Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 357: An bài!




Chưa đến vài giây, tư liệu về vụ Ma Thú tinh cầu bị tập kích hiện ra trên màn hình lớn của bộ chỉ huy. Khi nhìn thấy đồ vật hình trứng quen thuộc kia, Chỉ huy ngay lập tức hiểu ra, trong lòng cực kì giận dữ, chửi ầm lên:

- Chết tiệt, lại là đám Nhật Mộ đó.

- Thủ trưởng, trong tư liệu có nói vật kim loại hình trứng có thể tránh được radar rà soát.

Sĩ quan phụ tá liếc mắt một cái liền tìm thấy tư liệu anh muốn, xem ra anh nhớ không sai, radar quả nhiên không có tác dụng với vật kim loại hình trứng đó.

Chỉ huy cũng đã nhìn thấy thông tin này trên tư liệu, đột nhiên một tay chụp lấy, phẫn nộ ra lệnh:

- Hóa ra là thế. Không dùng radar nữa, sử dụng kính hồng ngoại tầm xa để điều tra trên không.

- Rõ! Thủ trưởng!

Quan quân phía dưới lĩnh mệnh, truyền đạt mệnh lệnh của quan chỉ huy xuống.

Trong lúc bộ đội phòng không, pháo đối không trên mặt đất đều chú ý chặt chẽ lên bầu trời, các đội trưởng đoàn Tân Sinh đều đã dắt theo đầy đủ các đội viên, tề tựu trước biệt thự của Lăng Lan.

Lý Lan Phong, Lý Thì Du, Thường Tân Nguyên do tìm đến nơi dừng chân của Lăng Lan hơi muộn nên 3 người họ là những người cuối cùng tới đây. Nhìn thấy trong tiểu hoa viên trước biệt thự của Lăng Lan đã tụ tập đầy người, bọn họ khiếp sợ không thôi, cũng hình dung được thế lực tiềm tàng phía sau Lăng Lan.

Khi bước vào phòng khách, họ bắt gặp hơn hai chục người hoặc đang ngồi hoặc đang đứng xung quanh. Nhìn thấy những người này, ánh mắt Lý Lan Phong hơi lóe lên. Anh đều biết họ, trước kia đoàn Cơ giáp Vô Cực từng điều tra tư liệu chi tiết về đoàn Tân Sinh, những người này đều là các đội trưởng của đoàn Tân Sinh, trong tương lai đều có khả năng lên làm đội trưởng một chiến đội, mà hiện tại họ đều là người thuộc đoàn đội của Lăng Lan.

Lúc này Lăng Lan đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, nhìn thấy ba người Lý Lan Phong đến cô chỉ liếc mắt ý bảo bọn họ đi nghe thông tin từ Tề Long. Mấy người Lý Lan Phong biết lúc này Lăng Lan đang mở họp thương nghị về vấn đề gì đó cùng với những người khác nên không lên tiếng, lặng lẽ đến bên cạnh Tề Long.

Tề Long nhìn thấy bọn họ đến liền thông báo qua tình huống hiện tại. Nghe xong, trong lòng Lý Lan Phong giật mình. Sau khi anh nhận được tin tức thì đã xuất phát ngay, nhưng đang đi thì tự nhiên nghe thấy tiếng cảnh báo tập kích. Lúc đó anh đã đoán được có chuyện lớn xảy ra, thế nhưng lại không nghĩ tới tình thế nghiêm trọng như vậy.

Tuy nhiên Lý Lan Phong ngay lập tức ném tia khiếp sợ này ra sau đầu. Anh quay đầu về phía Lăng Lan đang ngồi, muốn tìm hiểu Lăng Lan và những đội trưởng kia rốt cuộc đang thương nghị chuyện gì. Nghe được một lúc, sắc mặt Lý Lan Phong càng ngày càng nghiêm túc, anh không thể tin được Thỏ con lại lớn mật như thế, đang trong tình thế hết sức nguy hiểm như thế này mà lại đánh chủ ý vào kho hàng cơ giáp.

- Chắc chắn cuộc chiến tiếp theo sẽ là chiến trường cơ giáp. Tuy nhiên thực lực của chúng ta ở trên mặt cơ giáp quá mức nhỏ yếu, căn bản không thể nào chống cự được. Vì vậy, nếu muốn tự bảo vệ mình thì vũ khí của chúng ta nhất định không được thua kém kẻ địch.

Lăng Lan lạnh lùng nói lên suy nghĩ của mình.

- Lan lão đại, không phải tôi không tin phán đoán của cậu, nhưng chúng ta còn chưa bao giờ thử điều khiển cơ giáp chân chính, đặc biệt là những đội viên tầng dưới, trong đó còn có người vừa mới bắt đầu học thao tác đơn giản ở thế giới cơ giáp, căn bản là không có năng lực thực chiến.

Một đội trưởng trình bày tình trạng thực tế của đội viên của mình. Lời này của cậu ta được không ít đội trưởng tán đồng, bởi vì đội của họ cũng có không ít đội viên như vậy.

- Như vậy à….

Lăng Lan nghe vậy liền nhíu mày, vì các đội viên của cô đều có khả năng điều khiển cơ giáp nhuần nhuyễn nên trong lúc nhất thời, cô quên mất không phải tiểu đội nào cũng bưu hãn như vậy. Lăng Lan ngẫm nghĩ, nói:

- Là tôi đã tắc trách. Như thế này đi, chúng ta phân làm hai đội. Nếu ai tin tưởng vào khả năng thao tác của mình thì có thể cùng hành động với tôi. Còn những ai trước mắt chưa thể điều khiển cơ giáp thì sẽ lập thành một đội.

Lăng Lan ngừng lại một lúc, cô nhanh chóng chia cho mỗi đội trưởng một phần tư liệu, chỉ vào một trong những kí hiệu đánh dấu đỏ trong bản đồ, nói:

- Đội này sẽ di chuyển đến nơi này. Đây là một trong những căn cứ phòng không chắc chắn nhất của trường quân đội, một khi đã tiến vào trong đó thì an toàn không cần lo.

Việc tìm ra được những cứ địa phòng không an toàn này đương nhiên cũng là công lao của Tiểu Tứ. Ngay sau khi nhập học, Tiểu Tứ liền tra xét trường quân đội từ trong ra ngoài, từ sáng vào tối. Tất cả các ngóc ngách đều đã được thăm dò rõ ràng. Trường quân đội có khoảng hơn ba mươi căn cứ phòng không, nhưng chỉ có ba nơi là an toàn hơn cả, cứ địa mà Lăng Lan chỉ cho họ là nơi gần đây nhất.

Vũ Cảnh quan sát tấm bản đồ, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Lăng Lan thầm nghĩ: chẳng lẽ năng lực hacker của Lan lão đại đã cường đại đến nỗi ra vào trường quân đội cũng chỉ như chỗ không người sao? Sinh ra và lớn lên trong gia đình quân nhân, cậu biết rõ tấm bản đồ này tuyệt đối là văn kiện bí mật. Trong thời gian ngắn như vậy mà Lăng Lan có thể nắm được nó trong tay, đây tuyệt đối là thủ đoạn không tầm thường.

Dường như nhận ra nghi hoặc trong mắt Vũ Cảnh, Lý Lan Phong vốn vẫn luôn chú ý phía bên này, đột nhiên trong lòng cả kinh, vội mở miệng nói:

- Tấm bản đồ này là đích thân tôi giao cho Lan lão đại.

Có lẽ do Lý Lan Phong quá mức lo lắng cho Thỏ con nên vẫn chưa suy xét kĩ càng. Viên đội trưởng đó nếu đã là người của đoàn Tân Sinh thì nhất định sẽ biết một vài năng lực đặc biệt nào đó của đoàn trưởng họ. Nhưng Lý Lan Phong lúc ấy chỉ nghĩ tới một điều, đó là nhất định phải giúp Thỏ con che giấu bí mật.

Lời này của Lý Lan Phong khiến Lăng Lan ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy tia lo lắng sâu trong mắt anh, cô liền hiểu ra tại sao Báo con lại phải nói như vậy. Khóe miệng Lăng Lan hơi nhếch lên, trong lòng một mực vui vẻ, thì ra cảm giác có người lo lắng cho mình thật không tồi. Lăng Lan thực sự hưởng thụ cảm giác này nên cũng không lên tiếng phủ nhận, cô cười như không cười, dựa vào sô pha, chờ xem Lý Lan Phong sẽ đối đáp như thế nào.

Lý Lan Phong ngoài ý muốn nói chen vào làm Vũ Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại, khi cậu nhìn thấy Lý Lan Phong, chân mày liền nhíu chặt.

So sánh với Lăng Lan, Tề Long vốn chỉ để ý đến việc của mình, rõ ràng Vũ Cảnh càng giống một vị đoàn trưởng hơn. Trong khoảng thời gian này, cậu đã hoàn toàn nắm giữ tư liệu những người cao tầng trong các thế lực lớn, Lý Lan Phong chính là một người trong số đó. Vũ Cảnh nhớ rất rõ anh ta từng là thủ tịch quân sư của đoàn cơ giáp Vô Cực. Tuy năm nay đoàn Vô Cực nhận một vị quân sư mới, làm địa vị của anh ta có chút lung lay, nhưng không thể phủ nhận, mấy năm nay đoàn cơ giáp Vô Cực có khả năng áp đảo liên minh trung tâm Đa Đồng, chiếm được vị trí thứ ba trong trường quân đội tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến mưu kế của người này.

Các thế lực khác trong trường đều là đối thủ của đoàn Tân Sinh nên anh ta chắc chắn là kẻ địch, vậy tại sao lại tự dưng xuất hiện ở đây? Mặt Vũ Cảnh mang theo đầy vẻ đề phòng, lạnh lùng hỏi:

- Tôi muốn biết một quân sư của đoàn cơ giáp Vô Cực – thế lực thuộc top 3 trường như anh lại vì cái gì mà muốn đem tấm bản đồ này giao cho đoàn trưởng của chúng tôi đây?

Vũ Cảnh không nghĩ tới bản đồ này vốn không phải do Lý Lan Phong đưa ra. Cậu nghĩ rằng quân sư của một thế lực lớn như Lý Lan Phong đã lăn lộn ở trường quân đội bốn năm ròng, muốn tìm ra bản đồ cơ mật như thế này thì cũng không khó khăn gì.

Vũ Cảnh nghi ngờ khiến Lý Lan Phong không tự chủ được mà nhớ lại thân phận trước đó của, Lý Lan Phong khẽ cười, nói:

- Bởi vì tôi đã rời khỏi đoàn cơ giáp Vô Cực rồi, muốn gia nhập dưới trướng Lan lão đại. Mà lấy được tấm bản đồ này công lao đầu chính là của tôi. Lan lão đại, cậu nói có phải hay không?

Tầm mắt Lý Lan Phong hướng về phía Lăng Lan, trong mắt có ý khẩn cầu, như thể đang hy vọng Lăng Lan phối hợp với anh một chút.

Lăng Lan thấy thế, hơi gật đầu:

- Ừ, đúng là như vậy.

Quả nhiên là cái tên phúc hắc, nói dối cũng thuận miệng như vậy. Lăng Lan phát hiện cô vẫn chưa thật sự hiểu hết về Lý Lan Phong. Tuy nhiên Lăng Lan vẫn tin tưởng bởi ban đầu Lý Lan Phong không hề biết thân phận thật của cô, do vậy ý muốn tha thiết chân thành gia nhập chiến đội của cô là thật sự. Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi Lăng Lan biết thân phận thật của Lý Lan Phong mà vẫn lựa chọn tin tưởng.

Lý Lan Phong nói vậy làm Vũ Cảnh nửa tin nửa ngờ, bởi vì so sánh thế nào thì đoàn cơ giáp Vô Cực vốn xếp top 3 so với đoàn Tân Sinh tiền đồ không rõ càng có lực hấp dẫn hơn, người thông minh đều sẽ không rời bỏ đoàn Vô Cực, đầu nhập đoàn Tân Sinh, mà Lý Lan Phong lại càng là người thông minh trong những người thông minh.

Vũ Cảnh không vừa lòng với lời giải thích này của Lý Lan Phong, nhưng cậu nhận thấy vẻ mặt của Lăng Lan vẫn rất bình tĩnh nên không nghĩ nhiều nữa. Vũ Cảnh tin rằng, nếu Lăng Lan đã dám nhận Lý Lan Phong làm thủ hạ thì tất nhiên trong lòng cô đã có suy xét, không chừng trong đó còn có thâm ý nào đó. Cậu không muốn nghĩ nhiều nữa, lỡ đâu lại làm hỏng chuyện của lão đại thì sao?

Tuy nhiên Vũ Cảnh vẫn không yên tâm mà uy hiếp:

- Hy vọng anh nói được thì phải làm được. Tốt nhất là đừng khiến Lan lão đại thất vọng đấy!

Cái đáng ghét nhất của quân sư là một lũ bụng dạ nham hiểm, nhìn không thấu. Vũ Cảnh vẫn là có chút kiêng dè với loại người này.

Đối mặt với uy hiếp của Vũ Cảnh, Lý Lan Phong vẫn tươi cười thản nhiên như thể anh chưa nghe thấy gì hết, vô cùng bình tĩnh. Điều này khiến Vũ Cảnh có chút nhụt chí, quả nhiên là một tên khó đối phó.

Lăng Lan chứng kiến một màn này, biết chuyện này xem như đã bỏ qua, cô cũng không cần phải giải thích nguồn gốc của tấm bản đồ nữa, điều này khiến Lăng Lan cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít. Cô nghiêm túc ra lệnh cho các đội trưởng:

- Lập tức thống kê, sau năm phút đồng hồ, tôi phải nhận được danh sách cuối cùng của hai tổ đội.

- Rõ, đoàn trưởng!

Mọi người cung kính trả lời.

Năm phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua, danh sách đã được nộp lên. Đột nhiên từ chỗ cách trường quân đội mấy chục km nổ ra tiếng pháo ầm vang, chiếu sáng màn đêm đen nhánh.

Trong phòng khách, ngoại trừ Lăng Lan, những người khác đều lao đến bên cửa sổ, quan sát thấy trên bầu trời xuất hiện vô số vật kim loại hình trứng. Một màn này khiến mọi người biến sắc. Tuy rằng bọn họ tin tưởng phán đoán của Lan lão đại, nhưng tự mình chứng kiến lại là một chuyện khác. Không trung vốn được che phủ bởi màn đêm đen nhánh đột nhiên bị lửa đạn cắt qua, trong mắt mọi người đột nhiên hiện lên cảnh tượng vô vàn vật thể kì lạ đang che trời rơi xuống, khiến bọn họ hoàn toàn kinh hãi.

Chiến tranh thật sự đã xảy ra rồi!

Lăng Lan bình tĩnh lật xem hai bản tư liệu trong tay, đột nhiên gấp lại, lớn tiếng gọi:

- Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt!

Vũ Cảnh với Lý Anh Kiệt vốn đang bị cảnh tượng trên bầu trời làm chấn động, đột nhiên nghe được tiếng Lăng Lan gọi tên bọn họ, không tự chủ được run lên, vội vàng trả lời:

- Có!

- Các cậu lập tức chỉ huy đội thứ hai đến cứ địa phòng không.

Lăng Lan giao danh sách đội thứ hai cho Vũ Cảnh.

Ánh mắt Vũ Cảnh hơi lóe lên, vẫn chưa đưa tay ra, dường như có chút chần chừ, Lăng Lan nói tiếp:

- Vị trí của kho hàng cơ giáp thì chắc các cậu đã biết rồi, chúng tôi sẽ chờ các cậu ở đó. Đội thứ hai mà giao cho người khác, tôi không yên tâm.

Vũ Cảnh nghe vậy, tức khắc hiểu được tại sao kẻ sĩ có thể vì người thưởng thức mình mà hy sinh, cậu liền gật đầu, đưa tay tiếp lấy danh sách, trả lời:

- Lan lão đại, tôi cùng Anh Kiệt nhất định sẽ đưa bọn họ đến căn cứ phòng không an toàn.

- Tốt, Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt, bọn họ liền giao cho các cậu.

Lăng Lan trịnh trọng nói, sau đó quay đầu nói với Thường Tân Nguyên:

- Thường Tân Nguyên, anh cùng đi với hai người bọn họ đi!

Thường Tân Nguyên nghe vậy, biến sắc hỏi:

- Tại sao chứ, Lan lão đại?