Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 462: Được mệnh danh —— Lăng Lan thương thuật!




“Hừ, dấu diếm thật sâu, kỳ thật cơ giáp chân chính của cậu ta chính là cơ giáp tổng hợp.” Hàn Dục ở một bên lạnh nhạt nói, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét. Hắn thầm hận vì sao thiên phú viễn trình ưu tú như vậy không xuất hiện trên người mình, Hàn Dục là viễn trình Cơ giáp sư, trong lòng hắn rõ ràng động tác của Lăng Lan mạnh hơn hắn rất nhiều.

Lúc này, Lăng Lan đang vừa lùi lại vừa suy xét chuyện vừa rồi đến tột cùng là gì. Lăng Lan rõ ràng điểm bắn vừa rồi không phải do cô tính ra mà nó bỗng xuất hiện trong đầu, giống như có người cố ý nói với mình phải tấn công ở đó, chỉ chờ mình hành động.

Đây có phải cũng là thiên phú hiểu rõ của cô?? Đây là lần đầu tiên Lăng Lan nghĩ đến vấn đề này, trực giác không có sai.

Trên thực tế, cho đến tận bây giờ Lăng Lan vẫn chưa hiểu rõ thiên phú mới này. Trước kia, trong lúc đánh cận chiến, cô chỉ cần nhìn một cái liền nhìn thấy nhược điểm trí mạng của đối phương. Lúc đứng ở một bên nhìn, nó cũng có thể giúp cô phán đoán được chiến cục thắng bại, mà bây giờ, nếu cô đoán không sai thì thiên phú này có thể giúp cô phán đoán chính xác vị trí đối phương sẽ chạy tới…

Lăng Lan quyết định thử lại một lần nữa, xem phán đoán của mình có đúng hay không.Lúc này, cô lại tăng tốc cơ giáp để kéo khoảng cách với đối phương rồi đột nhiên xoay người, dừng đột ngột. Hành động đừng tốc độ đột ngột này là vô cùng tổn hại, bởi vì khi đang bay tốc độ nhanh mà muốn dừng đột ngột, cơ giáp phải chịu hai lực trái chiều tác động, nếu không cẩn thận, chỉ với hành động này cũng có thể khiến cơ giáp bị hư hại ba phần.

Lúc này, Lăng Lan không hề để ý đến vấn đề này, vì mau chóng chứng minh phỏng đoán của mình, cho dù trả giá một ít đại giới cũng không sao. Khi đối mặt với cơ giáp Đồng Lý đang truy đuổi, ánh mắt Lăng Lan ắt lại lần nữa trở nên lạnh băng, cô lúc này tiến vào hình thức cực hạn bình tĩnh, đây là loại năng lực mà cô có được sau khi trải qua vô số giết chóc trong không gian học tập.

Đã không có bất cứ tạp niệm gì, trong mắt cô chỉ có cơ giáp kia…… Ngón tay Lăng Lan động, cô nhanh chóng hoàn thành nhiều động tác liên tiếp, thậm chí tay cô bay nhanh đến mức như biến mất khỏi bàn điều khiển.

Ở bên ngoài, trong mắt người xem, cơ giáp của Lăng Lan dừng lại, cánh tay phải rút khẩu súng dài to sau lưng ra, xoay khẩu súng một góc 270 độ, tay trái cơ giáp từ dưới nâng khẩu súng.

“Bang” một tiếng, cây súng viễn trình to lớn đã được tay trái cơ giáp nâng lên, họng súng nhắm ngay cơ giáp đang truy đuổi phía sau.

Mọi người thấy Lăng Lan hành động như vậy thì bắt đầu suy nghĩ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, sẽ là phạm vi chặn lại hay là giống Kiều Đình, thi triển thuật phong tỏa cao cấp, đem đối phương bao vây.

Lúc này, Lăng Lan nhắm ngay đối thủ nhưng cũng không có mù quáng bắn bậy, cũng không tính toán phỏng đoán cái gì, cô chỉ là hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm cơ giáp kia, chờ đợi cái kia đột nhiên xuất hiện.

“Chính là nơi này!” Vài giây sau, Lăng Lan quả nhiên thấy được một lộ tuyến thập phần rõ ràng, lộ tuyến đó không phải cô khổ tâm tính toán phán đoán ra được mà chỉ là đơn thuần nhìn ra. Không có bất luận lý do gì, cũng tìm không ra lý do, cô chỉ đơn giản mà thấy được.

Lăng Lan không chút do dự hạ cò súng, cơ hội này rốt cuộc chuẩn hay không chuẩn xác thì chỉ cần dựa vào sự thật để chứng minh, một phát súng này đặc biệt quan trọng.

Một chùm tia sáng từ họng súng bắn thẳng ra, ánh sáng của nó loá mắt đến mức khiến mọi người theo dõi không thể nhìn thấy gì.

Tư thế cũng như hành động của Lăng Lan đã chứng minh cô vẫn tiếp tục sử dụng kỹ năng cơ bản kia —— Định Điểm Xạ Kích.

Mọi người ồ lên, Định Điểm Xạ Kích sở dĩ gọi là Định Điểm Xạ Kích là vì dưới tình huống đối phương tuyệt đối đứng yên, lấy tọa độ chuẩn xác xác để bắn, chỉ cần một kích là có hiệu quả tiêu diệt đối phương, ở trên chiến trường, đây chính là thủ đoạn đánh lén hàng đầu.

Định Điểm Xạ Kích có tính chất đánh lén kỳ thật không thích hợp xuất hiện trong các trận thi đấu, Lăng Lan thành công bắn phát vừa rồi đã làm người xem cảm thấy ngạc nhiên, mà hiện tại, một phát này của Lăng Lan lại lần nữa đánh vỡ nhận thức của mọi người đối với Định Điểm Xạ Kích, chẳng lẽ Định Điểm Xạ Kích cũng có thể vận dụng khi đối phương đang chạy sao?

Những cơ giáp sư có không ít kinh nghiệm phong phú nhịn không được âm thầm lắc đầu, cho rằng Lăng Lan vừa rồi thành công liền đắc ý vênh váo, vọng tưởng sáng tạo ra kỹ thuật bắn mới, nhưng nó dễ dàng thành công như vậy sao?

“Thật là làm bừa!” Trên không trung, hai vị Hoàng cấp sư sĩ theo dõi thi đấu nhìn thấy Lăng Lan hành động tức khắc mắng ra tiếng. Biểu hiện ưu dị vừa rồi của Lăng Lan làm cho bọn họ thập phần thưởng thức. Nhưng hành động muốn đánh vỡ quy tắc bình thường của Lăng Lan lại làm cho bọn họ thất vọng rất nhiều, cũng thực tức giận.

Lăng Tiêu thấy một màn như vậy nhịn không được kích động mà bóp tay, ông hiểu biết con gái mình, ông tin tưởng Lăng Lan tuyệt đối sẽ không xằng bậy, có thể làm như vậy, con gái ông tuyệt đối có nắm chắc. Một tia kinh hỉ khó nén ở trong mắt, ông chờ đợi kết quả cuối cùng……

Tất cả mọi người không cho rằng Lăng Lan có khả năng bắn trúng đối thủ, phát súng cuối cùng kia mọi người đều nhìn ra là nó đã bắn trật.

“A!” Đúng lúc này, toàn trường đột nhiên bùng nổ.

Nguyên lai, cơ giáp sư của Đồng Lý rõ ràng đang bay trên lộ tuyến an toàn đột nhiên thay đổi phương hướng, tự đâm đầu vào phát súng cuối cùng đó, hành động tự sát này làm cho mọi người trợn mắt cứng họng.

Cơ giáp sư của Đồng Lý Cơ vừa mới hoàn thành động tác chớp động của mình thì phát hiện mình tự vọt vào đường bắn của của Lăng Lan, chỉ trong nháy mắt, cơ giáp đã bị ánh sáng nuốt hết.

“A!” Cơ giáp sư của Đồng Lý Cơ vô pháp tự khống chế mà kêu lên sợ hãi, mặc cho ai trong tình huống không chuẩn bị gì mà bị đánh trúng thì tinh thần cũng sẽ bị hoảng loạn.

“Oanh!” Cơ giáp đột nhiên nổ mạnh.

Cơ giáp sư của Đồng Lý tuy rằng đem hết toàn lực muốn cơ giáp sửa đổi lộ tuyến để thoát phạm vi công kích của chùm tia sáng nhưng đáng tiếc đã không kịp, lúc cơ giáp nhảy tới đó thì cơ giáp đã thực hiện được một nửa lệnh đặt, muốn bỏ lệnh này để đề ra lệnh mới thì phải mất thời gian khá nhiều. Không chỉ như thế, việc bỏ lỡ nửa động tác để thực hiện động tác mới là không hề dễ dàng, cho dù là đặc cấp cơ giáp cũng sẽ có thời gian bị dừng. Mà tiến hành động tác mới thì cũng cần thời gian để cắt. Một loạt động tác phiền phức như vậy không phải một đặc cấp sư sĩ có thể thực hiện được, cho nên Đặc cấp sư sĩ Đồng Lý bi ai!

“Bắn trúng?”

“Bắn trúng!”

Toàn trường, người xem đột nhiên xoa hai mắt của mình, vô pháp tin tưởng mà nhìn giữa sân, nửa cơ giáp bị hủy đang phát ra khói đặc, hình ảnh đó làm cho bọn họ không thể không tin

“A!” Một tiếng, tất cả mọi người kích động đứng lên, chẳng lẽ hôm nay bọn họ may mắn nhìn được kỹ thuật mệnh dang mới?? Bọn họ không thể không không kích động, phải biết rằng, lần gần đây nhất có kỹ năng được mệnh danh đã hơn 50 năm trước, lâu đến mức làm cho người dân Liên Bang thiếu chút nữa quên, Liên Bang còn có những kỹ năng được mệnh danh.

Ở Liên Bang, tên của các kỹ có 2 loại, một loại là từ Quân bộ Liên Bang nghiên cứu ra, những kỹ năng này được chính phủ đặt tên, giống như Định Điểm Xạ Kích, N điểm phong tỏa, liên kích thuật vân vân, và một loại là do cá nhân cơ giáp sư tự nghĩ ra, những kỹ năng này được ghi nhận khi người sáng tạo ra nó thành thục thực hiện được nó trong quá trình chiến đấu, những kỹ năng này sẽ được đặt tên theo ten người sáng tạo ra nó, tỷ như Thomas toàn toàn, Diệp Lộ bán phi, Louis song thiết vân vân……

Mà hiện tại Lăng Lan sáng tạo ra kỹ năng vừa chạy vừa Định Điểm Xạ Kích, trong quá trình Định Điểm Xạ Kích mà nghiên cứu phát minh ra thương thuật mới, dựa theo luật pháp Liên Bang, kỹ năng này liền được đặt theo tên Lăng Lan.

Ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, chủ sự cơ giáp đại tái,đại biểu của quân bộ tham dự đại hội lần này đột nhiên đứng lên, kích động mà nói với Lăng Tiêu: “Lăng đại tướng, kỹ năng mới, kỹ năng mới xuất hiện, tôi…… Tôi phải báo với Quân bộ.”

Lăng Tiêu cố nén kích động trong lòng, mỉm cười gật đầu nói: “Ừm, chúc mừng các cậu, lại có kỹ năng mới do người dân sáng tạo.” Kỹ năng được đặt theo tên người cũng là một loại dương uy, điều đó có nghĩa là người tài của Liên Bang xuất hiện lớp lớp, Quân bộ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này tuyên truyền cho quốc gia tứ phía.

Lăng Tiêu kiêu ngạo rất nhiều nhưng cũng âm thầm đau đầu, Lăng Lan càng nổi danh thì ông càng khó giúp con gái thoát thân. Lăng Tiêu âm thầm cười khổ, thật không biết lúc trước ông để Lăng Lan vào trường Đệ Nhất Nam Sinh là tốt hay là xấu?

Nhìn người đại biểu của Quân bộ hưng phấn mà rời đi báo cáo với cấp trên thì Lăng Tiêu bắt đầu ưu sầu vì không biết nên bảo vệ con gái như thế nào, ông cảm thấy mọi chuyện đang tuột ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng, nội tâm ông lại vừa vui sướng vừa kiêu ngạo, thậm chí nghĩ tới, nếu thời gian có quay lại thì ông vẫn để con gái vào Trường Đệ Nhất Nam Sinh, nếu không thiên phú này của con ông để lãng phí rồi.

Loại ý tưởng này làm Lăng Tiêu có cảm giác phạm tội, ông thật cẩn thận mà ngắm nhìn Lam Lạc Phượng một cái, hy vọng bà không phát hiện tâm tư nhỏ của ông.

Lam Lạc Phượng lúc này lại không hiểu ra sao, bà nghe không hiểu Lăng Tiêu cùng người Quân bộ nói gì, trên thực tế, bà đối với phương diện cơ giáp cũng không hiểu biết nhiều, tuy rằng bà gả cho một người là Thần cấp sư sĩ.

“Chuyện gì xảy ra? Cái gì là người mệnh danh?” Lam Lạc Phượng không hiểu liền hỏi, đây cũng là nguyên nhân Lăng Tiêu yêu thích bà, không hiểu sẽ không giả vờ hiểu.

“Lan Nhi thực hiện một kích vừa rồi đã sáng tạo ra kỹ thuật mới, vì vậy thương thuật vừa rồi sẽ được đặt tên theo tên của con gái chúng ta—— Lăng Lan thương thuật!” trong mắt Lăng Tiêu mang theo kiêu ngạo, đây là co gái của ông a, ông thật may mắn!

“A!” Lam Lạc Phượng kinh hỉ mà che miệng mình, hai mắt vô pháp tin tưởng mà nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lại lần nữa gật gật đầu, Lam Lạc Phượng lúc này mới hưng phấn mà giật tay Lăng Tiêu lên xuống, nếu không phải hiện trường không cho phép bà luống cuống, bà nhất định sẽ nhảy dựng lên hưng phấn mà la to.

Lăng Tiêu cười ôm Lam Lạc Phượng để bà an tĩnh lại, ông nhìn về phía Lăng Lan còn đang đứng trên không giữa sân đài, ý cười nơi khóe miệng vô pháp ức chế mà tràn lan.

Hậu trường, đám người Kiều Đình vẻ mặt khiếp sợ, Triệu Tuấn hung hăng mà đánh mình một bạt tai rồi không ngừng hỏi Kiều Đình: “Tôi không nằm mơ phải không? Không nằm mơ phải không? Kiều Đình, cái đó có được tính là kỹ thuật mới không, được tính mà đúng không đúng không???”