Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 58




Biên tập: Thiên Duyên

_____

Hai chữ Lăng Dương phía sau “Tráng Chí Lăng Dương” khiến Từ Gia giật mình, đến khi lấy lại tinh thần thì bao cuộc hội thoại trong nhóm đã trôi vào lịch sử ghi chép, mọi người đều dồn dập chào hỏi Tráng Chí Lăng Dương mới vào nhóm.

[CV — Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Hoan nghênh bệ hạ Chiêu đế.

[Soạn kịch nào] Di Tiểu Nhạc: Gia Gia nè, sao dây thần kinh phản ứng của cậu dài vậy?!

[CV — Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Không phải, tại hồi nãy bận chuyện khác (*^__^*)

[CV — Nguyên Chiêu] Tráng Chí Lăng Dương: Chào Gia Gia.

Một tiếng gọi Gia Gia này khiến trái tim Từ Gia nhảy dựng, ngón tay dừng trên bàn phím, nhìn đám Di Nhạc xúm lại hỏi cậu và Tráng Chí Lăng Dương có quen biết nhau không.

Có quen biết nhau không …

Từ Gia cảm thấy tim mình đập một cách mất cân đối, mở trang cá nhân của Tráng Chí Lăng Dương xem ID, phát hiện số QQ hoàn toàn khác với của Vệ Lăng Dương, tài khoản cũng không phải clone, level cao, địa chỉ ở A thị.

[CV — Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Hửm? Bệ hạ biết tôi à?

[CV — Nguyên Chiêu] Tráng Chí Lăng Dương: Mọi người đừng gọi tôi là bệ hạ, kêu tên là được rồi. Tôi là fan Tiểu Hầu Gia, thấy mọi người gọi cậu ấy là Gia Gia nên gọi theo, lần này là vì Tiểu Hầu Gia mới tới thử âm.

Tiểu Hầu Gia là bộ đầu tiên Từ Gia làm vai chính, cũng nhờ nhân vật này mà tên tuổi Mạc Vong Lưu Niên bắt đầu nổi lên trong giới, ngoài Di Nhạc quen biết ngoài đời thì fans đều gọi cậu là Tiểu Hầu Gia.

Tráng Chí Lăng Dương bảo đến thử âm vì Từ Gia nghe không khác gì đang tỏ tình, sau khi hắn dứt lời, mọi người bắt đầu ồn ào, nỗ lực gán ghép hắn thành CP chính thức với Từ Gia, còn có người cố ý @Từ Gia, kêu cậu phát biểu vài câu.

[CV — Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Cám ơn bệ hạ đã thích, còn CP gì đó thì quên đi nha (*^__^*)

Từ Gia không hứng thú gì với chuyện CP chính thức, cậu thu lại cảm xúc, tắt trang cá nhân của Tráng Chí Lăng Dương, trả lời người trong nhóm, không ngờ vừa nói xong Tráng Chí Lăng Dương cũng đáp lại một câu.

[CV — Nguyên Chiêu] Tráng Chí Lăng Dương: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ cố gắng.

[CV — Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: …

Đối với sự hào phóng thẳng thắn của Tráng Chí Lăng Dương, mọi người lại nhốn nháo một trận, sau khi đã ghiền mới chịu dừng lại.

Sau đó Di Nhạc đề nghị lên YY làm quen, tiện thể xúc tiến sự ăn ý giữa mọi người, để đến lúc diễn sẽ hiệu quả hơn, mọi người đều không có ý kiến gì với đề nghị của cô, thế là lần lượt lên YY.

Từ Gia login vào YY, khi vào phòng theo lời Di Nhạc, trùng hợp nghe thấy các cô đang trêu chọc Văn Ý Tô.

Nghe nói Văn Ý Tô là fan của Thẩm Tiêu, vì Thẩm Tiêu đồng ý lồng tiếng nên cô mới chịu trao quyền kịch truyền thanh 《Bích lạc hoàng tuyền》, bình thường trong nhóm đám Di Nhạc cũng hay lôi chuyện này ra trêu hai người.

Người còn chưa tới đủ, Từ Gia nhàn rỗi không có gì làm bèn đi rót ly nước, vừa về đeo tai nghe lên, bỗng nhiên nghe hệ thống thông báo có người vào kênh, tiếp đó nghe Di Nhạc bảo:

“Úi? Người mới vào là Lăng Dương phải không?”

Cái tên Lăng Dương này khiến Từ Gia nhìn sang danh sách thành viên bên trái theo bản năng, quả nhiên thấy tài khoản bốn chữ mới vào – “Tráng Chí Lăng Dương”.

“Lăng Dương, có nghe bọn tôi nói chuyện không, tiện lên tiếng không?” Di Nhạc không nghe trả lời bèn tiếp tục hỏi.

Giờ phút này, Từ Gia chợt căng thẳng một cách khó hiểu, ngón tay đặt trên tai nghe, vô thức ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình.

Sau một lúc, y thấy đèn xanh cạnh tài khoản Tráng Chí Lăng Dương sáng lên, một giọng thanh niên trầm thấp ổn trọng rơi vào tai cậu:

“Tôi nghe. Xin lỗi, lần đầu dùng phần mềm này nên không quen thao tác lắm …”

“——  Xoảng”

Giọng Tráng Chí Lăng Dương vẫn chưa hoàn toàn kết thúc đã bị một tiếng vỡ đột ngột cắt ngang, ly nước rớt dưới đất, nước nóng bắn lên chân khiến Từ Gia hít vào một hơi, lập tức rụt chân về.

“Sao vậy?!” Giọng Tráng Chí Lăng Dương vang lên trước tiên, mang theo sốt ruột và lo lắng, “Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi hắn lên tiếng, những người khác cũng mở miệng hỏi thăm, Từ Gia vội giải thích:

“Không sao, vừa nãy không cẩn thận đụng ngã ly nước. Mọi người nói chuyện đi, tôi đi dọn.”

“Thật sự không có gì sao?” Dường như Tráng Chí Lăng Dương không yên tâm nên lại hỏi.

“Thật mà.”

Từ Gia trấn an mọi người vài câu, dẫn cho qua chuyện mới cúi đầu nhìn chân mình.

Dù không có Vệ Lăng Dương bên cạnh, cậu vẫn giữ nguyên thói quen không thích mang giày trong phòng, nước nóng bắn vào chân khiến làn da ửng đỏ, nơi bị phỏng truyền tới cảm giác đau rát.

Tráng Chí Lăng Dương và Vệ Lăng Dương không chỉ giống tên, mà giọng nói cũng rất giống, giống tới mức cậu vừa nghe đã nhỡ tay làm ngã ly nước.

Rõ ràng đã qua lâu đến thế, cậu vẫn sẽ bị thất thố bởi một giọng nói tương tự với hắn, Từ Gia cười tự giễu, cảm thấy mình thật là vô dụng.

Trong tai nghe vẫn truyền tới tiếng bọn Di Nhạc, cậu tháo tai nghe xuống, đứng dậy mở ngăn kéo bàn học bên kia lấy thuốc mỡ, bôi loạn lên chỗ bị phỏng, lúc đóng ngăn kéo thì lơ đãng nhìn góc hộp thuốc.

—— Zopiclone. (Một loại thuốc an thần)

Từ Gia dời mắt, bình tĩnh đóng ngăn kéo, để chân trần ngồi xổm trên sàn nhà thu dọn mảnh vỡ.

—— Tại sao không mang giày? Năm nay chưa bị nứt da đúng không?

—— Thói quen không mang giày của cậu thật khiến người ta lo lắng, sau này trừ phòng bếp ra, cả nhà của chúng mình phải trải thảm hết mới được.

Mỗi lần nhặt một mảnh vỡ, Từ Gia như nghe được tiếng Vệ Lăng Dương vang vọng bên tai, tựa như vô tuyến vấn vít tuần hoàn, ngón tay nhặt mảnh vỡ cuối cùng dừng giữ chừng thật lâu.

Cậu cứ ngồi xổm như thế, cảm giác đau đớn trên mu bàn chân truyền thẳng một đường vào lòng.

Từ Gia, tỉnh táo lại đi, hiện giờ đã không còn người vẫn luôn nhắc nhở mày mang giày, nhắc mày mang vớ, vào mùa đông lạnh giá nhét bàn chân lạnh lẽo của mày vào ngực mà sưởi ấm.

Tỉnh táo đi, dù không có anh ấy, chẳng phải mày vẫn sống được qua nhiều năm đó sao?

Ngồi xổm vài phút, Từ Gia nhặt mảnh vỡ cuối cùng lên, thu dọn sạch sẽ những vụn thủy tinh cùng vệt nước còn sót lại, sau đó lại quay về bên máy tính, đeo tai nghe lên.

Khi cậu quay lại, mọi người đã tan cuộc gần hết, cậu phát hiện lúc logout Tráng Chí Lăng Dương gửi tin nhắn cho cậu trên QQ, hỏi cậu xảy ra chuyện gì, còn có thông báo xin kết bạn.

Thông qua chế độ bạn tốt, Từ Gia trả lời đối phương, nhưng không thấy đối phương đáp lại.

Hiện giờ đã hơn 10 giờ tối, mọi người mặc sức trò chuyện, hẹn thời gian lần sau lên YY rồi mạnh ai nấy thoát ra.

Thoát khỏi YY, Từ Gia không nhịn được lại mở trang cá nhân của Tráng Chí Lăng Dương, muốn tìm chút manh mối có liên quan tới Vệ Lăng Dương, nhưng mặc cho nhìn cỡ nào cũng không thu hoạch được gì, thậm chí cả trò chơi yêu thích hiển thị trên đó cũng không giống.

Cậu vẫn không chết tâm mà bấm vào album ảnh trên QQ zone, sau khi chuyển trang, màn hình hiển thị yêu cầu quyền hạn viếng thăm, câu hỏi là “ngày quan trọng nhất”.

Từ Gia thử sinh nhật Vệ Lăng Dương, đáp án sai, thử sinh nhật mình, cũng sai, thử ngày đầu tiên hai người gặp gỡ, vẫn sai.

Liên tục đáp sai như thế khiến cho đầu óc nóng lên vì nhìn thấy Tráng Chí Lăng Dương của cậu chậm rãi lạnh xuống, cậu buông chuột máy tính tựa vào ghế thở dốc.

“Đúng là ma chướng …” Cậu tự nhủ với mình.

Di động bên cạnh vang lên, màn hình hiển thị hai chữ “Tiêu Thần”, Tiêu Thần cũng chính là Thẩm Tiêu.

Đè nén cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Từ Gia hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại bấm nhận máy:

“Anh Tiêu.”

“Vừa bị em sao vậy?” Tiêu Thần mở miệng hỏi.

“Bất cẩn làm rớt ly nước.” Từ Gia giải thích.

“Anh không nghĩ chỉ thế, vừa nãy cảm xúc của em khác lắm.”

Nghe Tiêu Thần nói, Từ Gia biết y đang ám chỉ cậu mất tập trung lúc quay trở lại nói chuyện, im lặng một hồi mới thấp giọng đáp:

“… Giọng của người đó, rất giọng Vệ Lăng Dương.”

Giống đến nỗi cậu ngỡ đó là một người, cho rằng đó là thiếu niên đã từng quan tâm cậu hơn cả cha mẹ.

Cậu nói không đầu không đuôi, nhưng là một trong số ít người biết chuyện Từ Gia và Vệ Lăng Dương, Tiêu Thần phản ứng rất nhanh:

“Người ấy? Em muốn nói Tráng Chí Lăng Dương?”

“Dạ.”

Tráng Chí Lăng Dương, Vệ Lăng Dương. Tiêu Thần liên tưởng đến cái tên tương tự giữa hai người, mày khẽ chau, hỏi tiếp:

“Em cảm thấy là Vệ Lăng Dương?”

“Không phải.” Từ Gia phủ nhận rất nhanh, như đang thuyết phục mình, “Mặc dù rất giống, nhưng em biết không phải anh ấy.”

“Em chắc không?”

“Em đảm bảo.”

Thanh giọng Tráng Chí Lăng Dương và Vệ Lăng Dương rất giống nhau, cơ hồ giống như đúc, nhưng cách nói chuyện vẫn có thể phân biệt được.

Tráng Chí Lăng Dương nói chuyện rất trầm ổn, cắn chữ rõ ràng, mang đến cho người nghe cảm giác trưởng thành, quan trọng là … hắn không uốn lưỡi âm cuối, trong khi từ đó đến giờ Vệ Lăng Dương luôn uốn lưỡi. Vệ Lăng Dương có tính cách sang sảng, thỉnh thoảng mang đến cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng biểu hiện ổn trọng tự nhiên vừa rồi của Tráng Chí Lăng Dương hoàn toàn không giống Vệ Lăng Dương.

Quan trọng hơn nữa, Từ Gia không tin Vệ Lăng Dương sẽ vờ như không biết mình.

Mặc dù Từ Gia nói chuyện nghe rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Thần vẫn nhận ra tâm trạng thất vọng của cậu, y biết trong lòng Từ Gia vẫn hy vọng có thể gặp lại Vệ Lăng Dương.

Thấy Từ Gia như thế, Tiêu Thần thở dài, mở miệng nói:

“Em đừng nghĩ nhiều, tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.”

‘Dạ, em biết rồi.” Từ Gia đáp, giọng nói xen lẫn ý cười, “Anh đừng lo.”

“Gần đây có tới chỗ chú Hàn không?” Tiêu Thần hỏi.

“Không ạ.”

“Em …”

“Em không sao.” Từ Gia cắt ngang lời Tiêu Thần định nói, cậu biết Tiêu Thần muốn nói gì, “Anh đừng lo, em tốt lắm.”

Tiêu Thần biết cậu không muốn nhắc đành từ bỏ, dặn dò đôi câu mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Từ Gia thu lại nụ cười, tùy ý ném di động qua một bên rồi nằm trên giường.

Trước mắt rõ ràng là trần nhà trống rỗng vô sắc, thế mà cậu lại ngỡ hình ảnh thiếu niên Vệ Lăng Dương đang giăng đầy trên đó.

Trong lòng cậu, Vệ Lăng Dương vẫn là dáng vẻ 18 tuổi năm ấy, cười híp mắt lộ ra một bên răng, gọi cậu Gia Gia ơi Gia Gia à, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng từ trong miệng thiếu niên ấy lại trở thành lời tình tứ êm tai nhất.

Những ngày không ngừng uống thuốc đó, vì để ba mẹ và ông bà ngoại yên tâm, cậu từng thử cưỡng ép mình quên Vệ Lăng Dương, gạt bỏ quá khứ như kẻ cai nghiện, nhưng nó quá đỗi khó khăn, đối với cậu, quên đi chưa bao giờ là cứu rỗi.

Bất kể đã qua bao lâu, cậu vẫn nhớ như in từng ngày mình cùng Vệ Lăng Dương trưởng thành, nhớ rõ mỗi sáng sớm Vệ Lăng Dương đứng dưới lầu chờ cậu cùng đi học, nhớ rõ những đêm Vệ Lăng Dương mặt dày mày dạn cùng cậu chen trên cùng một chiếc giường, nhớ Vệ Lăng Dương lén hôn cậu nhân lúc cậu không chú ý kèm theo những lời tâm tình buồn nôn, nhớ hai người lén mọi người trốn ở rừng cây sau trường hôn môi.

Tưởng niệm là một căn bệnh, và từ cái ngày rời xa Vệ Lăng Dương ấy, cậu đã mất đi cơ hội chữa khỏi nó.

Thẫn thờ nhìn trần nhà, cảm giác trống rỗng trong lòng Từ Gia ngày càng lớn, ngày càng khó chịu, ánh mắt khô cạn không ngấn được giọt nước mắt, chỉ có thể yên lặng mở to, tựa như ngày cậu chia tay Vệ Lăng Dương.

—— Em xác định cậu ta không phải Vệ Lăng Dương sao?

Lời nói Tiêu Thần vang vọng bên tai, cậu chầm chậm nhắm mắt, xoay người cuộn mình lại.

Tôi xác định, sao tôi có thể không xác định chứ? Trong máy tính còn lưu ảnh chụp tháng trước Hà Mẫn Ngọc gửi tới, Vệ Lăng Dương đã quen bạn gái rồi, hai người xứng đôi lắm, cha mẹ đôi bên đều rất vừa lòng.

—— Vợ ơi, chúng mình thế này được xem là hợp pháp rồi nhỉ? Để tớ đóng dấu trước nào.

—— Gia Gia, Gia Gia ơi, vợ ơi ~

Giọng Vệ Lăng Dương cứ mãi quẩn quanh trong đầu, trong đoạn tình cảm không nên xảy ra giữa hai người, Từ Gia không nỡ nhất là tổn thương Vệ Lăng Dương, nhưng cuối cùng, người cậu tổn thương sâu nhất cũng là Vệ Lăng Dương.

Rõ ràng không nhìn thấy miệng vết thương, cậu lại cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, cậu cuộn mình trên giường dùng sức ôm bản thân, muốn giảm bớt nỗi đau từ đáy lòng, lại vẫn chỉ phí công vô lực.

“… Vệ Lăng Dương.”

Từ Gia mê man thốt ra cái tên này, dường như làm vậy là có thể bổ khuyết phần thiếu hụt trong tim kia