, căn cơ của Công Tử Triều mỏng nhất, nhưng hắn lại là đường huynh của quân phu nhân, lần này biểu hiện ra mưu trí khôn khéo lại càng khiến cho đám người Tề Báo tâm phục, vô hình, hắn đã trở thành nhân vật lãnh quân bên trong đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ.

- Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố, Công Tử Triều tụ tập ở quý phủ Tề Báo?

Công Mạnh Trập ngồi ở trên cái đôn bằng đá hỏi.

Một chân của hắn bị thọt, nếu không cần thiết thì sẽ không đi lại. Ở ngoài phủ đều đi trên xa mã, ở nhà nơi đâu cũng có thảm gấm đôn đá, chỉ có khi đón chào Vệ Hầu, mới phải làm phiền đôi chân bước đi.

- Vâng, Công Tử Triều rời khỏi Tề Báo phủ, liền vào cung gặp quân phu nhân, những người khác đều quay về nhà mình, cũng không có động tĩnh gì đặc biệt.

Người trước mặt đang chắp tay đáp lời là một trung niên nam tử hơi gầy, ánh mắt khôn khéo, người này chính là gia tướng quý phủ Công Mạnh Trập Ngao Thế Kỳ, một thân dũng lực, vũ kỹ tinh xảo, luôn trung thành tận tâm với Công Mạnh Trập.

- Trong phủ bọn họ có dị động gì không?

- Không có, Bắc Cung Hỉ sau khi về phủ thì tiếp tục uống rượu giải sầu, còn ném vỡ một chén rượu, làm ướt y phục thị tỳ của hắn. Chử Sư Phố buổi chiều đi bái kiến Sử Công, về phần quý phủ của bọn họ, cửa nhà mở rộng, thực khách gia tướng tản mạn ra vào, không có gì dị thường.

Công Mạnh Trập ung dung cười:

- Mấy kẻ này vốn là những nhân vật thích thông đồng làm bậy, như vậy xem ra, lén lút tụ tập cùng lắm cũng chỉ càu nhàu mà thôi. Chử Sư Phố bái kiến Sử Công, ha hả, xin hắn nói giùm sao? Sử lão phu ở trước mắt ta có thể diện lớn vậy sao? Nếu bảo hắn đến quỳ gối trước mặt lão phu, lão phu có lẽ cũng không làm hắn khó xử. Còn về phần Công Tử Triều...

Hắn cười khinh miệt:

- Chỉ xứng bám váy nữ nhân!

Hắn liếc mắt nhìn Ngao Thế Kỳ, phân phó:

- Tiếp tục theo dõi phủ đệ bọn chúng, nếu có gì dị động, lập tức báo lại!

- Rõ!

Ngao Thế Kỳ chắp tay đi ra.

Công Mạnh Trập vuốt râu trầm ngâm một lát, gọi:

- Chu Bát!

Một đại hán mặc áo đen bước nhanh tới trước mặt hắn, chắp tay nói:

- Chủ công.

- Gia tướng thực khách trong phủ còn phải bị ước thúc, cấm ra ngoài một mình, hai ngày này... còn có lúc cần dùng tới bọn họ. Đồng thời, tăng mạnh đề phòng trong phủ.

- Rõ!

- Ừm, đi đi, phân phó người đi mời Khổng Chi Tuyền, bảo hắn ngày mai chờ ở cửa cung, đi cùng quốc quân tới yến tiệc ta mời.

- Rõ!

Chu Bát lĩnh mệnh lui ra.