Dấm Nghiện

Chương 59: Liễu yêu nghiệt dụ hoặc




"Làm bạn gái ta đi!"


Liễu Tiêu Nguyệt câu lấy cổ Lê Kiều Kiều, đôi mắt như cũ yêu mị thẳng thắp nhìn chằm chằm Lê Kiều Kiều, làm Lê Kiều Kiều không biết phải làm sao.


Lê Kiều Kiều nhẹ nhàng đẩy Liễu Tiêu Nguyệt ra, nói: "Ta cùng ngươi đã nói ta không thích nữ nhân."


Chỉ là khi nói chuyện, Lê Kiều Kiều không dám liếc mắt nhìn Liễu Tiêu Nguyệt một cái, giống như đang trốn tránh cái gì đó.


"Đúng không?"


Liễu Tiêu Nguyệt nhún vai, đi đến bàn cơm, mở cơm hộp ra liền bắt đầu ăn, tình tiết thay đổi quá nhanh, Lê Kiều Kiều còn cho rằng Liễu Tiêu Nguyệt sẽ nói chút gì đó, nhưng mà nàng không có, chỉ là an tĩnh ăn cơm.


Yêu nghiệt này thật là làm người không nắm bắt được... mê hoặc người vô cùng.


"Nếu ngươi không có chuyện gì, ta liền đi trở về."


Lê Kiều Kiều cầm lấy túi xách của mình, thời điểm đang muốn rời đi, thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt lại truyền đến.


"Ngươi dám đi ra khỏi cái cửa này, về sau liền không gặp được ta."


Thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt cực lãnh, giống như từ hầm băng truyền đến, làm Lê Kiều Kiều rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Liễu Tiêu Nguyệt, nàng cũng đang nhìn mình, đôi con ngươi luôn luôn yêu mị lúc này nhiều vài phần lạnh lẽo, Lê Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ tới Liễu Khinh Ca, trong mắt người kia cũng luôn có hàn ý.


"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, Liễu Tiêu Nguyệt."


Lê Kiều Kiều vốn dĩ không phải một người tính tình tốt gì, nàng đem túi xách trên vai lại ném tới trên sô pha, sinh khí nhìn Liễu Tiêu Nguyệt, liền muốn nhìn một chút người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.


Liễu Tiêu Nguyệt cái gì cũng không nói, lại đi vào phòng của mình, 'bang' một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.


Ân? Ân?? Ân???


Lê Kiều Kiều nhìn hành động khó hiểu của Liễu Tiêu Nguyệt kia, nháy mắt cảm thấy thật không biết phải làm sao, cho nên nàng hiện tại là đi hay là không đi?


Nhưng Lê Kiều Kiều cảm giác được cảm xúc của Liễu Tiêu Nguyệt quả thực không ổn định, lại không yên lòng, tính toán chờ thêm năm phút đồng hồ, nếu nàng còn không đi ra, chính mình sẽ đi.


Nhưng không cần đến năm phút đồng hồ, Liễu Tiêu Nguyệt liền từ trong phòng đi ra, tóc sơ đến chỉnh tề, cả người giống như toả sáng, thay một cái áo rộng thùng thình... Sau đó... Nàng cự nhiên chỉ mặc một cái quần lót, ngay cả quần đùi cũng không mặc!


"Ngươi... Ngươi làm gì không hảo hảo mặc quần áo!"


Liễu Tiêu Nguyệt đi ra, Lê Kiều Kiều mới phát hiện, bên trong cái áo trắng rộng thùng thình kia, ngay cả nội y cũng không có mặc, có chút phong cảnh như ẩn như hiện.


"Ngày thường ở nhà, ta liền mặc như vậy."


Liễu Tiêu Nguyệt không có tiếp tục ăn cơm, nàng ngồi vào bên cạnh Lê Kiều Kiều, Lê Kiều Kiều lập tức đứng lên, yêu quý sinh mệnh, rời xa Liễu Tiêu Nguyệt.


"Ngươi sợ cái gì?"


Liễu Tiêu Nguyệt một chân nâng lên, chân thon dài trắng nõn, có thể nhìn rõ ràng đến quần lót của nàng.


Này! Liễu Tiêu Nguyệt khẳng định là sinh bệnh! Bệnh cũng không nhẹ!


Lê Kiều Kiều không dám xem nhiều, đỏ mặt, cầm lấy túi xách của mình muốn đi, nàng mới duỗi tay muốn cầm lấy túi, đã bị Liễu Tiêu Nguyệt bắt lấy cánh tay, sau đó hướng về phía trên người mình lôi kéo, Lê Kiều Kiều đứng không vững, liền bị Liễu Tiêu Nguyệt kéo ngã trên người nàng, cách quần áo, nàng đều có thể cảm giác được nơi mềm mại của Liễu Tiêu Nguyệt, chân người nọ cố tình còn câu lấy eo của mình, hết sức quyến rũ.


Gần quá! Gần quá!!


Lê Kiều Kiều muốn chống thân thể dậy, nhưng một tay của Liễu Tiêu Nguyệt chế trụ đầu nàng, tay còn lại chế trụ eo nàng, một chân còn quấn lấy vòng eo, nàng không có chỗ để trốn a.


"Liễu Tiêu Nguyệt, ngươi làm gì? Điên rồi sao?!"


Lê Kiều Kiều cảm thấy Liễu Tiêu Nguyệt điên rồi, này muốn câu dẫn, loại xiếc này chính mình đã sớm biết, nhưng nàng cự nhiên không rời đi, tay chân vô lực, thân thể nóng lên, quá vô dụng! Quá không tiền đồ!


"Mấy ngày nay, ta đều tránh ở trong nhà, bởi vì ta sợ vừa ra khỏi cửa sẽ bị phóng viên vây quanh, cũng sợ bị Minh gia diệt khẩu."


Thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt sâu kín từ bên môi của mình truyền đến, nàng cách Liễu Tiêu Nguyệt rất gần, chỉ một tấc, môi hai nàng có thể dán vào nhau, nàng còn có thể ngửi được bên môi Liễu Tiêu Nguyệt truyền đến vị kem đánh răng dễ ngửi... Người này vừa rồi là đi đánh răng sao?


"Mấy ngày nay, ta đều ngốc ở trong nhà, tỷ của ta muốn đến xem ta cũng không được, chỉ có thể thông qua điện thoại... Ta cũng không dám tìm ngươi... Không muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng chật vậy này của ta."


Kỳ thật sau khi thực hiện cái kế hoạch này, Liễu Tiêu Nguyệt biết sẽ có một đoạn thời gian, mình cần phải trốn tránh cất giấu, điện thoại không rõ lai lịch không thể tiếp, hiện tại đại bộ phận truyền thông đều đang chú ý chuyện này, Minh Thụ Ngạn tự nhiên sẽ không trắng trợn táo bạo mà tới tìm mình, nhưng chính mình cũng ra không được.


Lê Kiều Kiều trong lòng đang hơi hơi phát đau, đúng, nàng đau lòng nữ nhân này...


Đáng chết, nàng cư nhiên sẽ đau lòng nữ nhân giống như yêu nghiệt này... Người điên là mình mới đúng đi!


"Ta nhớ ngươi... Rất nhớ ngươi..."


Thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt mang theo vài phần khàn khàn, cùng với âm cuối yêu mị của nàng, làm trong lòng Lê Kiều Kiều không nhịn được có chút ngứa, tưởng gãi, lại không gãi được.


"Ngươi... Ngươi trước buông ta ra."


Lê Kiều Kiều đỏ mặt, ngữ khí mềm mại rất nhiều, nàng luyến tiếc hung dữ đối với nữ nhân này, ai... Đại khái là thật sự điên rồi.


"Kiều Kiều... Ta đói bụng, ta đã thật lâu thật lâu không có ăn qua thịt..."


Lê Kiều Kiều nghe vậy, cảm thấy có chút nghi hoặc, vừa rồi nàng mang cơm hộp đến rõ ràng có thịt a!


"Xem ra ngươi không rõ ý tứ của ta... Ý tứ của ta là... Cái này..."


Liễu Tiêu Nguyệt nhìn bộ dáng nghi hoặc của Lê Kiều Kiều, liền biết nữ nhân này EQ thấp không hiểu rõ mình đang nói cái gì, nàng đành phải đại phát từ bi làm cho nàng thấy.


"Ngô...!"


Bên môi truyền đến độ ấm, là môi Liễu Tiêu Nguyệt! Giống như thạch trái cây, lại giống như bánh kem, Lê Kiều Kiều không cách nào hình dung được loại cảm giác này... Giống như là... Kẹo bông gòn!


Liễu Tiêu Nguyệt dò ra lưỡi thơm, miêu tả cánh môi của Lê Kiều Kiều, một chút một chút, giống như đang ở trên môi nàng đốt lửa...


Lê Kiều Kiều! Ngươi đẩy nàng ra a! Đẩy nàng ra a!


Lê Kiều Kiều trong lòng đang giãy giụa, nhưng nàng làm thế nào cũng không động đậy được, đầu giống như tê mỏi, ngay lúc Lê Kiều Kiều lơi lỏng, Liễu Tiêu Nguyệt lưỡi thơm tiến quân thần tốc, tìm được đầu lưỡi của Lê Kiều Kiều, không ngừng trêu chọc quấy phá.


Này! Sao có thể! Thoải mái như vậy!


Thân thể Lê Kiều Kiều dần dần từ bỏ chống cự, đáp lại nụ hôn của Liễu Tiêu Nguyệt, không cam lòng yếu thế đem lưỡi đẩy ra ngoài, đảo khách thành chủ, ở trong miệng Liễu Tiêu Nguyệt đấu đá lung tung...


Liễu Tiêu Nguyệt muốn cười... Nữ nhân này chỉ sợ cũng là thật lâu không có ăn qua thịt...


Nhiệt độ cơ thể của hai người dần dần lên cao, Lê Kiều Kiều bắt đầu không thỏa mãn với hôn môi, nàng một tấc hôn xuống, liền dừng lại ở trên cần cổ tuyết trắng kia, Liễu Tiêu Nguyệt lúc này lại mở miệng.


"Cho nên Kiều Kiều, làm bạn gái của ta được không?"


Một câu nói này, giống như thanh âm chói tai của một trận pha lê vỡ vụn vậy, làm Lê Kiều Kiều lập tức tỉnh lại, nàng chống đỡ thân thể, đỏ mặt nhìn nữ nhân đang cười ở trước mắt, cười đến giống như hồ ly Liễu Tiêu Nguyệt.


"Ngươi... Ngươi ngươi ngươi!"


Lê Kiều Kiều lập tức thoát khỏi thân thể Liễu Tiêu Nguyệt, Liễu Tiêu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải tay chân mình nhũn ra, há có thể để Lê Kiều Kiều thuận lợi như vậy mà chạy thoát.


"Ta... Ta..."


Lê Kiều Kiều che lại môi mình, nơi đó đều là hương vị của Liễu Tiêu Nguyệt, còn có vị kem đánh răng dễ ngửi... Vì thế còn đi đánh răng, nữ nhân này quả nhiên sớm có âm mưu!


"Liễu Tiêu Nguyệt, ngươi quá ác liệt!"


Nữ nhân này quá ác liệt! Cự nhiên đi câu dẫn mình! Chính mình cũng quá không có tiền đồ! Cự nhiên mắc câu! Mắc câu!!


Lê Kiều Kiều cầm lấy túi xách của mình, lại nghe thấy thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt truyền đến.


"Kiều Kiều, ta thật sự thích ngươi."


Chưa từng có thích qua, tựa như lửa thiêu, ở một phen bị lửa nơi Lê Kiều Kiều thiêu đốt...


"Ta... Không thích..."


"Nữ nhân sao?"


Liễu Tiêu Nguyệt đem lời nói của Lê Kiều Kiều nói tiếp... Ngay sau đó người nọ lại an tĩnh, Liễu Tiêu Nguyệt nói tiếp: "Chính là ngươi thích ta, ta có thể cảm giác được..."


Liễu Tiêu Nguyệt đứng dậy, từ phía sau kéo Lê Kiều Kiều vào trong lòng ngực, Lê Kiều Kiều cảm giác được đầu vai của mình trầm xuống, người nọ đang dựa vào trên vai mình, phun ra hơi thở.


"Ngươi hôn đều là dục vọng muốn ăn ta..."


Lê Kiều Kiều cắn chặt răng, không muốn thừa nhận cũng không được, vừa rồi nàng xác thực rất muốn ăn Liễu Tiêu Nguyệt!


Đáng chết cái yêu nghiệt này!


------------------------------------------------------------


Bên trong nhà của Liễu Khinh Ca, trong không khí lan tràn một loại kỳ quái, nàng đang ngồi ở trên sô pha, còn Hoa Ngữ An thì đứng ở trước mặt nàng, Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, giống như đang chờ Hoa Ngữ An mở miệng, mà tư thế như vậy, đã duy trì được hai phút.


"Khinh Ca..."


Hoa Ngữ An chậm rãi mở miệng, nàng giương mắt len lén nhìn Liễu Khinh Ca, người nọ chính là rất có hứng thú mà nhìn mình, đôi mắt đẹp giống như mang theo ý cười nhìn không ra là cảm xúc gì.


"Ôm Thành Ý Văn, là thật sự vì an ủi hắn, không vì cái gì khác."


Thanh âm của Hoa Ngữ An càng ngày càng thấp, không phải bởi vì chột dạ, mà là nhìn đến ý cười nơi khóe miệng của Liễu Khinh Ca càng ngày càng sâu.


"Tiếp tục nói."


Liễu Khinh Ca dựa vào trên sô pha, chờ Hoa Ngữ An tiếp tục mở miệng, Hoa Ngữ An do dự vài cái, nói: "Nhìn ra được Thành Ý Văn gần đây chịu áp lực rất lớn, hơn nữa ta cũng đã nói rõ ràng với hắn... Ta đã có người yêu thích."


Hoa Ngữ An lại giương mắt nhìn nhìn Liễu Khinh Ca, con ngươi của người nọ lập loè quang mang, nàng biết Liễu Khinh Ca tâm tình tốt lên không ít.


"Không phải việc đó."


Liễu Khinh Ca lại dùng bốn chữ để tỏ vẻ Hoa Ngữ An vừa rồi nói đều là vô nghĩa, Hoa Ngữ An còn đang đình trệ tại chỗ, không rõ nguyên do.


"Ngồi."


Liễu Khinh Ca vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Hoa Ngữ An ngồi xuống, mới nghe Liễu Khinh Ca chậm rãi nói: "Quan Như Nguyệt muốn đánh ngươi, ngươi sẽ không né tránh hoặc ngăn trở sao?"


Liễu Khinh Ca nhìn gương mặt của Hoa Ngữ An, da thịt trong trắng hồng hồng nếu bị một bàn tay ấn xuống, chính mình sẽ có bao nhiêu đau lòng.


"Bởi vì... Cái này?"


Bởi vì cái này, Liễu Khinh Ca mới tức giận? Này... Vì cái gì trong lòng cảm thấy nhè nhẹ ngọt.


"Đương nhiên, Thành Ý Văn ôm ngươi, ta cũng không cao hứng, bất quá..."


Liễu Khinh Ca hướng về phía Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An thuận thế ngã xuống trên sô pha, nhìn đôi tay Liễu Khinh Ca chống ở hai bên thân mình ôn nhu nhìn nàng.


"Chuyện này dễ dàng giải quyết."


Liễu Khinh Ca áp về hướng Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An không phản kháng, nhưng lại không dám nhìn đôi mắt của Liễu Khinh Ca, quá mức mê người.


"Sao...Giải quyết như thế nào?"


Hoa Ngữ An hỏi, nàng quay mặt đi, trên mặt đã nhiễm huyết sắc, giống như một viên cà chua, làm người nhịn không được muốn cắn một ngụm.


Liễu Khinh Ca cúi đầu xuống phía dưới, môi liền rơi trên lỗ tai Hoa Ngữ An.


"Ngươi cảm thấy sao?"


Từng trận hơi thở ấm áp phun ở bên tai Hoa Ngữ An, nàng không tự giác động động hai chân, bụng nhỏ có một cổ nhiệt lưu tựa hồ đang ấp ủ.