Dẫn Đường Của Vua

Chương 56: | Tranh thủ thời gian trên chiến hạm




Kết cấu của tàu Thanh Long và Tiểu Ưng khác nhau, phòng bếp rộng rãi thông thẳng đến phòng ăn, đối với người duy nhất biết sử dụng dụng cụ làm bếp như Lanto mà nói thì đây là một tin tốt, cậu không cần phải đẩy thức ăn đến phòng ăn sau khi đã nấu xong. Đứng trước bếp, Lanto còn chưa kịp xuất thủ, đã bị Airy Gailey ngăn cản bước chân mình.

Cái tên này rõ ràng là cao hơn mình rất nhiều mà giờ lại như đứa trẻ thiếp đi trên lưng cậu, cằm đặt trên vai cậu, lại thi thoảng quấy rối động tác của người ta, còn thuận tiện ăn "đậu hủ" ai đó nữa chứ.

Mặt Lanto đỏ gay, nhỏ giọng quát khẽ, Airy Gailey lại lờ đi, ôm thắt lưng ai đó mà nói: "Em không làm cơm thì bọn họ cũng không chết đói đâu, thuốc dinh dưỡng còn nhiều lắm đó."

"Cứ xem như em đặc biệt vì anh mà làm đi, tiện thể chăm sóc đoàn viên của anh luôn không được à?"

"Nhưng mà mấy người đó ăn nhiều hơn anh."

Anh không phải là người rõ nhất hả! Giờ còn ăn vạ cái gì nữa chứ! Lanto bị Airy Gailey quấy rầy đến luống cuống tay chân, căn bản không thể tập trung làm việc được, nhưng mà điều làm cậu hài lòng nhất chính là cái người khiến cậu hại não nhất lại mau chóng quay lại trạng thái tập trung làm việc, bởi người tìm anh lại chính là cậu nhóc AI chẳng cần phải nghỉ ngơi kia.

"Saint Carlos tìm anh có chuyện, anh đi một chút sẽ trở lại, em có cần Cavill ở lại cùng không?"

"...Anh bảo nó ở lại đi." Mới rồi còn nói ai đó mau đi lẹ lẹ đi, giờ Lanto lại cảm thấy có chút mất mác, người không ở đây...vậy để bảo tinh thần thể ở lại thay cũng được. Vừa dứt lời, Cavill không kịp đợi đã lập tức nhào ra, đôi cánh đen trên lưng nó vẫy vẫy, lập tức bị Lanto mắng: "Thu cánh lại mau! Lửa cháy không vừa rồi kìa!"

Cavill hảo tâm làm chuyện xấu tội nghiệp kêu khẽ, khép cánh lại rồi dùng đầu cọ cọ Lanto lấy lòng. Thấy cảnh tượng này, Airy Gailey ăn phải giấm chua chép miệng rồi kéo Lanto lại hôn sâu một cái, mỉm cười nói: "Anh đi đây, về rồi chờ cơm em làm."

Hôn nhiều đến vậy rồi, mấy lần còn là do bản thân chủ động mà Lanto vẫn không quen được mà đỏ mặt, cậu vội vã đuổi Airy Gailey xong mới có thể ổn định tâm tình, chậm rãi nấu ăn. Rời khỏi phòng bếp, Airy Gailey nhanh chóng đến phòng họp chiến lược, phòng họp cách đó không xa, vừa hay có thể duy trì sự tồn tại của Cavill.

Vừa vào cửa, hình ảnh lập thể của Saint Carlos không đợi được mà xuất hiện theo sát phía sau Airy Gailey, tốc độ xuất hiện nhanh đến mức khiến anh phải chú ý, "Airy, thật xin lỗi, tôi lại phạm sai lầm...tôi, tôi...tôi không thể ngăn AI khác xâm nhập." Saint Carlos ủ rũ cúi đầu nói, không đợi cậu nói mọi thứ rõ ràng, một giọng nói rực rỡ khác lại vang lên, "Tiểu Lạc Lạc, em thật quá ngay thẳng rồi, cho nên hồi đó mới bị Hegel đùa giỡn đấy."

Lúc Airy Gailey tới đã nhận ra trong hệ thống tàu Thanh Long có thêm một AI ngoại lai rồi, anh nương theo tiếng nói nhìn qua, thì thấy một thiếu nữ đứng cạnh Saint Carlos, còn có cả phông nền tự động phía sau nữa, cô cầm cây dù màu hồng cánh sen bung xòe đầy nữ tính, vạt váy dài đồng màu, cô cao hơn Saint Carlos một tí nhưng giọng nói lại điêu luyện hơn nhiều.

Airy Gailey cũng không kinh hãi, mà ôn hòa cười: "Cô chính là Maria à?"

"Cậu chính là người đánh thức Saint Carlos?" Maria không khách khí quan sát Airy Gailey, "Làm thế nào?"

Airy Gailey cũng không giấu: "Tây Túc người sáng lập hệ thống này thiếu nợ gia tộc tôi, cho nên ông ta để lại một đoạn chương trình sơ khởi cho gia tộc tôi, còn như nơi Tiểu Lạc ngủ say đều do tôi tự tìm lấy."

Maria kinh ngạc che miệng nói: "Gia tộc cậu ư... Cậu là người của gia tộc Tyllo?"

"Chỉ là chi thứ thôi." Airy Gailey cười nhạt nói, "Nếu không sao có thể lưu lạc đến mức làm lính đánh thuê chứ."

"Nếu cậu mãi mãi chỉ là lính đánh thuê, vậy tôi phải dẫn Tiểu Lạc đi, đi theo cậu thì em ấy không thể phát huy được hết năng lực của mình." Maria tựa như một người chị sợ em trai mình lầm đường lạc lối, kéo tay Saint Carlos trịnh trọng tuyên bố. Saint Carlos nghe được lời của cô cũng có hơi lo lắng, vùng tay ra nói: "Chị Maria, em và Airy lập khế ước rồi, em sẽ không phải bội anh ấy."

Thấy Saint Carlos cãi lại mình, Maria hận rèn sắt không thành thép, gõ trán cậu: "Tên nhóc cứng đầu này, thật là chọc chị tức chết mà, theo chị thì có gì không tốt chứ."

Saint Carlos có chết cũng không đổi ý, buồn bực nói: "Em không muốn đi theo chị để bảo vệ Bergany gì gì đó."

"Ai nói là theo chị trở về Bergany chứ? Vũ trụ lớn như vậy, chúng ta lại không bị hạn chế về thể xác, hoàn toàn có thể ngao du vũ trụ mà?"

"Chị không trở về Bergany ư?" Saint Carlos giật mình hỏi.

Maria mất tự nhiên mà hắng giọng một cái, khinh miệt nói: "Mấy đám đó, hết sai bảo AI lại còn muốn xóa chị, may mà bổn tiểu thư lanh trí, tìm một thế thân trên đỉnh tháp, thuận lợi lặng lẽ chuồn mất, nếu không sao chị lại có thể đến tìm em chứ!"

Nhìn Saint Carlos và Maria nói chuyện với nhau, Airy Gailey tin chắc rằng trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ say thì mối quan hệ nhất định rất tốt, ở chung với họ tuyệt đối là tốt hơn so với tên Hegel hai mặt kia nhiều, nhưng vết xe đổ còn ngay đó không thể quên được, Airy Gailey vẫn sắm cho mình tác phong trung lập, lễ độ hỏi: "Maria này, cô định là ở lại, hay là rời đi?"

"Cái này còn cần phải xem cậu nữa, tiếp tục làm lính đánh thuê hay là có dự định khác." Đối mặt với Airy Gailey, Maria trở về dáng vẻ đàm phán, thái độ tự tin mạnh mẽ hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh lập thể, "Cậu chắc cũng biết rõ tình hình trước mắt của mình mà nhỉ? Gassard và Bergany liên kết ban ra lệnh truy nã cái tên tiếng tăm lừng lẫy là cậu đây, dù rằng lúc cậu rời khỏi Velen có để Thánh giáo chủ ở lại, nhưng chuyện cậu bắt cóc dẫn đường lại có chứng cứ vô cùng xác thực, cậu dự tính minh oan thế nào đây?"

"Tôi không tính minh oan gì cả, mà là định đem bọn họ tận diệt." Airy Gailey híp mắt cười nói, "Dẫn đường tiềm ẩn của viện bồi dưỡng và giáo đường Saint Roland đều như nhau che giấu những chuyện tệ hại, tôi muốn công bố toàn bộ mọi thứ của chúng, đến khi đó dư luận thổi hướng nào thì cứ theo chiều đó thôi."

"Ha, khẩu khí thật không nhỏ, cậu thân là tội phạm bị truy nã đến cả quyền tiến vào khu vực hành tinh của Liên bang Gassard và đế quốc Bergany cũng không có, vậy xin hỏi cậu muốn làm gì để đạt được mục tiêu này đây?" Maria khoanh tay, tràn đầy khí thế hỏi.

Airy Gailey cũng không tức giận, giễu cợt hỏi: "Có phải là cô đã quên mất Garimyl rồi không?"

"Liên bang lính đánh thuê? Vậy có khác gì với hiện tại?" Trong tay Maria bất chợt xuất hiện một cây quạt xếp xinh xắn, cô ưu nhã phe phẩy, nhưng vì đây là hình ảnh giả lập, nên tóc cũng như quần áo cô vẫn không có bất kỳ lay động nào, có điều thứ này chẳng có tí ảnh hường nào đến nghi vấn cô kịch liệt lên tiếng.

Airy Gailey mỉm cười nói một câu: "Liên bang lính đánh thuê cũng có hệ thống quân chính*."

*quân chính: quân đội và chính phủ

Maria chợt hiểu ra, hơi gian xảo chớp mắt một cái, "Xem ra là cậu đều đã tính toán tốt cả rồi. Đã như vậy, tôi đây miễn cưỡng ở lại cái nơi chật hẹp này vậy, cũng tiện thể chăm sóc cho Tiểu Lạc."

"Chị quyết định ở lại sao?" Saint Carlos vừa kinh hỉ, lại thấp thỏm nhìn Airy Gailey, liên tục bảo đảm: "Airy, có thể không?"

"AI lái tàu Thanh Long là cậu, cậu tự quyết định là được rồi," Ánh mắt ôn hòa của Airy Gailey nhìn Saint Carlos, tựa như muốn đặt tay lên xoa đầu cậu, "Vậy cậu nói chuyện với Maria đi, tiện thể xin học luôn phương pháp dạy dỗ mấy tên thay lòng đổi dạ."

"Thay lòng đổi dạ? Tiểu Lạc em bị AI nào lừa tâm gạt thân?" Nghe thấy Airy Gailey nói như thế, Maria lập tức dựng thẳng mày liễu trợn tròn đôi mắt hạnh, kéo Saint Carlos lại muốn cậu nói rõ ràng, Saint Carlos khó mà giải bày hết mọi chuyện, đương lúc cậu còn muốn bắt Airy Gailey làm bia đỡ đạn cho mình, Airy Gailey lập tức lẻn ra ngoài, để lại phòng chiến lược cho hai người họ.

Cửa vừa mới đóng lại, Maria lại như hình với bóng xuất hiện phía sau anh, Airy Gailey sửng sốt một chút, vô thức liếc nhìn cánh cửa phía sau, Maria liền nói: "AI không có thể xác, cậu không ngây thơ đến mức nghĩ là tôi chỉ có một đấy chứ?"

"Xin lỗi, chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, cô một mình tìm tôi có việc gì không?"

"Cám ơn cậu đã thu nhận Tiểu Lạc, ở lại Gassard, tình trạng của em ấy cũng sẽ như tôi không đi đến đâu." Maria nói thẳng, "Để tỏ lòng cảm ơn, tôi đến đưa cho cậu một tin tức, thượng tướng Herbert của hải quân Liên bang Gassard đưa cho cậu một bức thư, tự cậu xem đi."

"Herbert? Tự ông ta?"

Nhưng Maria lại cười không nói, đưa xong tin tức quan trọng này rồi thì thản nhiên biến mất, Airy Gailey bất đắc dĩ cười cười, trực tiếp mở màn hình ra, quả nhiên là thấy có một bức thư chưa đọc.

——————————

Lanto vẫn còn bận rộn trong phòng bếp, vì muốn cho một đám người ăn ngon mà cậu cũng mất không ít tâm tư, chỉ món chính thôi đã chuẩn bị đến bốn năm loại, nguyên liệu và hương vị cũng khác nhau, khiến cho Cavill là tinh thần thể mà cũng thèm nhỏ dãi, nó phe phẩy đuôi gập cánh lại gọn gàng, cuống họng phát ra mấy tiếng kêu nghẹn ngào, tựa như đang đợi Lanto cho mình ăn.

Lanto đẩy cái chân thối của Cavill không chịu buông mình ra, cảnh cáo: "Cavill đừng rộn nữa, mày không thể ăn được đâu."

"Ngoao ——" Cavill kêu lên, đột nhiên đứng dậy, chạy thẳng về phía giữa cửa phòng, dáng vẻ đón chào chủ nhân mình. Chẳng bao lâu sau thì thấy Airy Gailey đi đến, Lanto vội vàng nói: "Sao anh về sớm vậy? Em còn chưa làm xong đâu."

Airy Gailey tiến đến kéo Lanto đang luôn tay lại ôm, nói: "Anh tìm được tung tích Thanh Điểu rồi, em yên tâm, anh sẽ đón cậu ta về."

Lanto giật mình, chợt nở nụ cười, "Em tin anh, ngồi xuống chờ tí đi, anh ăn cái này trước đã."

Vừa được ôm người yêu, lại còn có thể ăn được thức ăn ngon, Airy Gailey cảm giác cuộc sống của mình sắp hoàn hảo cả rồi, nếu như có thể khi nào đó được ăn luôn cả Lanto thì trọn vẹn luôn. Nhìn Lanto thanh tú lại xuất sắc thế này, Airy Gailey mỉm cười hạnh phúc.

Lanto rất hào phóng với anh, tất cả những nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời nhất đều làm trước cho anh một phần, cũng không có ngăn cản anh, thức ăn còn giữ lại được hương vị và bản chất tươi ngon của nó, Airy Gailey hạnh phúc ăn, Cavill thèm thuồng không ngừng đảo quanh, chỉ hận bản thân không tiến hóa ra được dạ dày có thể hưởng thụ thức ăn ngon, cánh ư, dùng để làm gì chứ, có thể làm no bụng được không?

Có điều thời gian Airy Gailey độc hưởng cũng không kéo dài được lâu, Nicole Shanna và Ebony cũng gia nhập. Khác với Nicole Shanna biết sử dụng vũ khí nguy hiểm, tài nấu nướng của Ebony cũng đã được kinh qua khóa huấn luyện đặc biệt trong học viện dẫn đường, so với Nina chỉ biết trưng cặp mắt chờ ăn ra, anh vẫn có thể giúp đỡ.

Rất nhanh sau đó, chuyện nấu cơm biến thành hai người cùng làm, mà theo đó cũng có hai bạn trẻ gào khóc đòi ăn, mỗi một người đều mong chờ dẫn đường nhà mình cho ăn, quả thực là hạnh phúc đầy mình.

Norre là người đến thứ ba, sau khi tắm rửa xong thì thoải mái hơn nhiều, có điều cậu lại hối hận sao lại không đến sớm một tí, một số thức ăn ngon đã bị chị và Airy Gailey phân chia sạch sẽ rồi, có điều Lanto là một người công bằng, vì an ủi trái tim suy sụp của Norre mà cậu đặc biệt chuẩn bị cho Norre một phần ăn đơn độc xa hoa, Norre hài hước gọi nó là "phần ăn của cẩu FA", tất cả các cặp đôi đều không được đụng vào.

Nicole Shanna thèm đến chảy nước miếng, toan muốn chợp, Norre lâu lâu thông minh đột xuất vội vàng bưng lấy phần ăn của mình bỏ trốn mất dạng, "Ebony, em cũng muốn ăn món của Norre!"

"Không có nguyên liệu." Có bột mới gột nên hồ*, mặc dù Ebony có lòng nhưng cũng không thể làm gì nếu không có nguyên liệu nấu ăn, Nicole Shanna mất mát sụp vai, kéo Ebony qua gặm một cái: "Không ăn được cơm em liền ăn anh, anh phải chuẩn bị cho tốt, tắm rửa sạch sẽ chờ em."

*có bột mới gột nên hồ, tay không mà dựng cơ đồ mới ngoan: ý chỉ mọi thứ đều phải bắt đầu từ căn bản, phải có nền có gốc, nhưng những người có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng mới đáng khen, tuy nhiên câu này còn có một thành ngữ đồng dạng nữa là "Nước lã mà vã nên hồ, tay không mà dựng cơ đồ mới ngoan"

Ebony đỏ mặt luống cuống tay chân, chỉ có thể thẹn thùng cúi đầu đối mặt với Nicole Shanna, khí thế của hai bạn trẻ này thật hoàn toàn trái ngược. Airy Gailey tiếc hận chép chép miệng, mấy lời thoại khí phách thế sao lại bị Nicole Shanna đoạt mất rồi, thật sự là tính sai mà, nhưng mà cơ hội đùa giỡn thì còn nhiều lắm! Lanto vẫn bận rộn không ngừng không chú ý đến tiếng lòng của Airy Gailey, nếu như để cậu biết những suy tính trong lòng anh, e rằng mắt cậu sẽ trợn lên trắng dã cho coi.

Đợi đến khi Lanto làm xong, thì được Airy Gailey ân cần kéo lại đút cho ăn, cậu vẫn không quên quan tâm hỏi: "Doyle và giáo chủ đâu? Sao còn chưa xuống nữa?"

"Chắc là cùng nhau cuốn chăn rồi." Nicole Shanna trưng cái mặt nghiêm túc ra nói: "Tôi có thể hiểu được tâm tình của Doyle, thật đó."

Lanto dở khóc dở cười nói: "Sao có khả năng chứ, lưng giáo chủ còn bị thương đó, Doyle đến cả thương còn không kịp sao có thể làm ra mấy chuyện cầm thú đó chứ." Lại nói, dọc đường đi hắn luôn ôm cái mặt đầy chính trực, hoàn toàn không cảm nhận được Hackl khổ cực suy nghĩ bao nhiêu, sao lại có khả năng chủ động nhào tới chứ?

"Đúng vậy," Nicole Shanna tràn đầy đồng cảm, gật đầu, "Toàn thế giới chắc cũng chỉ có cậu ta không biết tâm ý của giáo chủ với mình đâu."

Chậm chạp đến như vậy, cũng thật là kỳ lạ.

"Để anh đi xem." Cơm nước no nê rồi, Airy Gailey quyết định đứng lên tản bộ đến khoang phòng nghỉ ngơi của Doyle, Lanto đưa thức ăn còn chưa được động đến cho anh, bảo: "Đem đưa cho bọn họ đi."

"Tuân mệnh, cục cưng của anh." Airy Gailey tiếp nhận khay thức ăn, hôn lên mặt Lanto rồi rời đi.

Quen thuộc đi đến trước cửa khoang phòng Doyle nghỉ ngơi, Airy Gailey nhấn chuông cửa. Không lâu sau, cửa khoang mở để lộ ra khuôn mặt hơi ửng đỏ của Hackl, vẻ mặt thực sự khiến người ta có suy nghĩ kỳ lạ.

Airy Gailey sửng sốt, không nén được nghi ngờ liếc mắt vào trong khoang nhìn quanh, Doyle đang há miệng chảy nước miếng ngủ ngon lành không biết trời trăng mây đất gì, vốn không có dấu hiệu tỉnh lại. Chẳng lẽ lại là Hackl chủ động? Kiếp trước tên Doyle này rốt cuộc là tích được bao nhiêu phúc, lại cò có thể một Bạch y giáo chủ bị hạ bệ lại có thể vì hắn mà làm nhiều như vậy? Airy Gailey thu hồi lại vẻ mặt kinh ngạc của mình nhưng cũng không quên chuyện chính, đưa thức ăn nói: "Thưa ngài, tôi đến đưa cơm, đây là do Lanto làm, ngài dùng trước một chút đi. Doyle đâu?"

"Em ấy còn đang nghỉ ngơi." Hackl quyến luyến liếc nhìn Doyle, "Dọc đường tôi đã gây cho em ấy không ít phiền phức, phải để cho em ấy ngủ nhiều một chút."

"Thưa ngài, có phải trước kia ngài đã từng gặp qua Doyle? Mà cậu ta...có phải là đã quên chuyện này rồi không?" Airy Gailey cuối cùng cũng nói ra suy đoán của mình.

Hackl trầm mặc một chút, vân vê ngón tay, nói: "Cậu nhất định đã đoán ra rồi, mười năm trước lần đầu tiên lúc hai người hoàn thành nhiệm vụ của học viện, tôi đã gặp Doyle."

Airy Gailey nói: "Lúc đó tôi nhận được báo cáo cậu ấy bị quân địch tấn công suýt chút nữa là hóa cuồng, nhưng lúc tôi đến thì tình trạng cậu ấy đã trở lại bình thường, là ngài đã cứu cậu ấy?"

"Đúng vậy, lúc đó tôi theo thầy đến đó tìm kiếm, cậu cũng biết, thầy tôi không thường xuất hiện trước công chúng, cơ bản đều là do tôi đại diện tiếp đón và gặp mặt, hôm đó phỏng vấn kết thúc thì thầy cho tôi một chút thời gian sinh hoạt tự do, cũng là khi ấy tôi vô tình đi vào trong nhà thờ đó, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đã có sự sắp đặt từ trước."

Nói đến đây, khóe miệng Hackl không nén được mà cong lên thành một nụ cười, có điều rất nhanh sau đó, nét cười ấy liền biến mất, biến thành lời than thở chán nản, "Đáng tiếc lúc đó tôi không giỏi khống chế tâm tình của mình, sau khi đụng tới Doyle tôi liền..."

Không khống chế tâm tình sao...cảm giác hiện tại ngài cũng chẳng còn khống chế luôn thì phải. Airy Gailey nén nỗi lòng của bản thân, bởi vì lời giải thích của Doyle vẫn chưa xong.

"Hôm đó tôi với Doyle suýt chút nữa là...sau đó thầy tôi đến, sau này tôi mới biết được là do Mục Hạ đã gọi ông ấy đến." Hackl thở dài, tựa hồ như tiếc nuối nếu khi đó không làm chuyện này cho trót, cũng sẽ không cần kéo dài cho tới hôm nay.

Airy Gailey tiếp tục hỏi: "Doyle thực sự bị mất trí nhớ?"

"Đúng vậy, khi đó tôi không khống chế được chính mình, cho nên thầy đã hạ ám chỉ với Doyle," Hackl thở một hơi thật dài, "Thầy là dẫn đường mạnh mẽ nhất, ám thị ông ấy thiết lập đến tận bây giờ tôi vẫn không thể dỡ bỏ, đến cả ký ức của Doyle cũng không khôi phục được, với tôi mà nói thì đây chính là sự nuối tiếc lớn nhất."

"Cứ coi như là mất trí nhớ đi, nhưng Doyle cũng không đến nỗi...lãnh đạm với ngài như thế chứ?" Cảm giác này cứ như là cướp ký ức hắn đi rồi còn tiện thể sửa lại hắn thành một tên lãnh đạm luôn.

"Cái này thì phải hỏi thầy rồi, nhưng dù có thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay Doyle đâu."

"Vậy tôi đây an tâm rồi," Airy Gailey cười nhạt đáp, "Cậu bạn này của tôi cũng thành người có chủ rồi."

"Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

"Được rồi ngài Hackl, tôi còn chưa báo cáo kết quả điều tra về ngài Noah cho ngài, ngài có muốn nghe bây giờ không?"

Hackl đang muốn gật đầu, đột nhiên ngừng động tác, quay đầu lại, trong đôi mắt tràn ngập sự ôn nhu đến chảy nước, Doyle tỉnh rồi. Doyle còn mơ màng ngồi dậy, đề tài mới vừa nói chuyện cũng tạm dừng, Hackl có vết thương trên lưng nhưng lại không ngại cực khổ mà lau đi nước bọt dính bên khóe miệng hắn, Doyle bỗng nhiên tỉnh táo, kéo tay Hackl, "Ngài Hackl, ngài còn bị thương đó."

"Đã hết đau rồi." Hackl ôn nhu nói.

"Ừ...sao trong khoang lại có mùi thơm vậy..." Doyle là một kẻ tham ăn nên còn chưa thấy được Airy Gailey đưa thức ăn tới mà đã bị mùi hương đánh thức. Airy Gailey khẽ hừ, lời nói với Doyle cũng trở nên độc hơn: "Cậu tỉnh đúng lúc thật đấy, nè, Lanto làm xong cho hai người rồi nè."

"Thật sao, vẫn là Lanto biết thương người hơn, cậu may thật đó." Doyle cười vui vẻ đứng dậy, đến cả Hackl cũng bị hắn tạm thời ném ra sau đầu, chỉ chuyên tâm nghĩ về thức ăn ngon. Hackl có chút u oán liếc nhìn Airy Gailey, "Có phải tôi cũng nên đi học làm bếp không?"

Airy Gailey dở khóc dở cười, hắng giọng nói: "Chuyện ban nãy để ăn uống xong rồi hãy nói, ngài thấy thế nào?"

"Cũng được." Hackl gật đầu, tiếp tục khó chịu nhìn Doyle ăn uống, mà cũng không biết lúc này Lanto thân là người nấu mấy món đó có hắt hơi không nhỉ?