Đan Đại Chí Tôn

Chương 309: 309: Nguyệt Nhãn Linh Văn





- Quan hệ vừa muốn hòa hoãn đã bị ngươi làm hỏng mất rồi.

Thật có lỗi, ta không thể tiếp tục ra sức.

Thường Lăng xoay người rời khỏi, các hộ giả Đan quốc cũng vây quanh nàng lui đến bên cạnh.

- Ngươi...!
Thái Thúc Hoành rất tức giận.

- Tịch Dao đâu?
Thường Lăng tìm tới Nạp Lan Thanh Lạc còn đang Bi thương.

- Ta không có ai là Tịch Dao cả.

Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu.

- Nạp Lan Thanh Diệu không có thả nàng ra? Hay là giấu đến dinh thự của các ngươi rồi?
Thường Lăng rất khẩn trương tình trạng cơ thể Tịch Dao, cũng khẩn trương muốn lấy viên đan dược kia.

- Ta thật không có gặp qua Tịch Dao.

Nếu như không tin, có thể đến chúng ta dinh thự đi tìm.

Nạp Lan Thanh Lạc vẫn lắc đầu.

- Chẳng lẽ...!Còn đang trên người hắn?
Thường Lăng nhìn về phía Nạp Lan Thanh Diệu đang trong vòng vây của Huyết Ngục.

- Khương Hồng Võ đã quay về Tây Cương.


Đại hoàng tử, tứ đại thánh văn, kỳ tài luyện đan của đan điện, toàn bộ đều bị bắt.

Khương Hồng Võ áp chế hoàng thất, gặp gỡ tại thành Hoàng Phủ.

Thời gian hai ba ngày ngắn ngủi, sự kiện tại thành Hoàng Phủ đã chấn động toàn bộ Tây Cương, gây nên vô số oanh động.

Số lượng lớn tông môn, thế gia, nhao nhao kinh động, cũng từ các nơi chạy tới thành Hoàng Phủ.

- Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ, quá độc ác.

Sau khi Nạp Lan Sóc nhận được tin tức đã kinh ngạc mà đứng lên.

Nói là đến thành Hoàng Phủ xem Khương Phàm, kết quả bắt Đại hoàng tử lại?
- Đàm phán? Hắn không mang theo người sớm trốn về La Phù, nói chuyện đàm phán gì chứ? Không đúng!! Chẳng lẽ Khương Hồng Võ là phải dùng mình làm mồi nhử, hấp dẫn lực chú ý của toàn Tây Cương, thậm chí là cả hoàng thất.

Toàn thân Nạp Lan Sóc liền nóng lên.

Đây là đang làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tạo cho Nạp Lan gia bọn hắn cơ hội thoát thân.

- Phụ thân, những người phụ trách đều đã đến.

Nhóm bảo vật đầu tiên đều an bài vào mật thất gia tộc, do ba trăm thị vệ tự mình đóng giữ.

Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn đi tới gian phòng.

- Hai ngày này ngươi vất vả rồi.

Nạp Lan Sóc vỗ nhẹ bả vai Nạp Lan Thanh Cảnh, sau đó rời khỏi thư phòng.

Nếu Khương Hồng Võ thành công kéo đi ánh mắt Tây Cương thậm chí hoàng thất, thì hắn càng có lực lượng thuyết phục đám hội trưởng phân hội này.

- Phụ thân, ta đưa người đi.

Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn qua.

- Không cần, ngươi đến mật thất kiểm tra những Linh Bảo kia, đem ghi chép số lượng thật tốt.

Nạp Lan Sóc đang muốn xua tay, nhưng phát giác được sau lưng có ánh sáng màu bạc đang nở rộ lên.

- Phụ thân, ta vẫn là nên cùng người đi qua đó.

Bây giờ ta vẫn còn không thể trực tiếp nhìn thấu trong lòng bọn họ, nhưng hẳn có thể phỏng đoán ra ý nghĩ chân thật của bọn hắn.

Nếu như không chê phiền phức thì cũng gọi các Trưởng thị vệ, các tổng quản tùy tùng của mỗi người vào đi.

Chuyện quan hệ đến trọng đại, cẩn thận vẫn hơn.

Trên trán Nạp Lan Thanh Cảnh dần dần hiện ra văn ấn chói mắt.

Từ không tới có, từ mông lung đến rõ ràng.

Một văn ấn đẹp đẽ như con mắt chậm rãi hiển hiện ra.

Nạp Lan Sóc bỗng nhiên quay đầu, gắt gao tiếp cận Nạp Lan Thanh Cảnh, con mắt cũng mở đến thật lớn.


- Nguyệt...!Nguyệt Nhãn...!Linh văn.


Thành Hoàng Phủ!
Khương Hồng Võ dẫn người leo đến hội trường đại hội Đan Tông.

Đại hoàng tử và bọn người Sở Uyên, đều bị xiềng xích buộc chặt, bị liêm đao đâm xuyên lồng ngực, mệt mỏi đứng ở nơi đó.

Bọn người Thái Thúc Hoành thì nghĩ hết các biện pháp thương lượng với Khương Hồng Võ, nhưng đều không bị nhìn tới.

Bọn hắn bày ra rất nhiều kế hoạch cứu viện, kết quả đều không thể áp dụng.

Bởi vì góc độ liêm đao vô cùng nguy hiểm, đều cận kề trái tim.

Mà hung danh Huyết Ngục sớm đã truyền khắp hoàng triều, không chỉ có cảnh giác mà còn rất tàn nhẫn.

Một khi cách cứu viện mà bọn hắn nghĩ có bất lợi, có thể sẽ bị các Huyết Ngục phát giác, bọn họ khẳng định sẽ không để ý mọi người trước mặt mà giết chết một tên.

Con tin rất nhiều, giết một hai tên cũng không ảnh hưởng chút nào!
Nhưng, Đại hoàng tử là đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng thất, bọn người Sở Uyên lại đại biểu cho tương lai hoàng triều.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì giá trị của bọn hắn là giống nhau.

Ai cũng không thể vì cứu người này mà từ bỏ người kia.

Cho nên...!
Dứt khoát từ bỏ, giao cho hoàng thất đến xử lý đi.

Ngày thứ ba, các cường giả tông môn thế gia tạiTây Cương liên tiếp đuổi tới.

Đội ngũ Hoàng thất rốt cuộc cũng tới được thành Hoàng Phủ.

Ba vị tộc lão hoàng thất, hai mươi vị cung phụng hoàng thất, số lượng lớn cường giả Kỳ Thiên điện khí thế hung hung đi tới.

Nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh trên bệ đá, nét mặt của bọn hắn đều từ cao ngạo biến thành khẩn trương.

Chuyện so với bọn hắn tưởng tượng càng là nguy hiểm hơn rất nhiều.


Dưới tình huống này là không có cách nào cứu người được!
Chỉ có thể đàm phán!
Một vị tộc lão hoàng thất tóc hoa râm đi đến phía trước.

- Ta là Tần Chính Thanh, đương kim tộc thúc Nhân Hoàng.

Khương Hồng Võ, ngươi có chừng có mực đi! Nghĩ đến tiên tổ ngươi Khương Nguyên Liệt, cả đời trung nghĩa, hộ quốc thủ cương, được tiên hoàng ca ngợi, được thế nhân tán thưởng.

Đến ngươi, vậy mà lại liên tiếp làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.

Đầu tiên là bất kính hoàng thất, sau đó chính là phản bội chạy trốn khỏi hoàng triều, bây giờ còn muốn sát hại dòng dõi hoàng thất? Sau khi chết, ngươi làm thế nào đối mặt vớ liệt tổ liệt tông Khương gia.

Vị tộc lão này lại phẫn uất la lên một phen, mang theo tức giận và thất vọng, từng câu từng chữ vang vọng hội trường.

- Bất trung bất nghĩa! Tội đồ phản nghịch! Ngươi là hổ thẹn của Khương gia, là hổ thẹn của Ngũ Thánh Khai Quốc.

Ngươi bảo linh hồn liệt tổ liệt tông Khương gia làm sao ngủ yên.

Cường giả các nơi ở Tây Cương tụ về đây lập tức cao giọng phụ họa, những lời quát mắng giận dữ mắng mỏ vang vọng hội trường.

Khuôn mặt Khương Hồng Võ cũng không có biểu tình gì, hắn giơ tay lên một cái:
- Chém!!!
- Chém??
Bọn người Đại hoàng tử liên tiếp ngẩng đầu, chém ai??
Phốc phốc!!
Máu tươi phun tung toé, hai cánh tay rơi xuống đất.

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng quảng trường, đè xuống âm thanh tức giận đang gào thét.

- Aaa…!!.