Đam Mỹ Hoàng Cung

Chương 3: Quý Cung






- Kính chào Quý Phi! Chẳng hay người và Tướng Quân có quen biết nhau trước đó sao? – Tiêu Nguyên cung kính
- Không! Chỉ là…tình cờ gặp thôi – Y dùng ánh mắt nghi ngờ đáp lại
- À! Hoàng Thượng sai thần đến để xem tình hình của Quý Phi ra sao ạ! Người cần gì, muốn gì thì cứ nói thần sẽ sai người đáp ứng ạ! – Tiêu Nguyên vẫn cung kính
- Thật sao? – Khóe miệng Thiên Nguyệt nhếch lên tạo thành một nụ cười
- Vâng! Ngoại trừ việc người muốn rời cung – Tiêu Nguyên vẫn lãnh đạm
Thiên Nguyệt rủa thầm: Hais…Ta biết ngay mà thế nào cũng vậy.

Trước sau gì cũng chẳng được rời cung.

Vậy tới đây nói mấy lời vô bổ đó với ta làm gì chứ? Thật phiền phức.

Thiên Nguyệt tỏ rõ vẻ tức giận xoay người bước vào trong.

Tiêu Nguyên Thái Giám chạy theo nói to:
- Nếu người cần gì nhớ báo cho thần nhé! Chẳng hạn như thích ăn gì thì cứ bảo…Thần sẽ chu toàn!
- Thích nếm gì sao? – Thiên Nguyệt lẩm bẩm rồi mỉm cười thích thú.

Đám người hầu xung quanh cũng đã cảm nhận là có gì đó không lành.

Nhưng không dám lên tiếng, chỉ biết đứng im chờ điều đó tới như được sắp đặt sẵng từ trước.
- Ta muốn được nếm món hồ lô do chính tay bà lão gần đầu cổng kinh thành làm cả rượu “Hồng Nhi” mà chỉ phủ Khuynh Hữu ở Châu Đốc mới có được và món mì bất hảo của Tôn Kinh nữa.

Ngươi chu toàn được không? – Thiên Nguyệt nói và cười ranh mãnh
Tiêu Nguyên thở dài quả thật không hổ danh là Lâm Thiếu gia của Vương Gia vì quá nuông chiều nên giờ sinh tánh ngạo mạn, phá phách không coi ai ra gì.

Tiêu Nguyên đang ngẫm khéo lời đáp lại thì y đã lên tiếng:
- Nấu không đáp ứng được thì mau lui đi.

Ta sẽ không nếm bất cứ món nào khác ngoài những món ta yêu cầu!
Nói rồi Thiên Nguyệt đi thẳng vào trong cung.

Bỏ lại Tiêu Nguyên rối trí không biết phải làm sao cho vừa lòng.

Bình Nhi nhìn Tiêu Nguyên cười khúc khích rồi bước cùng Quý Phi vào trong.

Quý Cung này là một nơi rất nguy nga, lộng lẫy nhìn rất xa hoa.

Thứ nào thứ nấy đều lấp lánh ánh kim, nhìn sơ qua cũng biết là sở thích của Thiên Hoa đây mà.

- Nhìn chói mắt quá! – Thiên Nguyệt khó chịu
- Vậy để nô tỳ kêu người sắp xếp lại căn phòng cho Quý Phi?
- Um cũng được.


Thay những cái màn đầy màu sắc này thành cái gì đó tối tối cho ta đi.

Ta không thích mấy thứ lòe loẹt.

Cũng như ánh nắng ban ngày nên kiếm mấy cái nào tạo cho Quý
Cung này thành canh tối là được.

– Thiên Nguyệt nằm xuống
- Vâng!
- À còn phần trang trí thế nào thì tùy ngươi – Y nói và nhắm nghiền mắt
- vâng!
- À! Mà Quý Phi đã biết sắp tới đại tiệc sinh thành của Hoàng Hậu chưa ạ?
- Oáp! Hoàng Hậu? Thì sao? – Thiên Nguyệt vừa ngáp vừa hỏi
- Thì tất nhiên là người phải tham dự ạ? – Bình Nhi ngớ người nhìn y.

Chẳng hiểu y đang suy ngẫm gì.
- Phiền phức! Tốn canh giờ của ta! Ta không đến!
- Nhưng mà…Như vậy là thất lễ đấy ạ.

Như thế người sẽ không sống nỗi trong Hoàng Cung này đâu
- Kiu ta mặc y phục nữ nhi trước mặt nhiu đó người à? Không đời nào! – Thiên Nguyệt nói chắc chắn
- Bình Nhi! Nói ta nghe chuyện của ngươi đi.

Chán quá!
- Nô tỳ…nô tỳ… - Bình Nhi ấp úng
- Nào kể ta nghe đi.

Ngươi là bằng hữu ta mà – Thiên Nguyệt nhìn Bình Nhi mỉm cười tươi
Bình Nhi đơ người.

Nụ cười đó khiến nàng thổn thức.

Đẹp! Đẹp quá! Tuyệt đẹp.

Tim Bình Nhi đập liên hồi.

Nàng bắt đầu cảm thấy xao xuyến khi nhìn y.

Cũng phải, y trước sau gì cũng là nam nhi mà.

Lại còn là một người tuyệt sắc như vậy.


Bình Nhi thẹn thùng cuối gầm mặt không dám nhìn y.

Bằng hữu? Bằng hữu sao? Thiên Nguyệt à.

Chàng thực sự xem thiếp là bằng hữu sao?
Chàng thật tốt.

Thiếp không đáng đâu, thiếp chỉ là một cung nữ nhỏ bé.

Làm sao có thể trở thành bằng hữu với một người cao quý như chàng chứ.

Dung mạo Bình Nhi lộ rõ một nét buồn mơ hồ.

Thiên Nguyệt thấy thế liền trấn an:
- Này…không sao đâu mà! Nếu có tâm sự cứ kể với ta.

Ta sẽ bầu bạn với ngươi.

– Ánh mắt to sáng của y đã làm cho nàng tỉnh hẳn
- Nô tỳ…Được đem vào đây như những cũng nữ khác.

Cha mẹ nô tỳ nghèo nên đành để nô tỳ đi.

Nhưng người cũng biết đấy… – Bình Nhi cười buồn
- Các cung nữ được tuyển vào đây cà ngàn cả vạn người…làm sao mà một người nhan sắc tầm thường, không tài này lọt vào mắt của Hoàng Thượng được.

Cứ tưởng chết dần mòn trong cái Nguyệt Cung đấy rồi.

Nhưng may thay, được Quý Phi nhìn vừa mắt nên chọn nô tỳ - Nàng lại cười nhưng không thể nào kìm được nước mắt
- Nếu người không cứu vớt nô tỳ.

Chắc chắn nô tỳ sẽ chết ở đó là chuyện sớm muộn thôi.

Ở đó rất tàn nhẫn…hức hức…! Nô tỳ rất biết ơn người…hức hức – Nàng ôm mặt khóc.
- Đừng khóc nữa…Này đừng khóc nữa nào.

Rốt cuộc nơi đó đã làm gì ngươi vậy? – Thiên Nguyệt bước tới đỡ
- Hức…hức – Bình Nhi im lặng không nói
Thiên Nguyệt ngẫm nghĩ rốt cuộc là Hoàng Cung này như thế nào? Sao lại khiến cho một nữ nhi yếu đuối như vậy phải sợ hãi và chịu nhiều bất hạnh đến thế? Y nghĩ rồi quyết định.


Rạng mai y sẽ ghé thăm Nguyệt Cung
…………………………………………………………………………………………………………………
Hoàng Thượng và Tướng Quân đang uống rượu, bầu bạn cùng nhau trên hồ Hồng Nguyệt.

Cảnh vật xung quanh thơ mộng đến nỗi khiến người ta say mê.

Mặt hồ trong veo, ánh trăng tròn chíu rọi xuống mặt hồ.

Trời đã trở chiều, gió cũng băt đầu thổi mạnh dần.

Những dãy cây xung quanh quấn quýt lấy gió như một điệu nhảy của thiên nhiên.

Một người nam nhi lực lưỡng, mặc áo bào, đầu đội mũ mão, chân đi giày thêu rồng phượng rất tinh tế.

Bàn tay đeo vài chiếc nhẫn hồng ngọc, cẩm thạch làm toát lên chút gì đó nặng nề, dù cho nam nhân này nhìn chưa qua hai mươi.

Trên người của nam nhân đó thoát ra mọt luồng khí đáng sợ, quyền lực khiến người khác khiếp hãi, không dám đến gần.

Đôi mắt màu bạc tỏa ra một sát khí kinh khủng, như có thể nhìn xoáy cả tâm can, có thể giết chết được cả ý chí đầy nghị lực của một người nào đó.

Mái tóc được cắt ngắn, có phần xù ra.

Cực kì phong cách và lạ lẫm.

Với nam nhi thời này mái tóc dài là đẹp nhất.

Nhưng con người này rất khác, Lại đi ngược phong tục.
- Hoàng Thượng, người đã gặp Quý Phi chưa? – Nguyên Tướng Quân vừa rót rượu vừa nói
- Chưa! Ta không rảnh – Ánh mắt bạc lạnh lùng liếc nhìn Tướng Quân.

Nhưng hắn không sợ chỉ cười mỉm đầy ẩn ý.
- Nguyên Kì! có gì sao? – Hoàng Thượng nâng chén rượu lên và ngửi.
- À! Không gì.

Ta chỉ sợ người bỏ qua một loài hoa quý thôi – Nguyên Kì cười rõ tươi – Nếu người không muốn, xin nhường cho thần.

Đây không phải là đề nghị mà đây là cầu xin đấy ạ! –
Nguyên Kì lại nhìn xa xăm
- Chắc chắn là người đó rất đặc biệt! Chứ ai mà có thể làm lay động được trái tim chai sạn suốt mười lăm năm ròng rã của ngươi chứ - Hoàng Thượng nếm rượu – Như vậy thì ta càng không thể đáp ứng.

Khiến cho Nguyên Kì ngươi đây cầu xin ta thì thật không phải tầm thường.
- Sao người lại làm khó ta như vậy chứ - Nguyên Kì vờ cười khổ
- Sao lại không! Trước giờ ngươi có cầu xin ta thứ gì đâu nào.

Nhất định ta sẽ sắp xếp để ghé thăm
Nguyên Kì lắc đầu cười, hắn nhìn về những hoa quý được bày trí tỉ mĩ bên trong khuôn viên này, thở dài và nói :
- Đúng không hoa thơm cỏ nội nào sánh bằng
Hoàng Thượng nhìn Nguyên Kì nhếch môi tạo thành một nụ cười nhẹ:

- Đúng là anh hung khó vượt ải mỹ nhân.

Ngươi tương tư rồi
Nguyên Kì lắc đầu ngao ngán, mặc cho người trêu chọc mình, hắn vẫn nhâm nhi ly rượu thơm trên tay.

Từ xa Tiêu Nguyên Thái giám hối hả chạy đến, mặc kệ sự can ngăn của bọn bọn binh lính, cứ vừa lao tới vừa hô to:
- Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Không xong rồi!
Tiêu Nguyên quỳ sạp dưới chân người.

Hoàng Thượng nheo mày nhìn bộ dạng khó coi của tên thái giám.

Người vẫn ung dung đặt ly rượu xuống và từ tốn nói:
- Bình thân! Chuyện gì?
- Dạ! Là…là Quý Phi ạ
- Ta bảo ngươi đến hỏi Quý Phi cần gì thì chu cấp mà.

Sao lại thành ra việc hệ trọng vậy? – Đôi mắt lạnh lùng nhìn tên thái giám làm cho tên đó nổi cả gai óc.
Tiêu Nguyên sợ hãi khum người cúm rúm đáp lời:
- Dạ ! Quý Phi không cần gì cả…chỉ cần được nếm món hồ lô do chính tay bà lão gần đầu cổng kinh thành làm cả rượu “Hồng Nhi” mà chỉ phủ Khuynh Hữu ở Châu Đốc mới có được và món mì bất hảo của Tôn Kinh nữa.

Nô tài đã sai nhà bếp nấu thử những món đó nhưng không được, họ không biết nấu.

Nếu không phải là những món đó…Quý Phi sẽ không nếm món nào khác đâu ạ!
Nguyên Kì phì cười, Người quay sang nhìn Nguyên Tướng Quân với vẻ hơi ngạc nhiên.
- Lại gây rắc rối nữa rồi - Nguyên Kì vừa cười vừa lắc đầu.

Đám người hầu và binh lính xung quanh ai cũng nhìn hắn tròn mắt.

Phải! Họ cực kì ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên hắn cười to và thoải mái như vậy trước mặt nhiều người.

Cả Hoàng Thượng cũng không kiềm được vẻ ngạc nhiên.

Nguyên Kì thấy vậy mau chóng thu lại nụ cười hiếm hoi của mình.
- Hừm…Đúng là đặc biệt – Hoàng Thượng nhìn Nguyên Kì và nói
- Hoàng Thượng vậy bây giờ thế nào?
- Ta sẽ đến Quý Cung
- Ngay….ngay bây giờ sao? – Tiêu Nguyên hốt hoảng.
Người không nói, chỉ lẳng lặng bước đi.

Các cung nữ và binh lính vội vã đuổi theo sau.

Để lại Nguyên Tướng Quân với một nổi lòng khó chịu.

Nhưng rồi hắn cũng phớt lờ thảnh thơi uống rượu và ngắm trăng.