Đại Vương Tha Mạng

Chương 19: Tu Luyện Vào Ban Ngày






Lúc Lữ Thụ bán hết một nửa số trứng gà thì trông thấy một bà cụ dẫn theo đứa bé đến, chắc là do nghỉ đông nên bà cụ giúp gia đình trông coi đứa cháu, buổi sáng thì dẫn nó ra ngoài ăn điểm tâm.Lúc đi ngang qua quán nhỏ của Lữ Thụ, đứa bé nhìn thấy trứng gà liền nằng nặc đòi ăn, bà cụ thấy thế chỉ đành dẫn đứa bé qua rồi nói:- Khi nãy con vừa mới ăn sáng xong, ăn thêm một quả rồi ngoan ngoãn về nhà học bài nghe chưa.- Dạ.Anh bạn nhỏ nghe xong liền gật đầu ngay lập tức.

Thế nhưng khi ăn xong một quả thì anh bạn nhỏ kia lại muốn ăn thêm, biết làm sao đây, trứng gà quả thật rất ngon mà.


Bà cụ chắc chắn sẽ không đồng ý bởi vì con nít bảy tám tuổi nếu ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng.- Bà ơi, con ăn nhiều mới có thể thức tỉnh được.Anh bạn nhỏ này thật là lanh lợi đó nha.Lữ Thụ ngồi bên cạnh nghe xong mém chút té xỉu, còn nhỏ như vậy đã nghĩ đến chuyện thức tỉnh, mức độ ảnh hưởng của Quỹ Ngân Sách quả thật không nhỏ đấy.Bà cụ cũng không có phản ứng gì thêm, dỗ con nít mà, quan trọng là phải ấu trĩ một chút mới có thể lừa được:- Ăn nhiều quá sau này sẽ biến thành thằng mập, lúc đó mập quá sẽ không thể thức tỉnh dị năng được đâu.Lữ Thụ có chút nhịn không được bèn hỏi:- Anh bạn nhỏ, tại sao em lại muốn có dị năng thế?- Em muốn giữ gìn hòa bình thế giới!Anh bạn nhỏ hồn nhiên đáp.Ha ha ha.

.

.

ngay cả anh hùng giữ gìn hòa bình thế giới cũng xuất hiện rồi kìa, Lữ Thụ nghĩ một đằng nói một nẻo:- Quả thật rất có chí hướng.


.

.Kỳ thật đại đa số bé trai lúc còn nhỏ xem phim hoạt hình đều có một chút mơ mộng, thế nhưng Lữ Thụ không có cơ hội này, trong viện mồ côi chỉ có một cái TV, mà cái TV ấy lúc nào viện trưởng cũng chiếm dụng để xem chương trình mình thích.- Ca ca, nếu như anh thức tỉnh, vậy anh sẽ làm gì?Anh bạn nhỏ ngước mắt hỏi lại.Ngay lập tức Lữ Thụ liền ngây ngẩn cả người, quả thật hắn cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.Lữ Thụ nghĩ nghĩ rồi nói:- Đại khái sẽ nghĩ cách kiếm ít tiền, sau đó đi những nơi mình muốn.Trong lúc đi học hắn vẫn luôn hâm mộ những bạn học được ba mẹ dẫn đi chơi vào kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, từ đó đến giờ hắn chưa từng được đi chơi ở đâu ngoài Lạc Thành cả, cho nên hắn mới muốn được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, xem nó xinh đẹp như thế nào.Anh bạn nhỏ hiếu kỳ hỏi tiếp:- Sau đó thì sao?- Sau đó thì tìm một nơi thật đẹp để ở.Lữ Thụ trả lời rất nghiêm túc, bởi vì đây cũng là tiếng lòng của hắn.

Có đôi khi ngẫm lại, mỗi ngày hắn và Tiểu Ngư luôn cãi nhau ầm ĩ không buồn không lo rồi hai đứa lại cùng nhau xem TV vô cùng vui vẻ.- Thật đúng là không có tiền đồ, người như anh sẽ không thể nào sở hữu được dị năng đâu.Anh bạn nhỏ cảm thấy trên phương diện lý tưởng thì mình đã hơn ông anh không có tiền đồ này rất nhiều rồi!Mặt Lữ Thụ đầy hắc tuyến bật lại:- Kỳ nghỉ đông của em không có bài tập về nhà à, mau trở về với bà điSau đó quay đầu nói với bà cụ:- Vào lúc nghỉ đông trong trường rất hay giao bài tập về nhà, bà nhất định phải chú ý đó, nếu như không làm bài tập thì không tốt cho việc học của em ấy đâu!Bà cụ kinh ngạc:- Còn có việc này nữa ư?Anh bạn nhỏ dại ra, không biết vì sao tai họa lại đột nhiên rơi xuống từ trên trời!Cảm xúc tiêu cực đến từ Dư Lập: +90.Anh bạn nhỏ kia cuối cùng vẫn chưa kịp ăn quả trứng gà thứ hai, đã bị bà mình lôi về nhà làm bài tập rồi.Trong lúc đó, Lữ Thụ cũng nhìn thấy vài người bạn học của mình đi ngang qua, hai bên đều không nhìn nhau, tựa như chỉ là hai người xa lạ mà thôi.Duy trì khoảng cách như thế đối với đôi bên đều tốt, không ai phải chịu gánh nặng gì cả.Hôm nay cũng là ngày một vài cơ quan xí nghiệp bắt đầu đi làm lại sau tết, cho nên sinh ý của Lữ Thụ cũng không tệ lắm, thời gian còn tận 20 phút đồng hồ, về nhà cất đồ 5 phút, đi đến trường 5 phút, rất dư dả.Hắn thuê căn nhà này là bởi vì nó gần trường học, rất thuận tiện cho sinh hoạt hằng ngày và chăm sóc Cá Nhỏ nhà mình.Lữ Thụ về đến nhà, nhìn thấy Lữ Tiểu Ngư đã ăn sáng xong mới an tâm chuẩn bị đồ đi học.

Hiện tại hắn muốn nhìn xem sau khi Quỹ Ngân Sách xuất hiện thì trường học đã biến thành cái dạng gì rồi.Lúc đi trên đường hắn nghe có vài người lên tiếng bàn tán những chuyện về dị năng giả, có người là thuần túy hâm mộ hướng tới, còn có một số người là nghiên cứu số liệu làm sao để thức tỉnh được dị năng...Loại phân tích dựa theo xác suất này đều do Quỹ Ngân Sách tập hợp từ những dị năng giả đã xuất hiện để công bố.Tuy nhiên cho đến hiện tại, khả năng thức tỉnh do bị kích thích quả thật chiếm đa số.


Dường như không còn phương pháp nào hữu hiệu hơn nữa.Toàn bộ sân trường vô cùng sôi nổi, cho dù mùng tám tết chỉ có học sinh lớp 11 khai giảng nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng.Hiện tại website Quỹ Ngân Sách vẫn chưa bị đóng, mọi người đều bàn tán rất nhiều về chủ đề này.

Lúc dị năng giả đã trở thành sự thật, tâm lý mọi người đều nóng hết cả lên.Nhất là những thiếu niên huyết khí phương cương, hay phải chịu áp lực từ người nhà, trong lòng đều có một chút tính phản nghịch và khát vọng tự do vào tuổi dậy thì, có được dị năng là giấc mộng lớn nhất của họ.Bởi vì một khi thức tỉnh, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi những áp lực kia.Thế nhưng họ lại không nghĩ đến, sau khi thoát ly quản chế của gia đình thì tương lai sẽ như thế nào, bọn họ chỉ cảm thấy thức tỉnh là một loại sự tình mạnh mẽ, có thể tinh tướng vênh váo một hồi mà thôi!Lữ Thụ vừa đi vừa nghe ngóng xung quanh, đột nhiên hắn lại nghĩ không biết tinh đồ bên trong cơ thể mình có thể tu luyện vào ban ngày được không nhỉ.Tuy ban đêm mới có thể nhìn thấy những chấm nhỏ lấp lánh trên bầu trời, nhưng người hiện đại đều biết, những chấm nhỏ lấp lánh kia chỉ là những hằng tinh mà thôi.Ban ngày không thể nhìn thấy nhưng trên thực tế bọn chúng cũng không phải hoàn toàn biến mất.Lữ Thụ âm thầm đi đến một nơi vắng vẻ và hát bài Đếm sao, ngay lập tức hắn cảm nhận được tinh đồ trong cơ thể mình bắt đầu câu thông thiên địa!Thế nhưng lần này không có ánh sao chiếu xuống mà thay vào đó là ánh nắng xuyên qua.

Trong quá trình ánh nắng xuyên thấu cơ thể, trên thân hắn lại xuất hiện lấm ta lấm tấm hào quang chói sáng hội tụ về trái tim, không cần dẫn dắt, bọn chúng tựa như có mục tiêu cụ thể để lao đến, chính là vị trí ngọn lửa màu trắng kia.Thật kỳ quái, không ngờ tu luyện vào ban ngày lại có hiệu quả khác biệt đến vậy.Rõ ràng ngọn lửa này xuất hiện trước, tại sao mình lại có cảm giác công pháp trên mảnh giấy vàng tương hợp với nó chứ, chẳng lẽ là vì chúng nó đều xuất phát từ hạt hạch đào hắn mang ở cổ sao?Có đôi khi Lữ Thụ cũng suy nghĩ, quả hạch đào kia là ai để lại cho hắn và vì sao bên trong lại ẩn chứa bí mật thần kỳ đến vậy.Nhưng cha mẹ mình là ai hắn còn không biết thì suy nghĩ thêm nữa để làm gì đâu.Ngọn lửa trong tim cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là...!càng thêm chân thật mà thôi.Lữ Thụ cảm thấy, nếu tu hành ban ngày mang lại hiệu quả như này thì ắt có đạo lý của nó, cũng không phức tạp như ban đêm, còn phải dẫn dắt ánh sao nữa.Thôi mặc kệ đi, nghĩ nhiều quá làm gì.Lữ Thụ chú ý quan sát động tĩnh xung quanh, thấy không ai phát hiện mình tu luyện liền an tâm lại.Không biết vì sao, hắn cảm giác bí mật trên người mình rất cao cấp, hắn có thể cảm giác được ba động trên người Lương Triệt, cũng có thể cảm nhận được ba động rất nhỏ trên người đám áo khoác đen, nhưng đối phương hình như không cảm nhận được kỳ quái trên người hắn cả.Đây là do công pháp tu hành ư?..