Đám Cưới Hào Môn

Chương 395: Mỗi ngày một dáng vẻ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đương nhiên anh ta biết lúc đó vì sao bản thân lại thăng chức nhanh như vậy còn bây giờ không còn Tân Xảo nữa, đám người này cho rằng cái vị trí vốn không thể động vào của anh ta bây giờ đã có thể động vào được rồi.

Vương Phong Long càng nghĩ càng thấy không thoải mái

Tổng giám đốc nói thì nghe hay lắm nhưng đó vẫn là giáng chức, đám người bên dưới sẽ nghĩ thế nào? Anh ta phải làm việc thế nào đây? Đám người này quả thật là...

Vương Phong Long ngồi bật dậy suốt ruột đi lại trong phòng

Tìm ngài Hà? Suy cho cùng họ cũng ở cùng kí túc nhiều năm, hơn nữa giao tình chính là tình nghĩa, chẳng có gì phải ngại khi dùng

Ngài Hà giúp đỡ nói một câu cho3dù chỉ là giữ lại ở vị trí cũ cũng không tồi, sau này không thăng chức nữa cũng chẳng sao.

Vương Phong Long càng nghĩ càng cảm thấy đúng, hạ thấp bản thân là có thể khiến tất cả trở lại bình thường, huống hồ chỉ mất mặt trước mặt một người

Vương Phong Long vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho số điện thoại mà bình thường anh ta rất ít khi chủ động liên hệ

Tiếng tút tút vang lên rất lâu sau đó thư kí nghe máy: “Xin chào đây là đường dây riêng của Tổng giám đốc Tập đoàn Hòa Mộc

Hiện nay Tổng giám đốc có việc không thể tự mình đến nghe điện thoại của bạn, rất xin lỗi

Nếu như tiện thì bạn có thể lưu lại thông tin cho chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng1tốc độ nhanh nhất để truyền đạt tới ngài Hà.”

Vương Phong Long chán nản bỏ điện thoại xuống

Anh ta cảm thấy mình quá là buồn cười, người như Hà An sẽ cho anh ta cái gọi là tình nghĩa ở chung sao? Anh ta ở Phi Diệu bao nhiêu năm, những việc về anh nghe thấy vô số lần

Trừ người khác chủ động muốn ra sức giúp đỡ ra thì anh chưa từng giúp đỡ bất kì ai.

Vương Phong Long là ai chứ, vậy mà dám nghĩ rằng mình có thể được anh tự mình nói một câu giúp đỡ, đến lúc đó chỉ sợ anh ta sẽ trở thành trò cười đáng buồn cười nhất cái thế giới này

Vương Phong Long tắt máy chán nản ngồi ở góc bàn: Cầu xin Tân Xảo! Để cô ấy mở lời với8Hạ Diệu Diệu? Hai tay Vương Phong Long ôm lấy đầu, đột nhiên các loại cảm xúc phức tạp như sóng cuộn biển trào đập vào anh ta khiến anh ta càng thêm cáu kỉnh.

Anh ta điên rồi mới nghĩ đến việc cầu xin Trương Tấn Xảo

Vương Phong Long càng thêm hối hận

Chút tự trọng cuối cùng khiến anh ta không thể làm được việc mặt dày như quay lại cầu xin cô ấy

Anh ta vẫn muốn lưu lại chút gì tốt đẹp trong lòng cô ấy còn hơn, cho dù chỉ là một chút mà thôi.

Hà Mộc An đứng dưới ánh nắng của buổi sáng sớm, anh mặc một bộ thể thao, lạnh nhạt nhìn con gái không ngừng chạy bộ trên sân

Hạ Thượng Thượng rất mệt, mồ hồi mằn mặn từ trên trán rơi xuống

Nơi từng là chỗ9vui chơi cười đùa của cô bé bây giờ lại trở thành ác mộng với cô bé, việc mãi không thể nào chạy đến đích khiến cô bé chỉ muốn chết đi thôi.

Nhưng Hạ Thượng Thượng vẫn kiên trì chạy, đôi chân vừa đau vừa mệt, vừa tủi thân lại vừa đáng thương, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi cuộc sống, hoài nghi mẹ, hoài nghi cái thế giới này rồi.

Nhưng cô bé vẫn chạy, cái người yêu cầu cô bé chạy đang đứng ở vạch xuất phát đợi cô bé chạy nốt vòng cuối cùng

Cái người đàn ông bình thường cô bé vẫn luôn coi thường lúc này căn bản không thèm nhìn cô bé một cái

Anh đứng ở đó giống như một tên ma vương, cả người bị sự hắc ám của thế giới này bao phủ.

Cô7bé từng không chạy được hết

Ngày đầu tiên thậm chí cô bé còn nằm trên đất khóc, anh cứ nhìn cô bé như vậy mà không hề quát mắng cũng không nói lời an ủi gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô bé như vậy.

Hạ Thượng Thượng không biết vì sao cô bé không chạy về phòng tìm mẹ, chỉ cảm thấy đáng sợ, đáng sợ đến mức không dám làm trái ý anh, vậy nên lại đứng dậy chạy tiếp

Hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, cô bé đã rất mệt rồi nhưng vẫn cố gắng thúc giục đôi chân bé nhỏ của mình chạy tiếp

Chỉ cần chạy xong, chạy xong là được..

Hạ Thượng Thượng chạy nốt vòng cuối cùng lập tức lăn ra đất mặc kệ tất cả

Cô bé nhìn mặt trời hít sâu một cái, mặc thân thể đang mệt đến mềm nhũn, tận hưởng sự nghỉ ngơi

Cô bé muốn nghỉ ngơi, để cô bé ngủ đến chết cũng được

Hạ Thượng Thượng không ngủ đến chết, thậm chí cô bé còn mở mắt nhìn người đàn ông càng thêm cao lớn hơn khi nhìn từ góc độ này, nhìn người đàn ông vô địch muốn máy bay bay thế nào thì bay thế đó, muốn du thuyền đi đằng nào thì đi đằng đó.

Hà Mộc An nhìn con gái khẽ gật đầu.

Hạ Thượng Thượng nhắm mắt lại mặc mồ hôi rơi trên đường chạy, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Hà Mộc An quay người rời đi

Hạ Thượng Thượng nằm một lúc thì đứng dậy đi ra khỏi sân, ở cửa có phần thưởng hôm nay, một thùng kem

Thùng kem này là của cô bé, cô bé có thể ăn hoặc giữ lại lúc nào ăn cũng được

Bất cứ ai cũng không được quản thời gian cô bé ăn kem, cũng không thể can thiệp vào cách cô xử lý đồ của mình.

Ngoài thùng kem này cô bé còn được cho một xe bánh bao và một căn phòng đầy quần áo đẹp

Những thứ đó thật sự thuộc về cô bé

Cô bé không hiểu cái gì gọi là thật sự thuộc về nhưng lại thích cảm giác có thể tùy ý xử lý những thứ này.

Ba ruột cho cô bé một chỗ bí mật ở trên ngọn núi này, bên trong có thể để tất cả những thứ thuộc về cô bé

Thậm chí cô bé còn cố gắng giành được một người giúp việc, một người giúp việc thuộc về cô bé, người này có thể không nghe cả lời của ba ruột

Nhưng mà chỉ có chút phiền phức, cô bé phải kiếm tiền nuôi anh ta, số bánh bao này cũng là để cho anh ta, thật sự quá phiền phức, nhưng lúc anh ta làm việc giúp cho mình lại rất tốt.

Phiền chết mất

Hạ Thượng Thượng không ăn thùng kem này, cô bé đã thắng được hai thùng có thể tùy lúc ăn

Ngoài lần đầu tiên ăn thỏa sức một thùng khiến bụng đau mất ba hôm thì cô bé hình như không còn thích kem như trước, cảm thấy cứ vậy đi

Vì vậy người làm kia giúp cô bé cất đi, sau này muốn ăn thì ăn

Sáu giờ sáng một nhà ba người xuất hiện đúng giờ tại bàn cơm.

Hạ Diệu Diệu vừa ăn cà tím hầm vừa lải nhải: “Đã nói mấy lần rồi ngày làm việc cố gắng đừng về núi

Anh xem xem sáu giờ sáng phải dậy sau đó đi xe mất hai tiếng, buồn ngủ chết mất.” Cô vừa nói vừa ăn một miếng lớn bánh cuộn: “Thượng Thượng con không được chỉ ăn thịt, phải ăn cả cháo, cả cháo nữa.”

Hạ Thượng Thượng mặc váy công chúa, phóng khoáng cầm bát lên đổ cháo ăn

“Con ăn chậm một chút, ngày nào cũng giống như bị bỏ đói vậy, con không sợ no quá à, chậm thôi, chậm thôi.” Hạ Diệu Diệu vừa nói vừa cầm giấy ăn lên lau miệng giúp cô bé: “Không ai cướp của con.”

Hà An mặc vest, ăn bánh, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Lát lên xe ngủ tiếp.”

Hạ Diệu Diệu tiếp tục lải nhải: “Thời gian đó làm gì không được cứ phải ngày ngày lên xuống núi, rảnh rỗi quá mà.” Hạ Diệu Diệu ăn hết ba miếng bánh.

Hà Mộc An ăn một cái bánh rưỡi xong lau miệng dặn quản gia Mễ chuẩn bị xe.

Hạ Diệu Diệu bảo ông Tra đóng gói đồ còn lại, cô mang đi ăn tiếp

Hạ Thượng Thượng bĩu môi nhìn mẹ: “Mẹ vừa mới có bầu đã ăn như vậy thì sau này sẽ trở nên xấu xí

Xấu xí không ai cần.”

Hạ Diệu Diệu không thèm quan tâm, thèm ăn cũng là thèm, cô cầm đồ đã đóng gói xong đi theo sau lưng Hà Mộc An ra ngoài: “Mẹ phát hiện con càng ngày càng không biết nói chuyện rồi, đây gọi là mạnh khỏe, mạnh khỏe con hiểu không?”

“Mạnh khỏe là chỉ một người có cả thân thể và tinh thần đều đang ở trạng thái tốt, là trạng thái tốt chứ không phải trạng thái thỏa mãn

Mẹ cứ ăn đi sớm muộn cũng khiến em trai em gái con thành một con lợn béo không đẹp chút nào.”

“Ái chà chà.” Hạ Diệu Diệu đi mấy bước về bên trái cười híp mắt véo véo cái tai của cô bé: “Bây giờ con giỏi rồi, còn biết cả kiến thức về sức khỏe nữa, để nói được câu xem thường mẹ này chắc con phải đọc không ít sách đâu nhỉ.”

Hạ Thượng Thượng đẩy tay mẹ ra: “Xi, con vốn đã thông thái đa tài rồi.” “Ái chà chà, cho một tia sét đánh chết mẹ đi nếu không thì răng mẹ chua đến rụng mất.” Hà Mộc An mở cửa xe ra cho hai mẹ con ngồi lên, Hạ Thượng Thượng vừa trèo lên vừa nghiêm túc dạy bảo mẹ: “Đánh mẹ, đánh mẹ, mẹ xuống đi...”

Hạ Diệu Diệu bắt lấy cái chân của bé, hai người cùng nhau ngã xuống: “Con còn dám giở trò với mẹ à, xem mẹ xử lý con thế nào..-”Hai người ngồi ở ghế sau cười đùa vô cùng vui vẻ

Hà Mộc An ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, chiếc xe rời khỏi núi Hà Quang

Mười lăm phút sau, Hạ Thượng Thượng nằm trên giường nhỏ ngủ rồi, Hạ Diệu Diệu nằm ở ghế sau mơ mơ hồ hồ ngáp, còn không quên phàn nàn: “Anh xem Thượng Thượng ngủ rồi, lần sau đừng về nữa, thời gian quá gấp.”

Hà Mộc An xem tài liệu, không nói đồng ý cũng không bảo không đồng ý.

Hạ Thượng Thượng mặc váy đeo cặp sách đầy sức sống nhảy khỏi xe

Cô bé hít sâu, hưởng ánh mặt trời lúc tám rưỡi, thoải mái vươn vai

Được đi học thật sự là một chuyện hạnh phúc, được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không cần quá mệt mỏi, sống thật vui vẻ, thật sự là khó có được

Nụ cười xán lạn của Tiểu Thượng Thượng thiếu chút nữa thì chói mù mắt của Hạ Diệu Diệu: “Tạm biệt mẹ, tạm biệt ba.” “Tạm biệt con yêu, đi học phải nghe lời, làm một bạn nhỏ đáng yêu nhất nha.”

“Con biết rồi.”

Hạ Diệu Diệu nhìn con gái lại gần với các bạn nhỏ, hình như còn gặp được bạn học cùng lớp nên cùng nhau đi vào trường

Sau khi cô bé đi khuất thì cô mới thu hồi tầm mắt: “Đi thôi

Em cảm thấy gần đây Thượng Thượng rất hiểu chuyện, biết nghe lời hơn rồi

Anh nhìn dáng vẻ vừa rồi của con xem, EQ hình như cao hơn rồi, quả nhiên là lớn rồi mỗi ngày một dáng vẻ.”