Đại Viên Vương

Chương 3: Tố nhân bất yếu thái tân tiên










Tên lính đã chết đó luyện từng chiêu từng thức rất chậm chạp và cứng nhắc, Vương Phật Nhi nhìn một lúc, phát hiện ra trên người tên quỷ lính kia dần dần xuất hiện thanh sắc quang khí mờ nhạt. Tên lính khoa chân múa tay theo chiêu thức mà lúc ban ngày, trước khi chết hắn đã dùng, dưới ánh sáng sao vào ban đêm, đúng là có một luồng quỷ khí u ám.



Nhớ tới lời tâm huyết của thi thánh Đỗ Phủ: “Phong hỏa chiếu dạ thi tung hoành!” (ánh lửa chiếu lên những xác chết ngổn ngang), Vương Phật Nhi lạnh sống lưng, tóc tai từng chiếc từng chiếc dựng hết lên.



Cũng không biết làm sao có thể kéo dài được tình trạng này tới khi trời sáng. Vương Phật Nhi vốn cho rằng, theo như truyền thuyết Trung Quốc trong kí ức của hắn, thì những món đồ chơi xác chết này hễ thấy ánh sáng mặt trời là sợ hãi, chúng sẽ tìm một cái quan tài và đi ngủ, hắn ta cũng có thể nhân cơ hội đó mà chạy trốn.



Nhưng mặt trời đã lên cao mà người thợ rèn và tên lính loạn quân vẫn không hề tỏ vẻ nhụt khí. Một kẻ đã đi đến nóng ran cả một vòng lớn, húc đổ tất cả những vật cản trước mặt hắn, còn một kẻ đã luyện đi luyện lại tới vài trăm lần một bộ quyền pháp, khiến Vương Phật Nhi nhìn đến độ thuộc làu.



“Cứ thế này mãi cũng không phải là một cách hay.”




Ngồi suốt đêm trên nóc nhà, hít cả một bụng gió lạnh, Vương Phật Nhi sớm đã mệt rã rời. Nhân lúc người thợ rèn vừa mới đi qua ở phía dưới, hắn ta từ từ nhảy xuống dưới đất, muốn trốn thoát khỏi hai xác chết, chạy tới ngoài thôn để lánh nạn. Đi được không đến mấy bước thì chân hắn đá phải một món đồ, hắn nhặt lên nhìn ngó, trông có vẻ quen quen, đó chính là chiếc cổ đồng hoàn trong tay của người thợ rèn, không biết đã làm rơi ở đây từ lúc nào?



“Món đồ này không biết có tác dụng gì?”



Vương Phật Nhi còn nhớ, hôm qua nghe thấy tên lính loạn quân thét lên một câu: “Thao Thi đồng hoàn”. Trong lòng bất giác nảy ra vài ý nghĩ, hắn liền thuận tay xoay một cái rồi nhét vào trong ngực.



Đợi tới khi hắn vòng qua mấy căn nhà nữa, lúc sắp ra khỏi thôn, thì ở cửa thôn hắn lại nhìn thấy thanh quân đao hôm qua bị người thợ rèn đánh văng ra. Hắn gượng cười một tiếng, nhặt lên, trong lòng nhủ thầm: “Tới nay ta cũng chỉ là một đứa trẻ mới tầm sáu-bảy tuổi, đến cả cán đao cũng nắm không hết.”



Vương Phật Nhi dù có nghĩ mãi tới môn lịch sử mà mình đã học qua, cũng không thể nào tìm ra được cái thời đại có chút ít giống với thời loạn thế này. Thanh đao này chắc chắn là một vật có giá trị làm bằng chứng lịch sử, dài chừng mét hai mét ba, đao quang sáng quắc, mặc dù chém không ít đầu nhưng chỉ có hai ba đốm mẻ to chừng hạt đậu, được làm bằng thép tốt, từ trước tới nay chưa từng có. Truyện "Đại Viên Vương "



Nghiêng mặt đao để phản chiếu, người sống có thể nhìn thấy được ba đầu.



Vương Phật Nhi nhìn qua mặt đao, đầu tiên hắn cười ha ha một cách ngốc nghếch, sau đó lập tức toàn thân huyết dịch đông cứng lại. Hắn ta quay đầu lại nhìn, người thợ rèn và tên lính loạn quân đã chết đang đứng cách đó không xa, bốn cái mắt không có sinh khí đang nhìn chằm chằm vào hắn.



“Ối mẹ ơi!”



Vương Phật Nhi kêu ré lên một tiếng, liền vắt chân lên cổ chạy thục mạng, phía sau có tiếng bịch bịch, hai cái xác chết lập tức đuổi theo. Truyện "Đại Viên Vương "



“Cái thứ đồ chơi này còn có hứng thú với cả người sống nữa, xương của ta vẫn còn hơi nhỏ, các ngươi ăn không no đâu!”




Vương Phật Nhi người thấp chân ngắn, sức lại không dẻo dai, sau khi chạy thục mạng hơn mười dặm, hắn nghe thấy phía sau lưng vẫn là tiếng bước chân không gấp gáp nhưng cũng không hề chậm lại. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hắn vội rút chiếc cổ đồng hoàn trong ngực ra, lấy sức ném đi.



“Các ngươi muốn cái thứ này? Mau mau mà đi giành lấy, đừng có bắt ta!”



Cổ đồng hoàn sau khi bị vất đi, đột nhiên Vương Phật Nhi không nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng nữa, hắn chạy miết thêm khoảng một trăm mét mới dám quay đầu lại nhìn. Hắn phát hiện thấy xác người thợ rèn không biết làm sao lại tiếp tục đi vòng tròn, còn tên lính loạn quân thì tiếp tục đánh quyền một cách bài bản.



“Thao Thi đồng hoàn? Chẳng nhẽ món đồ chơi đó dùng để điều khiển xác chết?”



Vương Phật Nhi thở dốc, giờ mới nghĩ tới người thợ rèn và tên lính loạn quân, không còn nghi ngờ gì nữa rõ ràng là họ đã chết, như thế mà vẫn có thể hoạt động được nhất định là có liên quan tới chiếc cổ đồng hoàn kia.



Đợi một lát, Vương Phật Nhi rốt cuộc cũng không thể nhịn được sự hiếu kì, lại thêm chiến tích việc vừa nãy điên cuồng chạy trốn mà vẫn không bị đuổi kịp, làm hắn cũng có thêm ba phần lòng tin.



“Cùng lắm thì ta lại vất đi bỏ chạy tiếp, bọn chúng cũng không đuổi theo ta.”



Nghĩ như vậy, Vương Phật Nhi liền nắm lấy thanh quân đao còn cao hơn người hắn một chút, làm thế nào cũng không thuận tay, cuối cùng thì vác trên vai vẫn là trên hết. Hắn từ từ đi trở lại, phát hiện thấy người thợ rèn và tên lính loạn quân kia đều không thèm để ý tới hắn, lúc này hắn mới lấy hết gan nhặt chiếc cổ đồng hoàn lên. Truyện "Đại Viên Vương "



Chiếc cổ đồng hoàn này tinh quang sáng quắc, bên trên lốm đốm có vệt máu đang chảy, Vương Phật Nhi nhìn một lát cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì nó có ma lực gì? Món đồ này vừa lọt vào tay hắn ta, người thợ rèn và tên lính loạn quân liền ngừng lại, đứng đó không nhúc nhích, điều này khiến Vương Phật Nhin càng khẳng định những suy nghĩ trong đầu hắn.



“Món đồ này đã được gọi là Thao Thi đồng hoàn, nhất định là dùng để khống chế hai đại thi binh này.”



Phát hiện thấy người thợ rèn và tên lính loạn quân không hề có hành động gì khác, Vương Phật Nhi mới yên tâm nhìn chiếc đồng hoàn cũ kĩ cổ quái này. Hắn vốn là một kẻ to gan lớn mật, nếu không thì kiếp trước đã không đi cãi nhau với đám trộm cướp, tới nay có hai tên xác chết này bên cạnh, hắn cũng chẳng sợ gì.




Lật qua lật lại nhìn ngắm rất lâu, Vương Phật Nhi mới loáng thoáng phát hiện ra trên chiếc cổ đồng hoàn này có hai vết máu, dường như không giống bình thường. Hắn đưa tay gạt một vết lên trên, đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh, trong đầu chợt lóe lên ý niệm, tên lính loạn quân đã chết kia bất ngờ lùi lại sau một bước, hay tay giơ lên trên, một quyền đánh lên không trung, phát ra từng hồi âm thanh.



“Á!”



Vương Phật Nhi bị hành động của tên lính loạn quân làm cho sợ hãi, lập tức giật bắn người, vắt chân lên cổ chạy ra hơn mười mét mới phát hiện thì ra bản thân chỉ là sợ bóng sợ gió, lần này hai tên xác chết kia tựa hồ không có ý đồ đuổi theo.



“Cái thế giới này sao lại kì quái như vậy chứ?”



Vương Phật Nhi ngồi thụp xuống đất, sự khó hiểu ở trong lòng hắn đã bị phá vỡ. Mặc dù hắn mập mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tới tận lúc này hắn mới có thể xác định được, vừa nãy sự thay đổi của người thợ rèn và tên lính loạn quân kia chẳng phải là thứ hiện tượng kì lạ gì mà khoa học chưa khám phá ra được, chẳng qua đó chỉ là những thủ pháp thần bí hàng thật tiền thật mà thôi.



“Ta rốt cuộc đã tới một thế giới quỷ quái gì thế này? Sao lại có sự việc đen đủi như thế xảy ra… Hi vọng lớn nhất bây giờ của ta chính là… mĩ nữ của cái thế giới này, đừng có xấu giống như hậu cung tiền Thanh…”



Một luồng cảm xúc buồn rầu xuất hiện khiến Vương Phật Nhi không thể nào cầm nổi nước mắt của suốt mấy ngày qua, nước mắt hắn rơi lã chã.



Ở thế giới trước kia, hắn là một sinh viên học viện nghệ thuật, cuộc sống rất bình thường nhưng cũng còn tốt hơn là ở cái thế giới không bình thường này. Vương Phật Nhi nhớ lại cuộc sống mà lúc nào cũng có thể nhìn thấy biết bao con gái đẹp ở trên phố, đột nhiên hắn cảm thấy thật tươi đẹp biết bao.



“Nếu như, ta vẫn còn có sự lựa chọn khác… thì yêu cầu thấp nhất của ta là đừng sống những ngày mà ngày nào cũng phải nhìn thấy người chết. Ít nhất, cũng đừng có ngày nào cũng phải nhìn thấy những người mới chết là được rồi, toàn là đồ cũ thì ta còn có thể chịu đựng được…