Dám Yêu Dám Lên

Chương 30: Chồng của mình




Biết được Hoắc Huyền chính miệng đáp ứng mình được nghỉ có lương vô thời hạn khiến Hoắc Hiên vô cùng vui sướng, anh cố ý gọi cho Hoắc Huyền, đại khái nội dung là vì để theo đuổi Trần Quả nên anh cũng xin nghỉ phép dài hạn. Giống như trước đây anh trai anh cũng vì theo đuổi Từ Âm mà cũng làm như vậy.

"Nhưng thật ra là anh cũng muốn nghỉ chứ gì?" Mình chế nhạo Hoắc Hiên.

"Một nửa, một nửa thôi."

"Là sao?"

"Anh không nỡ rời xa em, dù chỉ một giây."

Hoắc Hiên thối, trước kia sao mình không phát hiện ra miệng lưỡi của anh dẻo như vậy nhỉ? Đổi lại là người khác nói câu này với mình, thì mình cảm thấy rất buồn nôn nhưng nó lại do Hoắc Hiên nói ra nên mặt mình dần dần đỏ lên.

Quả nhiên tối Anna chưa về phòng để ngủ, mà mình thì không có dọn sang phòng của Hoắc Hiên. Nếu làm vậy thì nhanh quá, nói trắng ra là mình không tin vào bản thân.

Trải qua một đêm, Anna và Lâm Dật Văn đã quấn quýt bên nhau, không biết ai công ai thụ. Bốn người bọn mình cùng rủ nhau ra bãi biển bơi lội.

Mình mặc áo tắm liền thân, trốn mình dưới ô lớn ngắm nhìn người đẹp xung quanh. Mình ra biển nhưng không muốn xuống nước, chỉ muốn nằm ở đây ngắm nhìn người đẹp. Anna đương nhiên là mặc bikini, khi mình đến đó thì là lúc Lâm Dật Văn đang thoa kem chống nắng giúp Anna.

Chậc chậc chậc, hai người này nhất định có gian - tình, bôi một cái hôn một cái, tình - sắc quá mức.

Cuối cùng thì Anna cũng phát hiện ra mình, cô ấy vừa nằm hưởng thụ Lâm Dật Văn xoa bóp vừa quay đầu hỏi mình: "Chồng của Quả Quả đâu?"

Nghe Anna hỏi điều này thật sướng tai, cuối cùng mình cũng có cơ hội được dùng ba chữ "chồng của mình", loại cảm giác này thật thích.

"Chồng à, hì hì, đi mua đồ uống cho chúng ta." Hoắc Hiên rất biết quan tâm chăm sóc người khác, không giống như tên nhóc Lâm Dật Văn chỉ biết có kem chống nắng và ngực G.

"Hóa ra bọn này cũng có phần ư, tốt, chồng của Quả Quả rất có nhân tính." Anna nhíu mày lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó bảo Lâm Dật Văn giúp cô ấy xoa bóp chân.

Cho dù mua nước uống cho mọi người là có nhân tính nhưng nghe vào tai thì sao thấy khó chịu vậy.

Ra biển, Hoắc Hiên chỉ mặc quần sooc để ngực trần, chắc anh ấy phải tập luyện thường xuyên mới có cơ ngực và cơ bụng như thế kia, nếu không sao có thể tự tin mà khoe ra.

Đúng là trai đẹp, cho dù trên tay cầm một bịch đồ uống thì vẫn thấy đẹp trai, Hoắc Hiên chính là điển hình.

Trên bở biển có rất nhiều người mặc bikini mà họ toàn là người đẹp. Trên đoạn đường ngắn ngủi đến chỗ bọn mình ngồi, mình phải đếm được số người đẹp cố tình bu xung quanh Hoắc Hiên nhà mình cũng đã vượt qua số ngón tay và ngón chân, dĩ nhiên tất cả người đẹp đều bị Hoắc Hiên nhà mình khéo léo từ chối.

Nhìn ngực Hoắc Hiên giống như miếng thịt béo thu hút người khác, mình rất muốn lấy khăn tắm che nó đi, hừ, để trần như vậy thật có hời cho mấy người kia. Phải thu phí! Thu phí nhìn.

"Nghĩ gì mà mặt mày u ám vậy?" Hoắc Hiên rất tự nhiên ngồi cạnh mình, ném đồ uống qua cho Lâm Dật Văn và Anna, còn bản thân thì cầm ly nước ép dưa hấu lạnh chạm vào mũi mình.

"Nghĩ đến chuyện dùng khăn tắm bọc kín mít người anh lại." Mình hút một hơi nước ép dưa hấu, thành thật nói.

Có lẽ câu trả lời của mình khiến Hoắc Hiên thích thú, bởi vì Hoắc Hiên cướp lấy nước ép dưa hấu, tay luồn ra sau gáy mình, rồi nhân lúc mình đang ngơ ngẩn liền cúi xuống cho mình một nụ hôn nóng bỏng.

Nói cho oai thì Hoắc Hiên muốn thử xem nước ép dưa hấu anh ấy mua có đủ ngọt không, nhưng thật ra thì hành động này là muốn đánh dấu chủ quyền, muốn nói với mọi người Hoắc Hiên là người đàn ông thuộc về Trần Quả.

Oh! Biển rộng lớn không có giới hạn, nếu như các người đẹp đau lòng quá thì cứ việc nhảy xuống đi, mình bảo đảm chàng biển có đủ chỗ cho tất cả, không phải sợ chật chội đâu.

Anna cũng giống mình, không có hứng thú xuống biển bơi lội, chỉ khác nhau ở chỗ —— đơn giản mình muốn ngồi ở đây ngắm nhìn trai xinh gái đẹp thật bổ mắt, còn Anna thì ăn mặc nóng bỏng sexy chỉ để cho người khác bổ mắt.

"Nhìn hai người thật buồn nôn, vừa gặp nhau đã hôn nồng nhiệt như vậy." Anna vừa uống nước vừa châm chọc mình.

Anna cũng thật là, nói người mà không nghĩ bản thân, không phải Anna cùng Lâm Dật Văn tay bôi kem chống nắng, môi chạm môi hay sao?

"Tối hôm qua Anna ở cùng Lâm Dật Văn thấy thế nào?"

"Hắc! Lâm Dật Văn rất vừa ý Anna . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Anna hơi ửng hồng, "Mà, tối hôm qua Quả Quả về phòng mình ngủ sao?"

"Dĩ nhiên." Nếu không thì ở đâu?

"Oh. . . . . ." Vẻ mặt Anna tỏ ra tiếc nuối, "Anna còn tưởng trải qua đêm qua thì Anna lại có cơ hội, sao Hoắc Hiên lại có tình người như vậy, nỡ lòng thả Quả Quả về mà không đem Quả Quả ăn sạch? Không ngờ Hoắc Hiên không phải là cầm thú nha!"

Cô gái này. . . . . . rõ ràng là chờ mình bị Hoắc Hiên ăn, sau đó sẽ đem ăn mình đây mà. Mà người nào quy định chồng của mình là cầm thú hả? Kẻ thực sự là cầm thú chính là Trần Quả nha!

Lúc này, cách một khoảng không xa chỗ bọn mình đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai, dĩ nhiên tất cả tiếng la hét đều là của phụ nữ.

"Xem ra bọn họ lại được vào vòng trong." Anna ngồi dậy nhìn về phía bãi cát đang so tài bóng chuyền.

Ở đấy thanh niên đang tổ chức so tài bóng chuyền bãi biển, do nhà hàng Lâm Hải gần đó tài trợ. Lâm Dật Văn muốn Anna vui nên lôi kéo Hoắc Hiên dự thi.

"Để cho em biết thêm về người đàn ông của em, bảo đảm sẽ làm em càng yêu anh đến mức không thể rời xa anh!" Hoắc Hiên thấy vẻ mặt không vui của mình thì nói những điều này rồi theo Lâm Dật Văn.

Thôi đi, bản thân muốn chơi thì cứ nói ra, lại còn nói những lời này làm cho người ta xấu hổ. Thật ra thì, bản thân đã không thể rời xa Hoắc Hiên được rồi.

Hoắc Hiên và Lâm Dật Văn rất nhanh đã được vào chung kết, mình cùng Anna kích động, cùng chạy đến đó xem.

"Thưởng cho anh một nụ hôn, anh sẽ có động lực dành chiến thắng." Da mặt của Hoắc Hiên siêu dày, nhân lúc giải lao bỏ qua mọi ánh mắt ái mộ của những cô gái khác mà chạy ra chỗ mình nói.

Bị lời trêu chọc của Hoắc Hiên và những ánh mắt chăm chú của người xung quanh, mà so về độ dày của da mặt thì mình mỏng hơn Hoắc Hiên nên đành phải hôn nhẹ lên má Hoắc Hiên một cái.

So với nụ hôn nhẹ nhàng của mình, thì Lâm Dật Văn bên cạnh đang bị nụ hôn nóng bỏng của Anna làm cho đại não thiếu không khí rồi.

"Nếu chiến thắng, anh muốn một nụ hôn đúng nghĩa, và nhất định lúc đó em phải là người chủ động nha." Sau khi mỉm cười với mình, Hoắc Hiên quay sang lôi cổ Lâm Dật Văn đi.

Điểm thể dục của Hoắc Hiên nhất định rất cao, mỗi một tư thế đánh bóng đều rất chuẩn xác, cho dù là phát bóng, đập bóng, hay chuyền bóng đều rất đẹp mắt.

Ánh mắt của mình không thể nào rời khỏi Hoắc Hiên, cho dù là sợi tóc tung bay cũng không bỏ qua. Cho tới bây giờ mình vẫn không dám tin, một người đàn ông ưu tú hơn người như Hoắc Hiên lại thuộc về mình. Chắc kiếp trước mình là ni cô bị hòa thượng trêu ghẹo, hoặc là kẻ ăn mày nên kiếp này mới được may mắn như vậy.

Trận đấu này không có hồi hộp lắm, to con không thể thắng được thông minh, Hoắc Hiên và Lâm Dật Văn phối hợp cùng nhau rất ăn ý khiến đối phương thất bại thảm hại.

"Chồng Quả Quả thể lực rất tốt nha, thi đấu xong một trận mà không hề thở gấp nha." Đột nhiên Anna cười gian xảo nói, "Quả Quả thật có phúc nha, với vô số kinh nghiệm của Anna nói cho Quả Quả biết, người đàn ông có thể lực tốt thì trên phương diện kia rất lợi hại . . . . . Còn kéo dài rất lâu nha!"

". . . . . ."

Tuy nói là cuộc thi tự phát nhưng nhà tài trợ vẫn có một phần thưởng dành cho nhà vô địch, đó là một bữa tối miễn phí dưới ánh nến lung linh huyền ảo của nhà hàng Lâm Hải.

Đều do Anna đang yên đang lành nói lung tung khiến mình vừa nhìn thấy Hoắc Hiên liền nghĩ đến "kéo dài rất lâu".

Vì bữa tối dưới ánh nến, mình bị Anna lôi ra thử đồ. Dưới yêu cầu mãnh liệt của mình, cuối cùng Anna cũng buông tha cho ý định mặc bikini đến chỗ hẹn. Cho dù dáng mình có đẹp để mặc bikini thì cũng không dại gì mà mặc để cho bọn đàn ông ngắm nha, huống hồ ngực mình có cup B thôi. Cuối cùng mình chọn một bộ váy dài chấm gót chân kiểu bohemian, cổ V sâu, sau một hồi Anna cũng chịu thả người, nhưng trước khi đi Anna vẫn gắn một bông hoa to dắt vào tai.

"Ồ. . . . . . với cách ăn mặc tối nay của em là ám chỉ cho anh biết, tối nay phải tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ em sao?" Hoắc Hiên khá hài lòng với cách ăn mặc của mình, vì vậy bạo gan đùa giỡn.

Nghe những lời này, mình nghi ngờ có phải Hoắc Hiên chỉ đạo cho Anna trang điểm như thế này cho mình không.

Bữa tối dưới nến đúng là rất lãng mạn, trên bàn chỉ có một vài cây nến nho nhỏ mà thôi. Ánh nến lúc sáng lúc tối khiến mình cảm giác Hoắc Hiên trước mặt mình mờ ảo. Đối với tửu lượng thì cả hai đều tự tin, nhưng mà không hiểu sao tối nay mình mới uống một chút rượu đã cảm thấy say, có lẽ men say từ Hoắc Hiên.

"Đừng quên em còn thiếu anh một nụ hôn nha." Ăn no suy nghĩ bắt đầu dâm - dục, Hoắc Hiên cười tươi nhắc nhở mình.

"Sao trước đây em không nhận ra bản tính sắc lang của anh nhỉ?" Không phải trước kia Hoắc Hiên không gần nữ sắc sao?

"Bởi vì hiện tại anh gặp được người phụ nữ tạo cho anh dục vọng," Hoắc Hiên cười gian, "Chẳng lẽ anh đối với người phụ nữ của mình có dục vọng là không đúng sao?"

Đúng thế, nếu như Hoắc Hiên không có dục vọng với mình thì có lẽ người nên khóc là mình.

Lúc này, nhà hàng vang lên bài hát ‘Tình hữu nghị thiên trường địa cửu’, rất nhiều đôi tình nhân đứng dậy khiêu vũ giữa nhà hàng.

"Chúng ta cũng ra khiêu vũ đi." Mình dự định sau khi bài hát kết thúc nếu ban nhạc dập tắt nến thì mình sẽ chủ động hôn Hoắc Hiên, phần thưởng cho người chiến thắng.

Bài hát kết thúc, ban nhạc dập tắt nến.

Mình và Hoắc Hiên dừng lại bước nhảy, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu xuống, mình từ từ chạm môi vào môi Hoắc Hiên, học theo Hoắc Hiên dùng đầu lưỡi đùa giỡn môi anh ấy.

Mình thích cảnh hôn môi này giống như trên phim. Bi kịch ư? Mình nhất quyết không cho phép xảy ra.