Đàn Ngọc Giai Nhân (Hệ Liệt Thiên Đô Vương Triều)

Chương 7






Vào đêm, Ngọc Quỳnh lâu chính là cả thế giới sung sướng, bình rượu tinh xảo thức ăn ngon miệng không ngừng được đưa lên, rượu ngon chén say, bữa tiệc quả thật tràn đầy xa hoa.
Ngọc Quỳnh lâu nổi tiếng nhất chính là cảnh đẹp trên hồ, hậu viên bên trong hồ Thần Nguyệt chính là một hồ nhân tạo cực kỳ rộng lớn, quanh hồ được ánh trăng rọi xuống, ánh lên vẻ tao nhã, đưa mắt nhìn đều là ngọn đèn dầu, trên mặt hồ to là một tiểu đình nhỏ được đặt ở giữa, dành riêng cho bọn quan lớn phú thương vung tiền như rác.
Cái đình vàng ở phía trước chính là “Tối Thượng đình”, nếu không có tiền thì không thể nào vào được “Tối Thượng đình”, người xem biểu diễn thường ngồi ở cách xa ngôi đình nghe đàn, chỉ có một chiếc cầu nhỏ hình vòm nối giữa kim đình và bên ngoài.
Được ngăn cách ở bên kia hồ, còn có một đình đài tinh xảo khác, tên là “Hồ Tâm đình”, cột đình dùng lụa mỏng làm màn che, đằng trước có một sân thượng để ngồi, được dành riêng cho những vũ công, đây là một đình đài độc lập, người muốn vào đình chỉ có thể dùng thuyền chèo đến giữa hồ, nhưng bây giờ thì không còn vị khách nào có thể bước vào đình nữa, chỉ có những người được Vu Tử Yên chỉ đích danh mới có thể vào đình.
“Minh Triêu tiểu đệ, lại đây lại đây, thả lỏng một chút đi! Nhìn ngươi đi, ngay cả uống rượu cũng cứng nhắc như vậy.” Chu Dục ngồi trong đình, vui vẻ mời rượu Lục Minh Triêu.
“Tam, Tam hoàng tử, không, không cần nhọc công người, để Minh Triêu tự làm là được.” Chu Dục này, cứ rót một chén rồi một chén, bắt hắn uống cho bằng hết, làm hắn không nhịn được nữa, chỉ đành ngồi cười nhắc nhở.
“Cũng đúng… Khó khi có cơ hội được thưởng thức ánh trăng đêm cùng Minh Triêu tiểu đệ, bổn hoàng tử đương nhiên phải làm tròn bổn phận chủ nhà.” Ha ha.
“Cái ly… để ta tự lấy.” Tam hoàng tử này, cứ kiên trì bắt hắn uống một chén thêm một chén; còn định đưa hắn vào tiểu đình bên cạnh, Lục Minh Triêu lúng túng đẩy ra!
Ngoài nương tử Nhan San San ra, Tam hoàng tử Chu Dục chính là người hắn khó ứng phó nhất!
“Minh Triêu tiểu đệ, ngươi thay đổi rồi, lập gia đình xong thì từ chối bổn hoàng tử mọi chuyện, thật là làm cho ta đau lòng a!” Chu Dục thở dài đầy cảm thán, khuyên tai hồng ngọc lộng lẫy chói lọi nhìn như đau thương, giữ lấy tóc mai bên cạnh.
“Thật là mong ngươi có thể dáng yêu như thời còn bé nha! Lúc ngươi bị cha mẹ quăng đến bên Tam hoàng tử ta, thời gian đó chỉ có đôi ta, thật là hạnh phúc, cho dù là một miếng tã, bổn hoàng tử cũng kiên trì giúp ngươi mặc; mỗi một miếng thức ăn đều là bổn hoàng tử tự đút cho ngươi, ngay cả thìa cũng được làm từ ngọc phỉ thúy mới chịu; ngày nào cũng chơi đùa với ngươi, khi đó ngươi không nhìn thấy ta liền khóc đến nửa ngày, còn bây giờ, aiz! Sau khi lớn lên, cả chén rượu cũng không nể mặt ta!”
Chu Dục cố ý kéo dài giọng thở dài thở ngắn, Lục Minh Triêu lại ngắm nhìn chung quanh, thấy bốn phía đều quăng đến một ánh mắt “không biết thức thời” cho hắn, cứ như đang chỉ trích hắn, có thể được Tam hoàng tử quyền cao thế trọng yêu thương như vậy mà còn không vừa lòng, đúng là không biết thời thế!

“Tam hoàng tử, bây giờ ta không muốn uống rượu.”
“Không muốn uống! Chậc chậc, suýt nữa thì quên mất, thỉnh thoảng Minh Triêu cũng biết làm nũng bướng bỉnh với ta!” Chu Dục nở nụ cười thân thiết, gương mặt để sát gần mặt của Lục Minh Triêu. “Lại dây, nhìn thẳng vào mắt bổn hoàng tử, có còn nhớ Vô Ưu, Vô Sầu đặc biệt điều chế “Thập toàn đại bổ máu đặc thuốc trà” cho ngươi không?”
Lục Minh Triêu lập tức trợn tròn mắt, món đồ đáng sợ đó vẫn còn sao?!
“Máu của những người luyện võ?!” Lục Minh Triêu từ trước đến giờ có nhạy cảm với máu, lập tức thở sâu vào bình ổn tinh thần!
“Trí nhớ của Minh Triêu tiểu đệ không tốt rồi, nó là được làm từ máu người, điều chế cùng các dược liệu quý hiếm khác, đệ có muốn không?”
Người có cá tính gặp Chu Dục thì dù có cá tính mấy đi nữa cũng không cá tính nổi!
“Nếu ngươi có hứng thú thì ta nhờ người về phủ kêu Vô Ưu, Vô Sầu lấy cho ngươi, tối nay thiết yến ở Tam Yên Hoa, không có mang theo hai nha đầu kia đã làm cho chúng cáu kỉnh rồi! Bây giờ hẳn là chúng nó cao hứng lắm, cùng ngươi uống cạn nó.”
Chu Dục cười vô cùng rực rỡ, vô cùng sung sướng, vỗ vỗ lên bờ vai cứng đơ của Lục Minh Triêu.
“Minh Triêu tiểu đệ, thân thể của ngươi cứng ngắc lại rồi, biết điều thì uống rượu đi.”
Chén rượu nhỏ được rót đầy tiếp tục đưa đến bên môi Lục Minh Triêu bên môi, muốn hắn há miệng.
“Người luyện võ trọng khí tiết, chén rượu này Minh Triêu có thể tự uống được, cảm ơn Tam hoàng tử.” Lục Minh Triêu có nguyên tắc, không dễ để bị người khác đưa vào khuôn khổ, hắn kiên trì nhận lấy chén rượu trong tay Chu Dục, ngửa đầu uống cạn.
“Aiz! Ta kêu ngươi uống một chén rượu, chứ không phải kêu cả thân thể của ngươi cũng lắc lư theo, nhìn ngươi đi, ngay cả uống rượu cũng như uống thuốc độc vậy, khó trách hiền thê xinh đẹp tài trí của ngươi luôn chê ngươi không có tình thú, cẩn thận coi chừng ngày nào đó lão bà cũng vứt cả ngươi.”
Những lời này lập tức đả kích Lục Minh Triêu, ngũ quan của hắn đen lại, hắn vẫn luôn để tâm đến Nhan San San như thế, cứ nhắc đến nàng là không chịu được.
“Ơ… nhìn điệu bộ như đang gặp cảnh khốn cùng của ngươi kìa, Minh Triêu tiểu đệ đúng là làm cho người ta đùa mãi không chán!” Chu Dục cười to.
Tức, cũng phải giấu vào trong lòng; phiền, lại không thể bộc lộ, nếu không muốn làm thỏa mãn Chu Dục, chỉ đành… dùng rượu giải buồn!
Liếc nhìn bóng dáng đứng đằng sau Chu Dục, thủy chung yên lặng bảo vệ cho hắn, có đôi khi Lục Minh Triêu cảm thấy thật buồn bực, Phong Ngôn lạnh lùng không nói không cười, cũng có thể chịu nổi chủ nhân kỳ quái của mình hay sao?!
“Những người đến từ Đông Vực kia, hình như có lai lịch không đơn giản.”
Lục Minh Triêu lưu ý nhìn ngôi đình cách xa bọn họ khoảng vài bước đó, bốn phía đều là đèn dầu và trang sức chói lóa, ánh vào nhau trở nên thực chói mắt.
Ngay cả các cô nương lấy rượu mua vui cũng đặc biệt nhiều, làm cho đình đài thoạt nhìn thật nổi bật, bên trong đình là một đám người ăn mặc kiểu nước ngoài, có vài người đặc biệt kỳ quái.
“Cho nên mới đặc biệt thiết yến ở Ngọc Quỳnh Lâu, để mọi người gặp nhau, kết bạn, đợi lát nữa đưa bọn họ đi một vòng kính rượu, tin chắc mọi người sẽ nhanh chóng kết làm bằng hữu!” Chu Dục vừa nói, vừa nháy mắt với hắn.
Hiểu ngụ ý của Chu Dục, Lục Minh Triêu hiểu rõ cười, dạo này trong Đông Vực, Ma Hi không ngừng hoàng hành, thủ đoạn làm việc vô cùng độc ác, lại tinh thông hạ độc, ngay cả võ công cũng âm tà khó lường, nhân sĩ chính phái trong võ lâm đều không thích đến gần bọn chúng.
Dù không biết ý đồ của họ đến Trung Nguyên là gì, nhưng Đông Vực đang kết ngoại giao với Trung Nguyên, thiết yến càng rêu rao trắng trợn, càng khoa trương thì càng tốt.
Bữa tiệc ở Ngọc Quỳnh lâu tối nay, cho dù là phú thương hay quan viên, hay tam giáo cửu lưu, mọi người đều tỏ ra rất vui vẻ, bọn họ có muốn làm gì cũng phải kiêng kỵ vài phần, bởi nếu như đế đô có xuất hiện vu cổ hay độc hại gì đó, mọi nghi ngờ đều sẽ chỉa về phía họ.
“Tam hoàng tử quả nhiên suy nghĩ sâu xa.” Về phương diện này, Lục Minh Triêu luôn cảm thấy nể phục hắn.
“Ơ… Minh Triêu tiểu đệ cuối cùng cũng nói thật tiếng lòng rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì mong ngươi hoàn thành ột tâm nguyện nho nhỏ của ta.” Chu Dục thừa cơ vỗ lên vai hắn, dựa sát vào nói.
“Tâm nguyện gì?”

“Hử? Tâm nguyện gì sao? Ha ha ha a…”
Gương mặt tuấn nhã cao quý, vừa mở miệng đã nghe thấy tiếng cười gian trá của hắn, làm cho Lục Minh Triêu vừa buông lỏng một chút lại bắt đầu căng thẳng lên.
“Bên ngoài ngươi cường tráng mạnh mẽ, nhưng bên lại yếu ớt dễ tổn thương, đằng sau vẻ ngoài chững chạc là một trái tim nhạy cảm yếu đuối, đúng là một vẻ đẹp đầy mâu thuẫn, làm cho bổn hoàng tử rất có hứng thú, thật sự muốn ép rượu ngươi đến khi ngươi bất tỉnh nhân sự mới thôi, có thể khám phá cơ thể mang vẻ đẹp mâu thuẫn này, từ từ sờ khắp toàn thân của Minh Triêu tiểu đệ, cảm nhận từng mảng da thịt, đó chính là tâm nguyện nho nhỏ của bổn hoàng tử.”
Chu Dục đặt khuỷu tay lên vai hắn, tự mình đưa thêm một chén rượu đến gần môi hắn, cười thở phà vào mặt hắn, diệu bộ mong đợi chờ xem đáp án.
Không khí như kết đọng lại, đầu tiên là nóng lên khi Chu Dục thở vào mặt Lục Minh Triêu, cho đến đông lạnh khi mồ hôi lạnh chảy đầy cả người, làm hắn chợt cứng người lại như băng đá!
“Ơ ơ… Minh Triêu tiểu đệ đúng là hiểu lòng người nha!” Vươn ngón tay ra, khẽ chạm vào gương mặt góc cạnh trước mắt, phảng phất như có thể thấy được, ngón tay hắn đi đến đâu thì da thịt ở đó như nứt ra, Chu Dục thú vị thưởng thức, dứt khoát uống can chén rượu, còn không quên ấn nhẹ da thịt xuống, đến khi thấy người nào đó không ngừng run rẩy, Chu Dục thích thú cười to.
“Tam hoàng tử…” Lục Minh Triêu lắc đầu, thật sự, thật sự rất muốn nổi giận!
“Aiz, ở đây không chỉ có hai người, xin Tam hoàng tử chú ý.” Kịp thời chặn ngón tay kia lại, cũng kịp thời chặn cơn tức của hắn.
Các ngọn đèn dầu trong “Hồ Tâm Thanh” nằm đối diện bỗng rực sáng lên, mọi người còn đang uống rượu trò chuyện, nói cười không ngớt, lúc này toàn bộ đều an tĩnh lại.
Gió nổi lên, trêu chọc những tấm màn đủ màu trong đình, ngọn đèn dầu thay nhau tỏa sắc, nước trên mặt hồ giống như tấm vải trải giường, khói nhẹ không ngừng bốc lên từ mặt hồ, nhìn như một bức tranh vẽ cảnh sơn thủy cực đẹp.
Sau tấm màn lụa mỏng kia, có thể thấy được một thân ảnh nhỏ bé thướt tha, ngồi trước cây đàn, khăn che mặt che đi phân nửa gương mặt, ngồi giữa làn khói mờ ảo càng tỏ ra thần bí hơn.
Một chiếc thuyền nhỏ chở năm người bắt đầu chèo vào “Hồ Tâm Thanh”, mỗi người đều ôm lấy một nhạc khí, từng người từng người một bước vào đình.
“Tử Yên cô nương vĩnh viễn cũng không để cho người ta biết, mình đã bước vào trong đình tự lúc nào.”
Một giây trước, trong đình không hề có ai, ngọn đèn dầu vừa bật lên, đã thấy thân ảnh sớm ngồi trong đình tự lúc nào.
Các phú thương đã tới vài lần trước, bắt đầu cúi đầu dỏng tai lên nghe.
Chu Dục híp mắt lại, Vu Tử Yên này thật thú vị.
Chúng nhân sĩ đã ngồi đông đủ trước hồ, tỳ bà bắt đầu tấu lên, kèn, trống cùng hòa hợp vào nhau, từng âm từng âm lần lượt vang lên, rõ ràng ban nãy còn chầm chậm trầm ổn, vậy mà bây giờ đã nhanh chóng, tiết tấu dồn dập không theo bất kỳ luật gì, làm cho yến hội vừa nãy mới dừng lại bắt đầu nóng lên.
Sau đó, trong đình truyền ra một tiếng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, giống như một bài ca vừa cất lên, thanh cao nhưng không chói, không ngừng quanh quẩn trong mỗi đình đài.
“Cảm ơn chư vị khách quý đã đến Ngọc Quỳnh lâu vào tối nay, mong chư vị có thể rũ bỏ trần thế, vô ưu vô sầu mà về.”
Gió nổi lên, màn lụa mỏng nhẹ giương lên, chỉ thấy giai nhân trong đình dùng ngón tay, khẽ chạm vào dây dàn, thử âm sắc của cây đàn trước, giai nhân ngay trước mắt làm ọi người chăm chú nhìn, màn lụa mỏng lại rũ xuống, mang theo một chút thần bí, một chút xa xôi.
Sau đó, tiếng đàn cất lên, âm sắc thanh nhã, đẹp đẽ tựa như bức tranh mặt trời rơi xuống chân trời, tựa như dòng suối đang chảy róc rách, chậm rãi nhưng sâu sắc động lòng người.
“Tiếng đàn này…”
Chu Dục ngồi trong đình cau mày, một gương mặt thoáng hiện trong đầu, hôm trước, dưới đêm trăng, mái tóc dài khẽ chạm vai, từng sợi tóc đen phất qua gương mặt tuấn tú, bay lả tả tạo nên một thần thái kỳ ảo xinh đẹp…
“Thiếu Sơ yêu đệ?!”
Đôi đồng tử của Chu Dục như đọng lại, khóe môi hắn trở nên lạnh lẽo, không biết là đang thưởng thức hay đang trầm tư suy nghĩ.
“Tiếng đàn mê người bên tai, ngay cả rượu cũng không muốn uống. Nếu được khai kỳ kiêm mổ say, trả lời bốn vui mừng không nói ba.”

Âm điệu nhu hòa tựa như bàn tay đang vẽ tranh, lưu loát trơn tru.
Khi tấm lụa mỏng trong đình bị vén xuống, mọi người đều thầm hét lên kinh hãi, bởi Vu Tử Yên không bao giờ di ra khỏi đình, tối nay lại chủ động ra khỏi đình.
Y phục giản dị, lụa mỏng màu vàng, thân thủ thướt tha vuốt ve đàn tỳ bà hiện ra, nhất thời, toàn bộ đèn dầu bên hồ, trong hồ, giữa hồ đều được thắp lên, làm thân hình nhỏ nhắn yêu kiều kia trở nên nổi bật, thướt tha trong đêm.
Khi thân ảnh xinh đẹp kia khẽ khom người chào hỏi mọi người, chậm rãi giơ một cánh tay lên, dải lụa mỏng trên tay tựa như đang trêu chọc, làm lộ ra cổ tay trắng ngần mềm mại, tiếng đàn phía sau truyền đến, thân hình cũng theo đó mà nhảy múa, kèn, sáo, tiêu cùng vang lên một lúc.
Thân thủ linh hoạt chuyển động, hai tay đan vào nhau, ống tay áo đung đưa như cánh bướm, dải lụa mỏng màu vàng bay phất phơ trong không trung, tựa như trong mộng, chợt xoay người lại, không nhu nhược, không ranh ma, chỉ là một vẻ mạnh mẽ kiên định!
Mềm mại mê hoặc, duyên dáng thướt tha, mọi người chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh mềm mại bay múa giữa hồ.
Theo tiếng đàn, thân thể đang múa chợt dừng lại, các tiếng nhạc khí khác trong đình cũng dừng lại, chỉ còn tiếng tỳ bà vang lên, dưới bầu trời đêm tối mù mịt.
Cây lau sậy rậm rạp, sương rơi xuống phủ khắp mọi nơi.
Tỳ bà bắn ra, Vu Tử Yên bước nhẹ tênh, từ ngọn khói trong đình, chậm rãi bước xuống thềm đá.
Người đứng nơi đó, lại xa cách như non sông nước biếc.
Một thân xiêm y thướt tha, váy gấm tung bay theo gió, từ từ bước đến xuống thềm đá.
Ngược dòng tìm theo mãi, nhưng đường càng thêm trở ngại xa xôi.
Thân thủ nhẹ nhảy lên, ôm đàn bay qua khói nhẹ trên hồ nước, váy áo, vạt áo tung bay, tựa như thiên tiên.
Thuận dòng theo đến tận nơi, giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.
Trong làn khói mờ ảo, thân ảnh ưu nhã yêu kiều, tựa như mộng đẹp, tản ra một vẻ say tư động lòng người.
Nhìn bóng hình xinh đẹp giữa mặt hồ, mọi người nín hơi, ngay cả Chu Dục cũng quên đi bản thân, ngâm mình vào trong khúc nhạc đàn.
“Tiếng nhạc đầy nỗi lòng, người tựa như thiên tiên, khá lắm cầm thơ khúc, múa như mơ tuyệt tư.” Chu Dục xem màn trình diễn ca múa, cũng không khỏi thở dài.
Khi thân ảnh bay lên lần nữa, sương vàng, lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp rơi vào giữa không trung, vô số màu sắc sặc sỡ tỏa ra, cực kỳ rực rỡ, hoa lệ dưới bầu trời đêm.
Tiếng thán phục, vỗ tay bắt đầu vang lên, dải lụa dần biến mất, từ làn khói xuất hiện hai dải gấm màu hồng, trắng, hòa hợp cùng lốc nước xoáy, dường như đang muốn làm cho người ta hoa mắt, đoạt lấy hô hấp của người khác, Phong Ngôn thủy chung đứng cạnh bảo vệ chủ nhân, hai hàng lông mày trở nên rét lạnh.
Mọi người mong đợi nhìn Vu Tử Yên bay xuống, chợt, trong hai dải gấm phi đến một phía, rào rạt lách qua gió, qua cây, phát sáng lắc lư, trường kiếm dài lắc lư, thẳng hướng phía Chu Dục đang ở bên trong “Tối Thượng đình”!