Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 49: C49: Chương 49




Khi đến nơi ở, Thang Yểu túi giấy đi vào phòng tắm.

Trong túi giấy chứa đầy chai lọ, Văn Bách Linh lấy ra nhìn, bộ sản phẩm sữa dưỡng thể và tẩy tế bào chết vào trong tay anh cũng trở thành đồ vật không đứng đắn.

Thang Yểu vén mái tóc dài lên, chuẩn bị đi tắm. Hình như tẩy tế bào chết được làm từ tinh dầu nguyên chất, nhân viên hướng dẫn mua sắm nói có thể sử dụng cho tất cả các vùng trên khuôn mặt, nhưng không nên sử dụng quá thường xuyên, chỉ nên dùng một lần một tuần, dùng để tẩy tế bào chết.

Văn Bách Linh tựa người vào bồn rửa, cầm chiếc hộp trong tay, lấy ra một ít kem dưỡng, xoa lên đầu ngón tay.

Sau đó anh hỏi cô, còn bộ phận mềm nhất thì có dùng được không?

Nói xong, anh bị Thang Yểu đỏ mặt dùng túi giấy đánh ra khỏi phòng tắm.

Trước khi cánh cửa đóng lại, cô lại mắng: “Lưu manh ”.

Vào ngày tổ chức lễ tốt nghiệp của Thang Yểu, Văn Bách Linh đã đến từ rất sớm.

Anh cầm một bó hoa sen được gói rất đẹp và mang theo một vòng hoa đan bằng tay. Vốn anh đã có khuôn mặt đẹp, giờ lại có thêm hoa trang trí, vì vậy chỉ đứng dưới lầu cúi đầu nghịch điện thoại cũng thu hút vài ánh mắt quan sát từ người khác phái.

Lúc Thang Yểu chạy xuống, hình như Văn Bách Linh có nhận thấy nên ngẩng đầu.

Cô bước ra khỏi mái hiên râm mát, mặc bộ đồng phục tốt nghiệp bước đi dưới nắng, khoe với anh: “Thế nào?”

“Rất đẹp.”

“Anh mua hoa cho em à?”

Thang Yểu dang cánh tay chạy tới như một con bướm: “A, còn có vòng hoa, đẹp quá đi.”

Văn Bách Linh nói vòng hoa là do nhân viên cửa hàng hoa làm.

Anh đưa bó hoa cho cô trước, sau đó nhẹ nhàng ôm eo cô, nở nụ cười tự hào, vui mừng cho cô: “Chúc mừng tiến sĩ Thang nhà chúng ta tốt nghiệp suôn sẻ.”

Khu chung cư này gần trường học, có một vài người quen cũng thuê trọ ở đây. Một đàn chị tình cờ đi ngang qua, đi từ chỗ rẽ ra.

Cách ba bốn mét, đàn chị chào hỏi Thang Yểu: “Thang Thang, bạn trai của em à?”

Thang Yểu hào phóng cười: “Đúng vậy, bạn trai.”


Năm ngoái đàn chị đã kết hôn, chồng cô ấy ở bên cạnh.

Đàn chị nhìn Thang Yểu đang ôm hoa sen trên tay, cầm vòng hoa, quay người huých khuỷu tay vào chồng: “Nhìn bạn trai người ta xem, lãng mạn biết bao, năm em tốt nghiệp anh chỉ ôm nửa quả dưa hấu tới là có ý gì? Anh nhìn người ta xem, còn có cả lãng hoa nữa kìa...”

Chồng của đàn chị nhanh tay che miệng cô ấy lại: “Aida lãng hoa cái gì, cái đó là vòng hoa…”, vừa nói vừa áy náy cười với Thang Yểu: “Xin lỗi xin lỗi, làm hai em chê cười rồi...”

Đàn chị vùng ra khỏi tay chồng, chúc mừng lần nữa rồi rời đi.

Điện thoại cứ rung mãi từ sáng nay chưa chịu dừng.

Có bạn trong các nhóm ký túc xá, nhóm bạn bè nhắn tin chúc mừng Thang Yểu.

Thang Yểu mặc đồng phục tốt nghiệp màu đỏ đen, đứng dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt.

Để có được như ngày hôm nay không hề dễ dàng, cô thực sự đã cố gắng hết sức.

Đôi mắt cô có chút ươn ướt, nhưng vẫn mỉm cười, tháo mũ tốt nghiệp ra cầm trên tay, đội vòng hoa lên: “Văn Bách Linh, anh chụp một tấm ảnh cho em đi.”

Không biết là màu sắc hay mùi hương của loại hoa tươi nào khiến hai con bướm yêu thích bay tới. Thang Yểu rất vui vẻ khen ngợi bạn trai của mình có gu thẩm mỹ rất tốt.

Văn Bách Linh hỏi: “Mắt chọn hoa tốt hay mắt chọn bạn gái tốt?”

Thang Yểu cười rạng rỡ như hồi hai mươi: “Vậy thì tất nhiên là mắt chọn bạn gái tốt hơn.”

Cười xong cô quay đầu, trông thấy trong thùng rác của khu chung cư có vỏ dưa hấu.

Vỏ dưa không tươi lắm, nhưng cũng có bướm bay quanh. Nụ cười cô chợt tắt, ấm ức hỏi Văn Bách Linh: “Mùi của em giống mùi vỏ dưa hấu thối sao?”

“Không giống.”

Văn Bách Linh sửa sang lại tóc mái của cô dưới vòng hoa: “Bạn gái của anh vừa thơm vừa đẹp, quyến rũ đến mức anh sắp ngất luôn rồi.”

Chỉ nói câu này thôi cũng được, nhưng sau đó anh lại nói thêm một câu: “Buổi tối có đi chỗ của anh không?”

Thang Yểu ném vòng hoa vào trong lòng anh, đội lại mũ tốt nghiệp, chỉnh lại vành mũ cho ngay ngắn, suy nghĩ một chút rồi có chút xin lỗi nói: “Mẹ em nói sắp đến rồi, dù út nói nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tối nay em phải về nhà ăn cơm.”

“Vậy ngày mai anh dẫn em đi một nơi.”


Cô nhớ lại cái năm vừa mới quen Văn Bách Linh, thỉnh thoảng anh sẽ ở nước ngoài gọi điện thoại cho cô. Khi đó anh còn chưa đưa ra được quyết định kỹ càng, do dự giữa việc học lên tiến sĩ hay về nước phụ giúp công việc kinh doanh.

Thang Yểu rất lo lắng, sợ việc tốt nghiệp tiến sĩ của cô sẽ ảnh hưởng đến Văn Bách Linh.

Suy cho cùng, có rất nhiều điều trong cuộc sống mà bản thân không thể kiểm soát được. Cô sợ anh sẽ hối hận, muốn ở bên anh nhiều hơn nên nói: “Tối hôm nay cũng được, mẹ và bà em ngủ rất sớm, đợi họ ngủ rồi em sẽ chạy ra ngoài tìm anh được không?”

Văn Bách Linh đột nhiên cười: “Tiến sĩ Thang, giờ em to gan thật đấy, nửa đêm lại dám ra ngoài với đàn ông.”

Dì út đã gọi điện thoại tới.

Tiến sĩ Thang vén bộ đồng phục tốt nghiệp rộng thùng thình ra, lấy điện thoại di động ra, hỏi bạn trai trước khi trả lời: “Vậy buổi tối tới anh có tới đón em không?”

Anh nói: “Có.”

Văn Bách Linh sống ba mươi lăm năm, lúc nào cũng hành động công khai trung thực, chưa bao giờ phải lén lút khổ sở như bây giờ.

Muốn gặp bạn gái của mình cũng phải lén lút.

Nửa đêm, anh lái xe tới dưới nhà Thang Yểu, bấm điện thoại gọi cho cô.

Thang Yểu nhỏ nhẹ nói: “Văn Bách Linh, anh chờ em một chút, em xuống ngay lập tức đây...” Giống như yêu đương vụng trộm.

Khoảng mười phút sau, Thang Yểu mặc một chiếc áo hoodie to rộng lẻn ra ngoài hành lang rồi lên xe của anh ta.

Cô vén mũ xuống, xõa tóc, để mặt mộc, trông cô vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt vừa đẹp vừa đáng yêu.

Sau một câu “anh chờ em một chút”, cô lấy ra một chiếc hộp bánh gato từ túi to rộng trên bụng áo hoodie ra.

“Lữ Thiên bán, em để dành riêng cho anh đó.”

Văn Bách Linh hỏi: “Lữ Thiên cũng tới nhà em ăn cơm đúng không?”

“Ừm.”

Thang Yểu đếm số trên đầu ngón tay cho Văn Bách Linh: “Còn có hai người bạn hồi em còn học thạc sĩ, một bạn học cùng khoa, cả bốn bạn cùng tới...”


Văn Bách Linh cố ý nói đùa nói xem ra bạn trai không được phụ huynh chấp nhận như anh còn không sánh bằng bạn học hay bạn cùng phòng, địa vị chẳng ra gì.

Anh lấy ví ra, bức ảnh bên trong là bức ảnh Phí Dụ Chi tặng cho anh mấy năm trước. Thang Yểu e ngại đứng giữa vợ chồng Phí Dụ Chi.

“Ngay cả một bức ảnh chụp chung ra dáng ra hình cũng không có.”

Thang Yểu đã xem bức ảnh này vài ngày trước.

Lúc đó cô đi tìm thẻ phòng trong ví của Văn Bách Linh, trong lúc vô tình nhìn thấy còn cảm thấy kinh ngạc, hỏi sao anh lại có tấm hình này được.

Văn Bách Linh kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra, đồng thời nói rằng bạn bè xung quanh ai cũng biết anh đang nhớ đến ai.

Thang Yểu cực kỳ chột dạ.

Không phải Văn Bách Linh cố bào chữa, ví của cô chứa đầy ảnh chụp cùng bạn bè và gia đình, cả một chồng dày, có cả hôn mặt, ôm...

Văn Bách Linh lại nhắc tới chuyện này, Thang Yểu không thèm thắt dây an toàn mà nhào vào trong lòng Văn Bách Linh: “Nhưng em chỉ để bánh gato lại cho anh, hơn nữa bữa tối em chỉ ăn một chút, muốn để bụng đi ăn khuya với anh. Anh không biết đâu, một bàn lớn đầy đồ ăn ngon, em khổ sở lắm mới nhịn được, vừa nãy đi xuống lầu bụng em còn kêu, không tin thì anh nghe thử đi này...”

Mỗi câu đều tỏ rõ “Văn Bách Linh, Văn Bách Linh, trong lòng em có anh, anh vô cùng quan trọng”.

Ai có thể chịu đựng được?

Văn Bách Linh xoa bóp mặt của cô. Mặc dù bên ngoài anh chất vấn “học tiến sĩ học được thêm mấy lời ngon tiếng ngọt”, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, nếu không sẽ không nói “sao lại đáng yêu thế, còn như vậy là anh không nỡ để em về nhà đấy”.

Thang Yểu ngẩng đầu: “Đêm nay em không về nhà, ngày mai về nhà sớm là được rồi.”

Văn Bách Linh sửng sốt: “Được, nghe em hết.”

Văn Bách Linh lái xe đưa Thang Yểu về trung tâm thành phố, đường phố xung quanh càng ngày càng quen thuộc. Thang Yểu cảm giác được điều gì đó, hỏi: “Chúng ta tới hiệu sách sao?”

“Ừm.”

Đã là mười một giờ đêm, trên đường có rất ít xe cộ, đèn đường chiếu sáng mặt đường nhựa trống trải, hầu hết các cửa hàng trên phố đều đóng cửa.

Nơi duy nhất còn sáng đèn là các cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa 24/24 và cửa hàng tiện lợi.

Thế nhưng khi Thang Yểu hạ cửa sổ xuống, từ xa nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy nơi lẽ ra là hiệu sách có ánh sáng, xét theo đường nét cấu trúc của chữ phát sáng thì có vẻ không phải là chữ “hà”.

Mấy năm nay cô học hành chăm chỉ, thức khuya dậy sớm nên thị lực không còn tốt như trước nữa, những thứ ở quá xa sẽ nhìn hơi mờ.

Văn Bách Linh đậu xe gần đó. Lúc này Thang Yểu mới nhìn rõ chữ trên biển hiệu trang nhã đã được đổi.


Không còn là “hà” mà là “yểu”.

Văn Bách Linh nói ban đầu anh muốn lấy tên cô làm tên cửa hàng, nhưng anh không biết tình trạng tình cảm của cô, cũng không dám làm phiền cuộc sống của cô nên chỉ có thể dùng chữ “Hà”.

“Cuối cùng cảm thấy chưa phù hợp nên dùng tên của em tốt hơn.”

Anh dẫn Thang Yểu vào hiệu sách rồi đi lên lầu.

Lầu ba là khu vực “dừng chân của khách hàng”, đây cùng là lần đầu tiên Thang Yểu đi lên. Ở trong xây một ao nước xếp chồng, trồng hoa sen ở trong.

Cô đang nhìn hoa sen thì đột nhiên trước mắt cô có một tia sáng lóe lên, giống như ảo ảnh, cũng giống như hoa sen biến thành sao băng rơi xuống.

Hóa ra tay Văn Bách Linh đặt trên đỉnh đầu Thang Yểu, giữa ngón tay là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một viên đá quý màu hồng nhạt nặng 6ct.

Vài ngày trước Thang Yểu và Văn Bách Linh cùng nhau đi mua sắm trong trung tâm mua sắm, đi ngang qua một tủ trưng bày trang sức, cô có quay đầu lại nhìn vài lần, không ngờ Văn Bách Linh lại mua nó.

Thang Yểu kinh ngạc đứng, để mặc anh đeo dây chuyền lên cổ, sau một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Sao anh lại mua nó thật...”

“Có vẻ em thích nó.”

Thang Yểu lắc đầu liên tục.

Chỉ có giá một vạn tám nghìn tệ thì thôi, dù có mấy chục nghìn tệ thì cô vẫn có thể nhận, nhưng chiếc vòng cổ này đắt quá.

Hồi trước nói chuyện cái nhẫn mà dì út tặng cho cô, Thang Yểu nói với Văn Bách Linh lý do từ chối lúc trả tiền của dì út, bây giờ Văn Bách Linh học được khá tốt.

Trên lầu không có chỗ ngồi nên Văn Bách Linh ngồi trên mép xi măng cạnh ao sen, nắm tay cô nói với cô.

Anh nói: em nghĩ xem, qua bao lâu rồi nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chuyện này khó khăn đến nhường nào.

Nếu là người khác, có lẽ họ đã tìm người khác để kết hôn, con đã biết đi nhìn. Tình cảm của chúng ta tốt đẹp như thế, anh tặng một món quà chúc mừng cho cô cũng là lẽ thường tình.

Chúc mừng làm lành, tốt nghiệp tiến sĩ, thậm chí coi như chúc mừng sinh nhật đã qua hai tháng của Thang Yểu.

Nói không khác gì dì út: “Quà của cả ba sự kiện đắt một chút mới đúng.”

Họ có thể ở bên nhau thật là không dễ dàng gì.

Thang Yểu nghe anh nói vậy đã muốn khóc nhưng cố kìm nén lại.

“Đừng khóc.”

Văn Bách Linh cầm tay cô: “Nếu em thích đá quý, chờ trưởng bối nhà em đồng ý chuyện của chúng ta, anh sẽ mua cho em thêm một chiếc nhẫn. Bây giờ anh không dám mua cho em, đeo trên tay dễ bị lộ, anh sợ mẹ và bà em không thích sẽ phê bình em.”