Đan Hoàng Võ Đế

Chương 147: Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh




Tông môn oanh động, mấy vị lão tổ này lại còn còn sống?

- Tra!!

Tông chủ đương đại của Ngọc Đỉnh tông cuống quít lĩnh mệnh, hướng về bầu trời đánh ra một đạo chỉ lệnh.

Như lợi kiếm ra khỏi vỏ, rung động toàn tông.

- Lĩnh mệnh!

Hơn mười vị trưởng lão, mấy trăm vị cung phụng phóng lên tận trời, lao về phía La Phù sơn mạch.

- A, cỗ khí tức này...

Chỗ sâu trong La Phù, một lão đầu đang đi đường suốt đêm đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn qua rừng rậm hắc ám.

- Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh? Ta ảo giác sao?

Lão đầu nhi cẩn thận cảm thụ một hồi, sắc mặt đại biến, sợ hãi kêu to co cẳng phi nước đại.

- Tiểu hỗn đản, ngươi nếu là thật trộm nó ra, lão tổ ta không để yên cho ngươi!

Khương Nghị từ dưới đất bò dậy, ngạc nhiên nhìn đỉnh lô rộng rãi bàng bạc trong sơn cốc.

Vừa thức tỉnh đã cướp đoạt năng lượng thiên địa xung quanh trăm dặm, đỉnh lô này còn cường đại hơn rất nhiều so với hắn dự đoán.

Đỉnh lô tỏa ra quang hoa ngập trời, bên trong lô hỏa hừng hực. Khí thế uy nghiêm, khí tức bàng bạc, càng tăng lên trước đó gấp trăm ngàn lần.

Đường vân kim quang mặt đỉnh lô ngoài sáng chói, vị trí vòng xoáy trước đó biến thành một đoàn kim hỏa, cháy hừng hực như vĩnh thế bất diệt.

- Đây vẫn chỉ là đốt sáng lên một chỗ, nếu như tập hợp đủ chín đám Thánh Hỏa, đỉnh lô này sẽ có uy năng như thế nào.

Khương Nghị phấn chấn, cũng đang mong đợi.

Quả nhiên là bảo bối tốt.

- Tiểu Cửu... Tỉnh rồi... Ba mươi ngàn năm, còn nhận ra được ta không?

Yêu Đồng cười hì hì, vẫy tay lên tiếng chào hỏi.

- Lão tổ tông kia còn ngủ trong cổ thành trong lòng đất, hôm nào đi tìm nó ha.

Khương Nghị không chú ý tới một màn quỷ dị này, đến gần đỉnh lô, ý thức khẽ động.

Hỏa thế trong đỉnh lô bỗng nhiên tăng vọt, thao thao bất tuyệt, lại cấp tốc yếu bớt, trầm ổn bình tĩnh. Ý thức Khương Nghị lại khẽ động, đỉnh lô nguy nga cấp tốc ngưng tụ, từ cao năm mét biến thành một mét, lại ầm vang tăng vọt, lớn đến trăm mét, lấp đầy sơn cốc.

- Đây coi như là nhận chủ thành công?



Khương Nghị kϊƈɦ động nắm chặt nắm đấm, lại có một loại cảm giác không thể tin được.

- Xong rồi.

- Lại làm vài đầu Linh Yêu thử một chút.

Yêu Đồng vẫn là bộ dáng cười hì hì kia.

Khương Nghị không kịp chờ đợi chạy đến gần, chỉ chốc lát sau lấy ba đầu Linh Yêu, toàn bộ ném vào trong đỉnh lô, lấy Kim Viêm Thánh Hỏa thôi động luyện hóa.

Trong đỉnh lô, hỏa thế không chỉ có thể theo ý thức Khương Nghị cải biến mà thay đổi, còn có thể tự hành cướp đoạt linh lực từ giữa thiên địa, bổ sung vào trong hỏa diễm. Chỉ chốc lát sau, chín khỏa đan dược từ bên trong bay ra.

Không chỉ có tốc độ nhanh hơn rất nhiều, mà lại cô đọng càng tinh khiết hơn. Giống như là tinh thạch óng ánh long lanh, chiếu lấp lánh.

Khương Nghị cùng Yêu Đồng không kịp chờ đợi nếm thủ, cũng ném cho tiểu xà một viên.

Ba tiểu gia hỏa đồng thời nhắm mắt lại, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ, dư vị vô tận.

Xác thực tốt hơn rất nhiều!

Đem tinh hoa toàn thân Yêu thú, một giọt không dư thừa cô đọng đến trong đan dược.

- Nhanh thu lại, đừng để người khác phát hiện. Còn có, nếu nó có thể được ngươi thức tỉnh, sẽ là của ngươi. Ai đến đòi, cũng không thể cho. Nghe không, ai cũng không thể cho.

Yêu Đồng thúc giục Khương Nghị, vừa rồi thanh thế quá lớn, rất dễ dàng gây nên chú ý, nhất là đám lão gia hỏa Ngọc Đỉnh tông kia.

Khương Nghị hài lòng thu hồi đỉnh lô, bỏ vào thanh đồng tiểu tháp.

Nhưng, đỉnh lô vừa mới tiến vào thanh đồng tiểu tháp liền bộc phát lên khí thế kinh khủng, cuồn cuộn không gian, ngay sau đó cưỡng ép mà đi ra.

- Đây là...

Khương Nghị sửng sốt một chút, làm sao vậy, trước đó vẫn được mà.

- Nó không xứng với Tiểu Cửu. Nếu Tiểu Cửu tỉnh lại liền không tùy ý như vậy.

Yêu Đồng cười hì hì.

- Nó còn có thể đi đâu?

Khương Nghị dở khóc dở cười, còn kén chỗ?

- Khí hải của ngươi, nơi đó hẳn có thể để nó hài lòng.

- Khí hải? Xác định?



- Nó là dùng máu cùng linh nguyên của ngươi tỉnh lại, không nhất định hài lòng, nhưng miễn cưỡng có thể ở lại.

Khương Nghị đưa ý thức cùng đỉnh lô tương thông, áp súc đến nhỏ nhất, mời vào khí hải.

Trong thế giới Khí hải, đỉnh lô rơi xuống, thẳng tới khí hải.

Nhưng... Không đợi đến khi va chạm mặt biển, hỏa điểu gáy to, cuốn lên mênh ʍôиɠ liệt diễm, xông về đỉnh lô.

Đỉnh lô phát ra ánh lửa ngút trời, bộc phát ra khí thế kinh người chống cự lại.

Hỏa điểu gáy to, lệ khí như biển, vòng quanh đỉnh lô kịch liệt xoay tròn, mang theo nó phóng tới không trung.

Nơi sâu trong khí hải, tàn đao tranh minh, bạo khởi đao khí kinh thiên như bị kϊƈɦ thích, cũng muốn hiện ra uy thế.

Khương Nghị chính là lo lắng đỉnh lô có thể lại nhảy ra hay không, kết quả bị tức trong một màn cả kinh trợn mắt hốc mồm.

Đánh nhau?

- A?

Yêu Đồng kinh ngạc nhìn chằm chằm Khương Nghị.

- Ngươi, ánh mắt này là ý gì?

Biểu lộ trêи mặt Khương Nghị quái dị, tiểu gia hỏa này có thể nhìn thấu khí hải của hắn?

Trong khí hải, kim quang chói mắt, khí lãng ngập trời cuồn cuộn, hỗn loạn tưng bừng. Hỏa điểu không ngừng lao xuống, đỉnh lô trùng thiên bạo kϊƈɦ. Tàn đao thì dâng lên liệt liệt đao khí, ở một bên "Hò hét trợ uy".

Vô cùng náo nhiệt!

Tràng diện khoa trương kéo dài thật lâu mới khôi phục bình tĩnh.

Đỉnh lô lơ lửng tởại trêи khí hải, nở rộ quang hoa, huy động liệt diễm. Có cảm giác hợp hòa cùng khí hải. Hỏa điểu thì bao quanh nó không ngừng xoay quanh, giống như là đang thưởng thức, lại như là đang uy hϊế͙p͙. Tàn đao thì một lần nữa yên lặng, trấn áp dưới đáy khí hải.

Khương Nghị lẳng lặng quan sát lấy tình huống trong khí hải, bỗng nhiên cảm giác mình đã đánh giá thấp linh nguyên rồi của mình.

Vậy mà có thể đè ép được đỉnh lô?

Chỉ là bởi vì đỉnh lô vì nó mà tỉnh lại?

Hay là... Nó càng mạnh!

Bất quá tàn đao vậy mà cũng có thể nhúng tay, có chút ngoài ý muốn.

- Ta còn thực sự đoán đúng, linh văn này của ngươi quả nhiên có chút kỳ quặc.

Yêu Đồng đưa đầu lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng nanh của mình, nhìn chằm chằm Khương Nghị lại cười càng sáng lạn hơn.