Đại Xúc

Chương 63: Một tên khoe bố cật lực




Tưởng Trạch lật một xấp báo cáo nhiệm vụ thật dày gần hai tháng qua của Thẩm Diệu trên bàn, hung hăng hút điếu thuốc, gương mặt tục tằng lại góc cạnh rõ rệt đen như đáy nồi, hắn phủi phủi khói bụi, xuyên thấu qua khói mờ híp mắt nhìn thợ săn ma kim bài trong đội, luyến tiếc nói: “Đi thật à?”

Thẩm Diệu cong môi mỉm cười, cố ý kích thích Tưởng Trạch nói mát, dùng làn điệu nhèo nhẹo mà Tưởng Trạch vừa nghe liền đau đầu nói: “Sao hả, có phải em tốt quá, anh Tưởng luyến tiếc em hay không?”

“Thí, trong tay ông có rất nhiều rất nhiều tướng tài, thiếu mình chú mày à!” Tưởng Trạch vốn đang muốn phí công giữ lại một chút, kết quả vừa lơ đãng liền mắc mưu, hệt như con trâu bướng bỉnh cứng cổ xoay đầu, ánh mắt liếc sang nơi khác thô giọng nhắc nhở, “Vũ khí, giấy chứng nhận trả hết về đội đi, điên cho xong giấy bàn giao…”

Thẩm Diệu cười khanh khách cong mắt: “Đều xong rồi, chỉ đến thông báo anh buổi tối ăn cơm thôi.”

Tưởng Trạch liếc nhìn Thẩm Diệu mặt đầy hoa đào một cái, lại nghĩ đến họa sĩ Thẩm khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập phong lưu kia, trong lòng luôn có chút không yên tâm, gắng hết sức bố già tha thiết dặn dò nói: “Lỡ như hai người…”

Thẩm Diệu chớp mắt mấy cái: “Hửm?”

“Không có gì, ” Tưởng Trạch ấn tắt thuốc, nói, “Bao giờ muốn về đơn vị, cứ tùy lúc trở về, không cần khách khí với ông đây.”

Thẩm Diệu nghe hiểu ý trong lời nói của Tưởng Trạch, như đinh đóng cột nói: “Không đâu.”

“Tết âm lịch chú mày ăn ở đâu?” Tưởng Trạch gật gật đầu, thay đổi đề tài.

Khi còn bé, tết âm lịch Thẩm Diệu đều về nhà cùng Tưởng Trạch, có điều hai năm kỳ phản nghịch thanh xuân, thiếu niên Thẩm Diệu học được cách mất tự nhiên, cảm thấy mình là người ngoài, đến nhà Tưởng Trạch ăn tết không được tự nhiên, vì thế mấy năm từ đó về sau Thẩm Diệu đều ở trong đội cùng ăn tết với số ít đồng đội khác không trở về nhà, năm nay cậu rời đội, Tưởng Trạch phỏng đoán họa sĩ kia cũng không thể dắt Thẩm Diệu về nhà nhanh như vậy, cho nên liền lo lắng một chút.

“Em… về nhà anh ấy ăn tết.” Lúc Thẩm Diệu nói lời này, ánh sáng hạnh phúc trong mắt giấu cũng giấu không nổi, tọng cho Tưởng Trạch ăn một họng bánh chó.

“Mọe nó.” Tưởng Trạch hoàn toàn không ngờ mình hỏi cái thôi mà lại là tự tìm bánh chó ăn, cái mặt già hâm mộ đến độ càng đen thêm, “Ông đây còn độc thân này, chú mày đã đến nhà người ta đón năm mới rồi.”

“Phụt.” Thẩm Diệu xấu xa bật cười ra tiếng.

Tưởng Trạch giả như phẫn nộ vỗ bàn: “Cười cái gì mà cười!”

“Kỳ thật…” Vừa nhắc tới đề tài này với Tưởng Trạch, Thẩm Diệu liền chợt nhớ tới một người.

Tuổi của bộ trưởng Hà Minh bộ liên lạc ngoại giao nhỏ hơn Tưởng Trạch ba tuổi, cũng là độc thân, tướng mạo nhã nhặn nho nhã, bình thường không hợp với Tưởng Trạch một cách khó hiểu, ngày thường hai người nói chuyện với nhau quả thực là đối chọi gay gắt, nhưng lại thường thường không đấu đến tử huyệt, thay vì nói là chửi mắng, chi bằng nói là liếc mắt đưa tình, người trẻ tuổi trong đơn vị, nhất là mấy cô gái, đều cảm thấy giữa hai trưởng phòng này có một loại cảm giác CP ra vẻ nước lửa bất dung nhưng kỳ thực lại hài hòa.

Thẩm Diệu không phải là người nhìn thấy hai nam giới thì sẽ kéo lại YY, mà là thật sự cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút đặc biệt. Tất niên năm trước vài bộ ngành cùng ăn cơm, cơm nước xong đám người quan hệ tốt lại tổ chức đi ca hát, vung quyền cụng rượu chơi trò chơi, Hà Minh thua một ván, rút được một thẻ troll người, yêu cầu hắn tùy tiện tìm một người hôn môi. Cả phòng khoảng hai mươi người, Hà Minh không hề nghĩ ngợi mà bước qua, một phen đè lại Tưởng Trạch đang quỷ khóc sói gào hát «Nụ hôn biệt ly», ôm cái mặt đen râu ria xồm xàm kia hôn xuống.

Hôn xong cũng ồn ào xong, mọi người đều hỏi Hà Minh vì sao lại chọn Tưởng Trạch, Hà Minh bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính nói: “Hôn hắn, tôi có thể xem như mình bị chó gặm.”

Tưởng Trạch bi phẫn rống giận: “Ông đây mới là bị chó gặm này!”

Gương mặt vốn đã đen, giờ đen đen hồng hồng, mà mặt Hà Minh cũng hơi ửng hồng.

Con ngươi Thẩm Diệu xoay chuyển, gian trá mỉm cười nói: “Anh Tưởng nếu anh muốn thoát ế, chỉ là chuyện cỏn con thôi.”

Tưởng Trạch nhướn lông mày đen rậm: “Có ý gì?”

Thẩm Diệu dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Em phát hiện hình như có người thích anh…”

Tưởng Trạch hưng trí bừng bừng: “Ai ai ai? Là sao?”

Thẩm Diệu rất thiếu đánh mà dừng lại: “Thôi không nói, nói cũng vô dụng, dù sao thì anh Tưởng là ống thép thẳng mà.”

“Ông đây…” Tưởng Trạch trừng hai mắt, theo bản năng muốn thuận miệng phản bác, nhưng phát hiện những lời này không thể phản bác, liền nghẹn trở vào nói, “Chú mày nói ai?”

“Thật ra anh có biết đó.” Thẩm Diệu le lưỡi, chắp tay sau đít lui về phía sau, “Em về trước, tan tầm lại đến tìm anh.”

“Ha chú mày đứng lại đó cho anh! Đến tột cùng chú mày nói ai!?” Tưởng Trạch nhảy dựng lên đuổi theo, Thẩm Diệu quay người lại, cười ha ha hệt như chú khỉ con nhanh như chớp chạy mất dạng.

Tan việc, Thẩm Diệu và nhóm đồng đội cùng liên hoan mở tiệc chia tay, tiệc chia tay thì tất nhiên tránh không được uống rượu, lại thêm tửu lượng Thẩm Diệu sâu không thấy đáy, cho nên phần sau mọi người uống high rồi liền thay nhau ra trận bắt lấy Thẩm Diệu chuốc rượu. Thẩm Diệu ai đến cũng không cự tuyệt, chuốc gục một người lại một người, tận đến khi tất cả đồng đội được xưng là uống được đều gục, bước chân Thẩm Diệu lại chỉ hơi loạng choạng, nghĩ rất có khả năng đây cũng là công lao của đoạn gien ma vật nào đó.

Trong phòng bát đĩa hỗn độn, cả phòng đều là ma men, Thẩm Diệu với vài đồng đội khác còn coi như tỉnh táo giúp đám ma men gọi xe, sau đó đỡ mấy người say đặc biệt dữ dội ra ngoài.

Thẩm Diệc Thanh đã chờ ở cửa khách sạn thấy Thẩm Diệu đi ra, vội kéo cửa kính xe xuống, thoải mái kêu lên: “Diệu Diệu.”

Đồng đội khác cười chế nhạo: “Ai dô, Diệu Diệu.”

Thẩm Diệu một giây đồng hồ thấy sắc quên bạn, đẩy đồng đội đang đỡ trong tay lên người một đồng đội khác, tung tăng lên xe Thẩm Diệc Thanh, ngồi xuống ghế phó lái, phó đội Thẩm một giây trước còn vô cùng bình tĩnh chăm sóc đồng đội lại hệt như không xương dựa lên trên người Thẩm Diệc Thanh, nhỏ giọng than thở: “Diệc Thanh, em uống say rồi.”

Thẩm Diệc Thanh hồ nghi: “Uống say?”

Hắn nhớ rõ tửu lượng Thẩm Diệu lớn đến đáng sợ, hơn nữa vừa rồi đỡ người khác thoạt nhìn bộ dạng cũng hoàn toàn không giống uống say.

“Ưm ——” Thẩm Diệu dùng đầu cọ đến cọ đi trên người Thẩm Diệc Thanh, hệt như mách lẻo kéo dài giọng oán giận nói, “Bọn họ chuốc em.”

“Ai chuốc em?” Thẩm Diệc Thanh thật sự xem cái này là mách lẻo, nhất thời giọng điệu thay đổi y chang như muốn đi đánh nhau.

“Đều chuốc.” Thẩm Diệu vươn đầu lưỡi ra tinh tế liếm hôn hầu kết và xương quai xanh Thẩm Diệc Thanh, mềm nhũn nói, “Khó chịu, anh chạy xe đến chỗ không người ôm em một cái đi.”

Dụng ý khá là giấu đầu hở đuôi.

Thẩm Diệc Thanh hiểu rõ, mặt đỏ tai hồng đạp chân ga, lái xe vào một khu dân cư, tìm một chỗ không có đèn đường đậu lại.

Lúc nửa đêm, xung quanh ngay cả bóng ma cũng không thấy, Thẩm Diệc Thanh tắt máy, còn chưa kịp làm gì, Thẩm Diệu đã chủ động quấn lên, hai bờ môi như cánh hoa phả ra mùi rượu ướt át ấm áp, làm nũng nói: “Đau đầu, ấn ấn giúp em.”

Nói xong, kéo tay Thẩm Diệc Thanh đặt trên đầu mình, làm bộ làm tịch dẫn ngón tay hắn xoa ấn huyệt thái dương mình.

Thẩm Diệc Thanh sửng sốt, trong tích tắc còn thật sự cho rằng Thẩm Diệu chỉ đơn thuần là uống say không thoải mái muốn tìm một chỗ yên lặng tỉnh rượu.

Nhưng suy nghĩ này chỉ duy trì vài giây đồng hồ trong đầu hắn, Thẩm Diệu lại kéo tay phủ trên khuôn mặt hồng rực của mình, nói: “Mặt cũng đau.”

Thẩm Diệc Thanh ý thức được mình có bao nhiêu ngây thơ: “…”

“Môi cũng đau, anh sờ đi.” Một tay Thẩm Diệu nắm chặt ngón cái tay trái Thẩm Diệc Thanh, dùng bụng ngón tay hắn đè lên đôi môi mềm mại của mình, một tay kia nắm tay phải Thẩm Diệc Thanh, để nó theo vạt áo mình tiến vào, âm điệu vô tội lại đáng thương, “Ngực cũng đau, giúp em xoa xoa.”

“Diệu Diệu…” Thẩm Diệc Thanh hoài nghi tiếng trái tim mình đập kinh hoàng ngay cả ngoài xe cũng có thể nghe thấy, hắn gần như có chút hoài niệm tiểu xử nam Thẩm Diệu ngây thơ vừa thả thính liền đỏ mặt hồi trước, hiện giờ người mỗi ngày bị thả thính đến tung bay đã biến thành mình. Thẩm Diệc Thanh rút một bàn tay về lấy ra thuốc tăng cường ma lực từ túi áo khoác uống vào, ổn định lớp ngụy trang hình người xong thô giọng hỏi Thẩm Diệu nói: “Mông đau không?”

Thẩm Diệu phát ra một tiếng cười khẽ như tiểu ác ma, cố ý đùa hắn: “Toàn thân trên dưới chỉ mỗi mông là không đau.”

Kraken bảo bảo thành thật nhất thời cũng không biết tiếp lời này như thế nào: “…”

Ra bài quá không theo quy tắc! Chẳng lẽ không phải nên nói “mông cũng đau nhanh xoa xoa” sao!

Lúc Thẩm Diệc Thanh rơi vào mê man, Thẩm Diệu lại ghé sát lỗ tai hắn cắn vành tai hắn, giọng khàn khàn nói: “Nhưng ngứa.”

Thẩm Diệc Thanh chỉ cảm thấy một trận máu nóng thẳng hướng đỉnh đầu, đập cho đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn.



Chiếc xe hơi màu đen trong màn đêm lay động rất có tiết tấu.

Trước khi xuống biển thăm người nhà Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệu đuổi Thẩm Diệc Thanh đi mua một đống hàng tết, rất nhiều đồ ở dưới biển không có biện pháp bảo quản cũng không có chỗ dùng, cho nên hàng tết lấy ăn làm chính, dù sao thì hai vị phụ huynh với em gái đều có sức ăn vô cùng lớn, Thẩm Diệu cũng không sợ mua dư, cái gì cũng mua một chút, có các loại rau dưa hoa quả thịt bò thịt ba chỉ dưới biển không ăn được, các loại điểm tâm đủ mùi vị, đặc sản địa phương… ngoài ra, Thẩm Diệu còn đặc biệt chuẩn bị mấy món quà nhỏ tinh xảo mà con gái thích cho em gái kraken nghe nói rất yêu cái đẹp, có nước hoa, còn có mấy món phụ kiện nhỏ thiết kế rất đặc biệt và khăn lụa xa xỉ, đều là thứ có thể kiên trì ở trong nước một thời gian ngắn.

Chuẩn bị xong quà gặp mặt, cũng phó thác Quất ca sợ nước cho Giang Mộc Khê ở trên đất bằng đón năm mới xong, hai người lên du thuyền đã thuê trước đó chạy về nơi sâu trong làn sóng.

Dù sao thì nếu trực tiếp từ trên bờ đi xuống biển sẽ rất dễ bị người qua đường xem là tự tử…

Vùng biển sâu mà một nhà kraken sinh hoạt kỳ thật không hề liên quan tới cái gọi là “thế giới dưới đáy biển xinh đẹp”, biển sâu chân chính chỉ có bóng tối vô biên vô hạn, sức ép của nước lớn đến mức đủ để nghiền nhân loại thành thịt vụn, cùng với sinh vật biển sâu dù sao cũng không có ai nhìn nên cứ vậy mà lớn lên cực xấu xí, hai gia trưởng hải quái không cảm thấy biển sâu có vấn đề gì, nhưng theo em gái kraken dần dần lớn lên hiểu chuyện, vả lại thường xuyên bị anh trai tâm tư tinh tế lãng mạn hun đúc, trong cơ thể hơn tấn ấy cũng nuôi ra một trái tim thiếu nữ phấn nộn —— tuy rằng trình độ phấn nộn vẫn hơn anh trai cô bé một chút  —— em gái kraken bắt đầu theo đuổi hết thảy những thứ mộng ảo mà tốt đẹp, càng không thể chịu nổi biển sâu tối tăm áp lực. Hai đại hải quái vì tìm niềm vui cho con gái, cũng tạo ra một ngôi nhà nhỏ mấy ngàn thước vuông dưới đáy biển cạn, trang hoàng cũng hết sức mộng ảo thiếu nữ, chọn lượng lớn nguyên liệu bèo rong, san hô, hải tảo phát sáng, không chỉ mỗi con gái vô cùng thích, ngay cả con trai trở về thăm người thân cũng ở trong nhà lưu luyến quên về.

Kraken ba ba: “…”

Hou.

Luôn cảm thấy con mình có chỗ nào đó không quá bình thường.

Sáng hôm nay ánh nắng thực đẹp, không trung xanh biếc không mây, mặt biển phản chiếu màu sắc không trung cũng xinh đẹp khiến lòng người run sợ, du thuyền giống như chạy trên một khối ngọc bích cực lớn. Thẩm Diệu nhịn không được từ trong khoang chạy ra ngắm phong cảnh, mùa đông gió biển lạnh lẽo, Thẩm Diệc Thanh liền dùng kết giới bao Thẩm Diệu lại, cho cậu ấm áp ở bên trong ngắm biển.

Du thuyền chạy trên biển hơn một giờ, xung quanh đã không nhìn thấy bất cứ thuyền bè gì, lúc này Thẩm Diệu phát hiện nước biển phía trước có chút khác thường —— lấy một đường cong hơi gấp khúc làm đường ranh giới, nước biển bên này ranh giới là màu xanh ngọc chói mắt, mà bên kia đường ranh giới lại là màu xanh xám thâm trầm, nhìn hệt như bên dưới vùng biển phía trước cất giấu một hòn đảo nhỏ.

“Ba anh tới đón chúng ta!” Tinh thần Thẩm Diệc Thanh rung lên, sợ Thẩm Diệu kinh hoảng, hắn vội vàng đưa một bàn tay vào trong kết giới đan xen mười ngón với Thẩm Diệu, đồng thời nhẹ giọng trấn an, “Thân thể ba anh cực lớn, Diệu Diệu em đừng sợ, ông ấy sẽ không tổn thương em đâu.”

Thẩm Diệu tự nhiên biết kraken ba ba sẽ không tổn thương tới mình, nhưng cảm giác áp bách khủng bố mà sinh vật khổng lồ này mang đến cũng không phải nhẹ nhàng nói hai ba câu là có thể hóa giải, cái bóng dưới mặt biển cấp tốc kéo giãn ra bốn phía, nơi thị lực Thẩm Diệu có thể nhìn tới thế mà lại hoàn toàn không nhìn thấy cuối, sắc mặt cậu xuất phát từ khủng hoảng bản năng mà hơi hơi trắng đi, miệng lại cố gắng trấn định nói: “Em không sợ, chỉ là có chút khẩn trương.”

“Kỳ thật ba anh có thể dùng ngụy trang.” Thẩm Diệc Thanh giải thích, “Có điều trong văn hóa hải quái bọn anh, lần đầu tiên gặp mặt người xa lạ sử dụng ngụy trang là hành vi rất thất lễ, ba rất xem trọng việc gặp mặt em, cho nên…”

Lúc này, một cái xúc tu to có thể cho ba người ôm không xuể phá vỡ mặt biển trong xanh, lắc lư trái phải trên con đường mà du thuyền đi tới, thoạt nhìn hệt như có người đang vẫy tay.

“Hou ——” tiếng gầm nhẹ kéo dài tựa như thần linh viễn cổ truyền đến từ nơi sâu của lòng biển, sóng âm khí thế hùng hồn khiến boong thuyền cũng hơi hơi run rẩy theo.

“Ba anh nói hoan nghênh em tới làm khách.” Thẩm Diệc Thanh vui vẻ phấn chấn phiên dịch.

Thẩm Diệu chần chờ một chút, bắt hai tay trước miệng, từng chữ một hô to với cái xúc tu vươn ra khỏi mặt biển ấy: “Chào —— chú —— ạ ——!”

Thẩm Diệc Thanh lại không phiên dịch, chỉ bắn ra một cái xúc tu vỗ tay hoan nghênh với xúc tu ba ba!

Thẩm Diệu dùng khuỷu tay chọt chọt hắn, nhỏ giọng nói: “Chú có thể nghe hiểu không?”

Thẩm Diệc Thanh gật đầu: “Ông ấy nghe tiếng Hán không thành vấn đề, chỉ có nói là còn chưa quá lưu loát.”

Thẩm Diệc Thanh nói xong, cả chiếc du thuyền mãnh liệt rung lên và bị nhấc lên trên một đoạn ngắn, ngay sau đó, tốc độ du thuyền đi tới nhanh hơn rất nhiều.

Thẩm Diệu bám mép thuyền nhìn xuống, phát hiện hóa ra toàn bộ du thuyền đều bị kraken ba ba đội ở trên đầu.

“Ba anh bơi nhanh hơn du thuyền nhiều, ông ấy mang chúng ta bơi một đoạn.” Thẩm Diệc Thanh nói xong, ánh mắt lấp lóe, “Nhà ở biển cạn của bọn anh ngay phía trước.”

Không biết tại sao, mỗi lần Thẩm Diệc Thanh nói tới ba mình, Thẩm Diệu đều cảm thấy hắn hệt như một học sinh tiểu học đang khoe khoang bố trên lớp…

Thẩm Diệc Thanh, một tên khoe bố cật lực.

Du thuyền lướt trên mặt biển nhanh như điện chớp, rất nhanh liền tới nơi, Thẩm Diệc Thanh cẩn thận kiểm tra và gia cố kết giới bao quanh Thẩm Diệu, sau khi xác nhận không có vấn đề, liền biến ra hai cái xúc tu nâng kết giới lên, động tác mềm nhẹ đưa Thẩm Diệu vào trong nước biển, xong cũng tạo cái kết giới ném hết hàng tết vào trong nước, cuối cùng bản thân hắn mới nhảy xuống.

Hết chương 63