Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 67




Sau khi bước vào kỳ nghỉ, người đi lại trong trường đã ít đi rất nhiều, nhưng ngang nhiên tay nắm tay cùng đi trên đường vẫn khiến Đường Lạc cảm thấy rất thẹn.

Cho dù là học viện nghệ thuật tập tục cởi mở, hai đứa con trai thân mật không che giấu như vậy vẫn sẽ khiến người ta liếc nhìn. Trên đường đi khá nhiều người chú ý đến hai bàn tay nắm lấy nhau vừa đi vừa lắc lư của họ, tỉ lệ quay đầu vẫn cao không giảm. Lại thêm một người trong đó cũng xem như nổi tiếng trong trường, đoán chừng không bao lâu sẽ lan truyền cho cả học viện biết.

Đường Lạc đỏ bừng mặt suốt dọc đường, nhưng không có ý định rút tay về. Dù sao chuyện đến bây giờ, ngay cả cha mẹ hai bên cũng biết rồi, còn có gì cần giấu giếm đâu. Có thể để cho mọi người biết Hạ Kính Sinh là hoa đã có chủ đã bị mình nhốt chặt, ít nhiều cũng khiến người ta đắc ý.

Nhưng chút ngọt ngào ấy cũng không thể cứu vãn tâm trạng của Đường Lạc vào lúc này.

Cậu sầu kinh khủng, một cái đầu hai cái não, moi ruột gan muốn tìm ít chữ để làm yên lòng bạn trai nhà mình, khiến anh nhanh chóng khôi phục lý trí từ bỏ quyết định bốc đồng.

Hầu hết sinh vật giống đực ở trước mặt người trong lòng ít nhiều đều thích cậy mạnh, bị người yêu nhỏ tuổi hơn mình ngày thường còn hơi ngáo ngơ chỉ vào mũi nói ngây thơ, khó tránh khỏi tổn thương lòng tự trọng.

Mặc dù Hạ Kính Sinh chủ động mở miệng nói chuyện với cậu, còn nắm tay cậu, nhưng áp suất thấp đầy người kia lại không lừa được ai.

Cái tên này bây giờ rõ ràng đang phiền muộn rối tinh rối mù, không dỗ không được.

“Đàn anh ơi…” Đường Lạc dán ở trên người anh nhỏ giọng gọi anh.

Hạ Kính Sinh không quay đầu: “Ừ?”

“Đêm qua anh ở đâu?” Cậu hỏi.

Việc cấp bách bây giờ, vẫn là nhanh chóng nói sang chuyện khác, đợi tâm trạng anh khôi phục lại thảo luận vấn đề khiến hai người đều cảm thấy cực kỳ đau đầu kia.

“Dưới tầng nhà em.” Hạ Kính Sinh đáp. Đường Lạc sửng sốt, còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Kính Sinh nghiêng đầu cười một tiếng với cậu, lại nói tiếp: “Dưới nhà anh, cửa công viên trò chơi, cửa khách sạn, ga tàu điện ngầm, dưới nhà em, trạm vận chuyển khách đường dài.”

“Anh cả đêm không ngủ?” Đường Lạc kinh ngạc.

“Vừa nãy anh ngủ trên xe rồi,” Hạ Kính Sinh nói, “Anh suy nghĩ cả đêm, thật sự không muốn hành hạ lẫn nhau với họ nữa, em có thể hiểu không?”

Chủ đề vẫn bị kéo về.

Tất nhiên Đường Lạc biết nỗi đau của anh, nhưng vẫn không cảm thấy lựa chọn hiện giờ của anh là chính xác nhất.

“Chỉ cần anh vẫn ở lại ngôi trường này, họ nhất định có thể tìm được anh. Đổi số điện thoại cũng vô dụng, luôn có người có thể nói cho họ. Chặn tất cả phương thức liên lạc cũng vô dụng, cách gần thế này họ có thể dễ dàng tìm được. Một năm rưỡi, đủ cho anh nổi điên rồi.”

Khi anh nói những lời này, Đường Lạc có thể cảm nhận rõ ràng mười ngón tay đan xen với cậu mất tự nhiên kéo căng.

“Đường Lạc, anh biết tại sao em phản đối, bởi vì biết nên ngay từ đầu không muốn nói cho em,” Anh nói tiếp, “Em cảm thấy anh cùng lắm cần chịu đựng một năm rưỡi nữa, nhưng đối với anh mà nói, là vẫn phải chịu đựng ròng rã một năm rưỡi nữa. Ngần ấy năm từ nhỏ đến lớn, cho dù anh một thân một mình đến những thành phố khác, cũng chưa từng có được tự do thật sự. Bây giờ cuối cùng cũng có suy nghĩ và can đảm như vậy, một tháng rưỡi anh cũng cảm thấy dài quá.”

“… Em xin lỗi,” Đường Lạc bị anh nói cho ngẩn ra, “Em, em không muốn khiến anh không vui, em chỉ… ờm…”

“Lo lắng cho anh, tốt cho anh, anh biết,” Hạ Kính Sinh cười một tiếng, “Anh cũng không có ý trách em.”

“Nhưng anh vẫn không vui vì lời nói của em.” Đường Lạc nói.

“Đừng có đoán mò,” Hạ Kính Sinh lắc đầu, “Em hoàn toàn không giống họ. Nếu họ bằng lòng kiên nhẫn nghe anh nói giống như em, anh cũng không đến mức đưa ra quyết định này.”

“Nhưng mà…”

“Thật ra… nếu không phải vì em, có lẽ anh thật sự có thể tiếp tục chịu đựng.” Hạ Kính Sinh đột nhiên nói.

“Ơ?” Trái tim Đường Lạc siết chặt, “Bởi vì quan hệ của em và anh bị phát hiện, mới khiến anh hoàn toàn không thể ở chung với họ được à?”

“Dĩ nhiên không phải rồi,” Hạ Kính Sinh dừng bước, quay người lại nhìn cậu, “Trước kia anh chưa bao giờ thử như bây giờ, có thể không cần che giấu tính tình của mình, làm chuyện muốn làm nói những gì muốn nói, vẫn có thể được bao dung được khẳng định. Đây có lẽ là một chuyện rất bình thường đối với em, nhưng trước đó, anh không hề dám thử.”

“…”

Thấy biểu cảm của Đường Lạc nghiêm túc, Hạ Kính Sinh chủ động cười, trêu ghẹo nói: “Em xem câu nói kia thế nào nhỉ, xoa hoa khó nhập tiện tằn, đúng không? Bây giờ anh đã hưởng thụ rồi, sẽ không quen với tháng ngày khổ cực.”

Nói đến sau giọng anh đã mang theo trêu chọc rõ ràng, nhưng Đường Lạc nghe xong, lại không cười nổi.

“… Anh vốn rất tốt mà,” Cậu tiến lên nửa bước, đặt đầu lên bả vai của đối phương, “Không chỉ ở trước mặt em, cho dù đối mặt với ai, anh cũng có thể là chính mình.”

“Vậy em còn phản đối không?” Hạ Kính Sinh hỏi.

“…”

Mắt thấy Đường Lạc rơi vào trong phân vân, anh lại dùng giọng điệu cực kỳ tủi thân nói thêm: “… Anh thật sự không thích vẽ tranh.”

Đường Lạc ngẩng phắt đầu: “Em phản đối!”

Sau khi đi vào phòng ký túc Hạ Kính Sinh vẫn tỏ vẻ không vui.

“Đừng nói nữa, dù sao anh cũng là phụ kiện,” Lúc nói chuyện anh cũng không nhìn Đường Lạc, “Không phải em bằng lòng chấp nhận anh, mà là không quan tâm anh như thế nào, chỉ cần biết vẽ tranh là được.”

Đường Lạc kéo tay anh không thả: “Em thật sự không có ý này!”

“À,” Hạ Kính Sinh nhìn cậu một cái, “Vậy sau này cũng không cầm bút nữa, anh còn có giá trị với em không? Em còn thích anh không?”

Đối mặt với lời nói giận dỗi thế này, Đường Lạc cực kỳ bất lực.

“Anh còn nói em đoán mò, chính anh mới thích đoán mò,” Đóng cửa lại, cậu lập tức dán cả người lên người Hạ Kính Sinh, “Anh đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.”

“Đường Lạc, em thành thật trả lời anh,” Hạ Kính Sinh kéo ra một khoảng cách nhỏ với cậu, “Nếu trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau, mà quen biết trong quán cà phê, em không hề biết anh biết vẽ tranh, em có thích anh không?”

“…” Đường Lạc ngẩn ra, “Sao em biết được, giải thiết này không thành lập. Nếu không phải vì thích anh, em sẽ không thi đậu trường này, ngày đó cũng không thể đi qua con đường kia.”

“À.” Hạ Kính Sinh gật đầu, không nói gì nữa, quay người lại bắt đầu sửa sang đồ mang theo bên người.

“Tại sao anh phải nghĩ những chuyện này chứ, cho dù thế nào bây giờ em thích anh chưa đủ à. Còn bực bội với vẽ tranh, con người anh sao lại…”

Trẻ con.

Đường Lạc cưỡng ép nuốt hai chữ này xuống.

“Tại sao không nói hết?” Hạ Kính Sinh quay đầu nhìn cậu.

“Lại… đặc biệt, không giống bình thường, em… tim em đập thình thịch.” Đường Lạc nói.

“…”

Hai người nhìn nhau chốc lát, đều không nhịn được, vẫn bật cười.

“Còn cứ muốn em trả lời, trong lòng anh rõ ràng nhất mà,” Đường Lạc đi qua ôm lấy anh, “Nếu không phải chắc chắn em thích anh, anh sẽ cáu kỉnh với em như thế à? Anh có chỗ dựa nên không sợ.”

“Nhưng em cứ muốn anh làm chuyện mình không thích.” Hạ Kính Sinh nói.

“Không phải đâu,” Đường Lạc cắn môi một cái, mới nói tiếp, “Tại sao anh cảm thấy mình không thích vẽ tranh?”

“Chuyện này nào có tại sao,” Hạ Kính Sinh nói, “Cái này nó không có lý lẽ giống như em hỏi anh tại sao cảm thấy em đáng yêu.”

Đường Lạc rầu rĩ há miệng mấy lần, vẫn không biết phải tiếp tục thuyết phục như thế nào.

Hạ Kính Sinh hiểu sai ý, ngữ điệu chậm lại: “Nếu em thật sự thích tranh của anh, vậy sau này anh vẽ riêng cho em cũng được. Chỉ vẽ cho một mình em nhìn, được không?”

Đường Lạc lắc đầu: “Không phải vấn đề này!”

“Em thật sự chờ mong phát đạt à?” Hạ Kính Sinh dở khóc dở cười.

“Em thực sự cảm thấy anh…  không phải không thích…” Đường Lạc nhăn mặt, “Em không muốn anh nhất thời hành động theo cảm tính mà từ bỏ thứ mình thật sự thích.”

“Ngay cả tác phẩm cuối kỳ anh cũng chẳng muốn vẽ,” Hạ Kính Sinh nói, “Không phải buộc phải cầm bút lên anh cũng không muốn cầm.”

“Vậy anh còn sửa tác phẩm giúp đàn em của anh?” Đường Lạc hỏi.

“Đây là giảng viên ép buộc anh không còn cách nào mà.” Hạ Kính Sinh nhìn đi chỗ khác.

Đường Lạc nghĩ ngợi: “Anh còn vẽ cảnh nền giúp bọn em!”

“Đây không phải là thích vẽ tranh, mà là thích em.” Hạ Kính Sinh cười nói, “Anh nghiêm túc lấy lòng em như thế, em không nhìn ra chút nào à?”

Mặt Đường Lạc đỏ lên, suy nghĩ một lúc: “Anh đã nói trang điểm cũng gần giống vẽ tranh! Anh nói muốn làm thợ trang điểm chắc chắn cũng vì không bỏ được!”

“… Anh thuận miệng nói đấy.” Hạ Kính Sinh quay đầu đi, “Lý do của em ngày càng gượng ép.”

Đường Lạc nhìn chằm chằm vào mặt anh chốc lát, rồi hỏi: “Anh nói cho em, một lần lâu nhất anh không cầm bút vẽ là bao lâu?”

Hạ Kính Sinh ngẩn ra, một lúc lâu sau, mới đáp: “Cũng không phải anh cố tình muốn đụng vào, bây giờ anh học cái này, chắc chắn sẽ phải thường xuyên…”

“Em không ép anh,” Đường Lạc nói, “Chúng ta đều lùi một bước, anh hứa với em một chuyện. Em ở lại đây với anh một tuần, anh cũng đừng chạm vào bút. Đợi qua khoảng thời gian này nếu anh vẫn cảm thấy mình thật sự ghét vẽ tranh, em sẽ không ngăn cản anh nữa.”

“…”

“Sau đó cho dù anh quyết định ra sao, em đều ở bên anh, xong xuôi vừa khéo về ăn Tết với em.”

“Sau đó giảng viên trong trường đi cả rồi,” Hạ Kính Sinh nói, “Em tưởng anh ngốc à.”

Đường Lạc hừ một tiếng: “Nếu anh thật sự kiên quyết như vậy, còn thiếu kỳ nghỉ đông này à?”

Mặc dù có vẻ không tình nguyện, nhưng Hạ Kính Sinh vẫn thành thật đồng ý điều kiện của cậu.

Sau khi chính thức vào ngày nghỉ, trong phòng ký túc trở nên trống trải, phần lớn sinh viên đều lần vượt về nhà, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Nhưng phòng ký túc của Hạ Kính Sinh thoạt nhìn vẫn chật chội giống như ngày trước.

Đống rác chiếm cứ nửa giang sơn kia cũng không vì chủ nhân rời đi mà chuyển biến tốt, nó vẫn lung lay sắp đổ, khiến Đường Lạc đi mỗi bước đều kinh hồn táng đảm.

Sau khi cậu về phòng ký túc của mình lấy quần áo thay giặt và phát hiện bạn cùng phòng của mình đã đi hết không còn một mống, cậu đưa ra lời mời với Hạ Kính Sinh, hỏi anh muốn ở chỗ cậu luôn không.

Sau khi Hạ Kính Sinh đồng ý, Đường Lạc lại hỏi anh, còn nhớ đã hứa với mình một chuyện khác không.

“Có phải em muốn bẫy anh không?” Giọng Hạ Kính Sinh ở trong điện thoại cực kỳ cảnh giác, “Đến lúc đó nói với anh cọ trang điểm cũng là một loại bút vẽ rồi ép anh nhận thua.”

“Còn lâu nhớ!” Đường Lạc đỏ mặt, “Cái này không tính, là em thật sự muốn nhìn.”