Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 20: Dạ hội




“Chờ đợi vất vả rồi.” Phong Hạo rốt cục quét dọn xong căn phòng cuối cùng, Lăng Lang vội vàng thẳng người, chủ động duỗi đầu đến cọ cọ tay đối phương.

“Hai người chúng ta thế này chính là nghệ sĩ bị công ty cất giấu,” Phong Hạo trêu đùa nói, “Các nghệ sĩ khác đều chạy đôn chạy đáo tuyên truyền sứt đầu mẻ trán, chúng ta lại ở trong này sống uổng quang âm (ý nói sống uổng phí cuộc đời, sống mờ nhạt, vô nghĩa)."

Lăng Lang không đồng ý lắm cách nói “sống uổng quang âm” này, nhưng cũng không mở miệng phản bác.

Chuông cửa vang lên, người đến là anh trai giao hàng, người đại diện ngoài miệng không phục, kết quả vẫn thành thành thật thật gửi chuyển phát nhanh.

Phong Hạo thay Lăng Lang ký nhận, mở ra vừa nhìn thấy phong thư liền vui vẻ, “Quả nhiên không thể nói trước chuyện gì, xem ra lệnh cấm túc của anh đã được hủy rồi.”

Đồ người đại diện gửi tới không phải hợp đồng cũng không phải kịch bản, mà là một tấm thiệp mời màu đỏ sẫm viền vàng.

Tấm thiếp mời Lăng Lang tham gia dạ hội gây quỹ từ thiện một năm một lần, người ban đầu lập ra quỹ từ thiện này là Mạc tiên sinh, cho nên hàng năm Lăng Lang đều tham dự.

"Đi không?" Phong Hạo hỏi anh.

Lăng Lang ừ một tiếng, "Đi."

"Tôi chuẩn bị quần áo cho anh."

“Tự tôi cũng có thể…” Lăng Lang nói đến một nửa đột nhiên ý thức được thân phận của mình, liền ngừng lời.

Nhưng mà tới ngày dạ hội, Lăng Lang mới bắt đầu hối hận, vì cái gì lúc ấy mình không kiên trì một chút?

"Tôi nhất định phải mặc cái này sao?" Anh thật bất đắc dĩ nhìn cái quần lót chữ T màu đen Phong Hạo chuẩn bị cho mình, nhà thiết kế cái này chắc là người đề xướng phong trào tiết kiệm bảo vệ môi trường, thiếu vải đến mức không thể thiếu hơn.

"Nếu anh không thích, cũng có thể mặc cái màu đỏ kế bên, " Phong Hạo rất độ lượng.

Lăng Lang nhìn ngó xem xét cái màu đỏ, vải thì có nhiều hơn chút, nhưng mà mặt sau có đục một cái lỗ, còn không bằng cái màu đen.

“Mấy cái này không thể giữ mặc ở nhà sao?” Lăng Lang còn muốn tiếp tục can thiệp.

“Ở nhà anh không cần mặc bất luận quần áo gì, tuy tạm thời tôi không yêu cầu như vậy.” Phong Hạo quyết đoán từ chối.

Can thiệp thất bại, Lăng Lang đành phải đả thông tư tưởng, mặc quần chữ T bên trong, bên ngoài khoác lên âu phục.

Phong Hạo thắt cravat cho anh, “Bề ngoài cấm dục nội tại dâm đãng, không có gì so với tổ hợp hai điều này lại thích hợp với anh hơn.”

Hắn xấu xa đưa tay tham tiến vào khe quần âu của đối phương, kéo kéo bên hông sợi dây lưng quần chữ T, khiến cái quần siết vào khe mông càng chặt, trên mặt Lăng Lang thoáng một tia ửng hồng.

"Tốt, " Phong Hạo giúp anh thu thập xong xuôi, "Xe đã đợi bên ngoài, chúng ta đi thôi."

"Chúng ta?" Lăng Lang lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện đối phương cũng mặc chính trang.

"Đúng vậy, " Phong Hạo từ đâu đó lấy ra thiệp mời, "Chúng ta."

Sau khi từ trên đảo trở về, Lăng Lang chưa từng xuất hiện trước công chúng, giới truyền thông cũng biết dạ hội từ thiện này anh nhất định sẽ có mặt, lúc này đều chặn trước cửa hội trường, chờ lấy tư liệu trực tiếp.

“Hai người các cậu không được xuống xe cùng lúc,“ người đại diện hạ lệnh, "Lăng Lang đi trước, Phong Hạo một lát nữa hãy vào."

"Tôi đồng ý, " Phong Hạo phụ họa nói, "Cùng xuống xe thì rất kịch, một trước một sau mới có vẻ giấu đầu hở đuôi."

"Giấu đầu hở đuôi cái đầu cậu! Không bằng các cậu công khai tay trong tay bước lên thảm luôn đi!" Người đại diện gào thét.

"Đề nghị này nghe cũng không tồi, " Phong Hạo quay đầu, "Học trưởng anh thấy làm sao thì tốt?"

Lăng Lang trực tiếp dùng hành động trả lời hắn, anh dẫn đầu xuống xe, sau đó đóng cửa xe lại sau lưng.

"Lăng Lang đến!" Có phóng viên dẫn đầu tinh mắt phát hiện anh, kích động hô to, liền bị một đám phóng viên cùng nhiếp ảnh gia phía sau ùa lên dẫm nát dưới chân.

"Xin hỏi Lăng Lang việc anh và Phong Hạo đang yêu nhau có thật không? Hai người bắt đầu từ khi nào ?"

“Tuyên truyền cho phim mới anh là diễn viên chính lại chưa từng xuất hiện một lần, có phải anh thực bị công ty quản lý cấm túc như tin đồn không?”

“Các anh không minh xác (minh bạch rõ ràng) phủ nhận quan hệ, có phải đồng nghĩa với việc các anh ngầm thừa nhận không? Xin hỏi các anh có nghĩ đến việc công khai không?”

Phóng viên hỏi liên tục một tràng, nhưng Lăng Lang trước sau không đáp một lời, dưới sự mở đường của vệ sĩ và người đại diện lập tức hướng vào bên trong hội trường.

“Có lời đồn hai người các anh đã bắt đầu ở chung, xin hỏi có việc này không?” Một thanh âm trong lúc hỗn loạn mở hết âm lượng, toàn bộ phóng viên nghe thấy giống như phát hiện tân đại lục, mũi nhọn nhất thời chuyển hướng lời đồn họ sống chung.

"Hai người các anh thực sự đã ở chung?"

“Là anh đến ở nhà Phong Hạo hay anh ấy đến ở nhà anh?”

"Xin trả lời trực tiếp!"

Lăng Lang đột nhiên dừng cước bộ, mọi người đều cho là anh rốt cục tỏ thái độ, nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm người phóng viên đầu tiên đưa ra vấn đề ở chung, lạnh lùng bỏ xuống một câu "Không thể trả lời."

Người đại diện cũng phát biểu: " Những lời không có chứng cớ xin đừng nói lung tung, đối với những cơ quan ngôn luận đưa tin không thực, theo luật tố tụng chúng tôi có quyền khởi kiện."

"Vì sao vừa nhắc tới đề tài ở chung anh lại mẫn cảm như vậy? Có phải người phát tin đồn đã nói thật?" Phóng viên sôi nổi đem mục tiêu chuyển đến người đại diện.

“Nếu thực sự có người biết chuyện như vậy, xin mời người đó lại đây đối chất với tôi.” Người đại diện biểu hiện bình tĩnh, “Nếu không thể thì đừng có đứng sau lưng tùy ý gieo lời đồn.”

Hắn chặn lại trước mặt đám phóng viên không ngừng chen lên, “Xin nhường đường!”

Lăng Lang đi theo phía sau hắn, biểu cảm lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không để bất luận kẻ nào vào mắt.

Mỗi bước chân anh bước, sợi dây lưng tinh tế kia đều ma sát nơi giữa đùi, anh chỉ hận không thể lập tức bước đến chỗ ngồi, vậy mà phóng viên lại cố tình vây chật như nêm trên đường anh đi, khiến đoạn đường vốn rất ngắn lại không khoan nhượng dài ra lê thê.

Ban tổ chức không thể không phái thêm một đội bảo an, cuối cùng thành công đưa Lăng Lang vào hội trường, các phóng viên không cam lòng cứ buông tha như vậy, đành phải đem người đại diện ba tầng trong ba tầng ngoài vây lại cuồng oanh lạm tạc.

"Phong Hạo đến!" Anh chàng phóng viên tinh mắt lại hô to, mọi người nhanh chóng thay đổi phương hướng giẫm lên hắn vọt tới bên người Phong Hạo, giải phóng cho người đại diện xui xẻo.

Phóng viên đem toàn bộ câu hỏi vừa hỏi Lăng Lang ngoại trừ chủ ngữ thì lặp lại nguyên xi một lần, Phong Hạo nhìn qua thân thiện hơn Lăng Lang nhiều, bất luận bị hỏi vấn đề riêng tư gì cũng giữ được phong thái nho nhã lễ độ.

“Cảm ơn mọi người quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của tôi,” Phong Hạo khóe miệng mỉm cười nói, “Nhưng chủ đề đêm nay là dạ hội từ thiện, hy vọng mọi người có thể đặt điểm chú ý trên vấn đề từ thiện nhiều hơn.”

Làm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế? Phía sau tiếp phía trước đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh, nhưng những vấn đề sắc bén đều bị Phong Hạo lấy bốn lạng đẩy ngàn cân mà vượt qua.

"Hai người các anh đến cùng có phải là một đôi không?"

"Chúng tôi là một đôi hợp tác ăn ý trên màn ảnh."

"Hai người các anh có phải đang ở chung không?"

“Chúng tôi đều ở trên địa cầu, cho nên xin để ý hoàn cảnh.”

"Anh là thẳng đúng không?"

"Làm sao anh biết tôi là một người ngay thẳng?"

Cho đến khi Phong Hạo tiến vào hội trường, phóng viên mới phát hiện, tuy rằng anh ta nhìn như trả lời không ít vấn đề, nhưng tổng kết lại so với câu "Không thể trả lời" của Lăng Lang không có nửa điểm khác biệt.

Lăng Lang được bộ phận tiếp tân dẫn đến chỗ ngồi, tham dự dạ hội lần này có không ít nhân vật nổi tiếng trong xã hội cùng với tinh anh trong thương giới, thân phận nghệ sĩ minh tinh như anh không nhiều lắm, cũng đều là những tiền bối đức cao vọng trọng trong giới.

Lăng Lang trước đây luôn là người được mời có lý lịch nhỏ nhất trong những khách quý có mặt, nên khi anh biết Phong Hạo cũng nhận được thư mời, trong lòng có chút ngoài ý muốn.

Dạ hội đúng giờ bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu tuyên đọc diễn văn, "Ba mươi năm trước, Mạc tiên sinh một tay lập nên quỹ từ thiện Mạc Thị, nhằm giúp đỡ trẻ em thất học được đi học trở lại, tặng cơm ăn áo mặc cho trẻ em nghèo , cứu trợ trẻ vị thành niên bệnh nặng, ba mươi năm..."

Những lời đó Lăng Lang đã nghe qua rất nhiều lần, anh không yên lòng nghe báo cáo, bắc chéo chân trái lên đùi phải, cảm giác không thoải mái nơi tư mật luôn nhắc nhở anh sự thật giấu dưới lớp quần âu.

Không biết có phải là ảo giác của anh không, Lăng Lang cảm thấy một tầm mắt nóng rực từ nơi không xa phía sau truyền đến, anh vừa quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối mắt cùng Phong Hạo.

Phong Hạo thấy Lăng Lang chú ý tới mình, hướng anh nhếch khóe miệng, bất quá này tươi cười không phải loại cười ôn nhu sủng nịch khi ở nhà, trong đó hàm chứa ý tứ trêu chọc chỉ có Lăng Lang mới hiểu.

Lăng Lang vội quay đầu lại, nhưng cảm giác bị người kia nhìn thẳng như có ma thuật chặt chẽ khóa trong tâm anh, tựa như đối phương không lúc nào không dụng tâm kín đáo dõi theo mình.

Nghĩ đến đây, cảm giác từ hạ thể càng thêm mãnh liệt, toàn bộ lực chú ý đều chuyển dời đến phần eo dưới, trên đài mọi người nói gì, anh căn bản một chữ cũng nghe không vào.

Lăng Lang không thể không lấy cớ rời đi hội trường, bước nhanh vào toilet, không ngờ một bàn tay đột nhiên đặt ở khung cửa WC, ngay sau đó cả người Phong Hạo cũng tiến vào, tiện tay đóng cửa lại.

Lăng Lang bị hành động lớn mật của hắn làm hoảng sợ, “Sao cậu dám theo lại đây như vậy?”

“Phía sau không có ai,” Phong Hạo giảo hoạt nháy mắt, “Tôi tới giám sát xem anh có cố ý nới lỏng dây lưng không.”

Bị Phong Hạo một câu nói trúng tim, Lăng Lang có chút nan kham.

Phong Hạo cởi bỏ thắt lưng anh, vươn tay vào nhéo mông Lăng Lang hai cái, sau đó lại chuyển đến phía trước cố ý khiêu khích một chút, Lăng Lang biết địa phương kia của mình nhất định đã nổi lên biến hóa.

"Giữ nguyên dạng này, đừng động đến nó, " Phong Hạo hoàn thành một loạt động tác dâm loạn, lại làm như không có việc gì giúp Lăng Lang sửa sang lại quần áo, "Anh biết không, lúc tôi ở phía sau nhìn anh, giống như có thể xuyên qua nó nhìn thấu tận bên trong."

Hắn hôn lên hai má Lăng Lang, bổ sung một câu, "Thực mê người."

Phong Hạo tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng dục vọng của Lăng Lang không dễ dàng biến mất như vậy, anh không thể không ở bên trong đợi thêm chốc lát, đến khi những xao động bị đối phương khơi lên đã dịu đi mới dám ra ngoài.

Lăng Lang vốn không rõ đối phương đến rồi đi như thế để làm gì, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, đoạn thời gian kế tiếp, anh quả thật so với lúc trước còn khó chống đỡ hơn, lời nói của Phong Hạo tựa như chú ngữ, khiến anh có lỗi giác (cảm giác sai) hạ thân mình bại lộ trước mắt công chúng.

Anh không thể không kẹp chặt hai chân, cố gắng giảm bớt loại xấu hổ này, mông không tự chủ được buộc chặt, cố tình ánh mắt đang thị gian anh phía sau không hề gián đoạn làm cho anh như ngồi trên lửa. �

Trong lúc hoảng hốt bỗng nghe được tên mình phát ra từ miệng người dẫn chương trình, tim Lăng Lang chợt ngừng nửa nhịp, bằng tốc độ nhanh nhất bình ổn cảm xúc, bước đi vững vàng lên đài.

Số tiền quyên hàng năm người đại diện đều giúp anh xử lý thoả đáng, tiểu thư bên ban lễ nghi đem chi phiếu đến, Lăng Lang cùng cô đứng bên cạnh bục phát biểu, trước ống kính lộ ra biểu cảm hoàn mỹ.

Anh liếc mắt liền nhìn ra Phong Hạo trong đám người, Phong Hạo cười hướng về phía anh làm khẩu hình, với khoảng cách xa như vậy cùng với ánh sáng chói mắt, Lăng Lang căn bản không thể nhìn rõ, nhưng anh cố tình vẫn hiểu đúng điều đối phương muốn nói.

Thực, mê, người!

Lăng Lang giấu một bàn tay ra sau, dùng ngón tay đâm mạnh vào giữa lòng bàn tay, cố gắng khiến đau đớn dời đi một ít lực chú ý, anh dùng toàn bộ khí lực đối kháng với bản năng của thân thể, chiếc mặt nạ ngụy tạo trong thời gian dài đã giúp anh che giấu , trưng ra biểu tình hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Anh đứng trên đài mỗi giây đều phá lệ lê thê, ánh đèn flash cùng âm thanh tách tách của máy ảnh vốn quen thuộc như thế, lúc này lại như biến thành lợi khí vạch trần ý nghĩ trong nội tâm anh, giống như xuyên thấu qua màn ánh sáng, mọi người đều có thể nhìn thấy bộ dạng anh dưới lớp âu phục.

Lăng Lang không biết dựa vào sức lực gì đi xuống đài, mỗi bước chân như giẫm trên mây. Anh liều mạng muốn xem nhẹ ma sát giữa đùi, nhưng cảm giác kia lại không theo ý nguyện càng mãnh liệt hơn, anh kiên trì không nhìn hướng Phong Hạo, vẫn biết rõ ràng tầm mắt đối phương từ đầu đến cuối không hề rời khỏi mình.

Sau khi đã an vị, anh cố bình tâm thật lâu, mới quay đầu trừng mắt Phong Hạo một cái, ánh mắt bất giác mang theo giận dữ cùng trách cứ, khiến Phong Hạo thiếu chút nữa nhịn không được bật cười.

Dạ hội gần kết thúc thì có người lặng lẽ mời Lăng Lang theo lối đi riêng cho khách VIP rời khỏi, không cần đối mặt với phóng viên vây chặt thêm lần nữa, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xe công ty đã đậu tại lối ra từ sớm, Lăng Lang ngồi trong xe đợi chốc lát không thấy Phong Hạo, ngược lại điện thoại của người đại diện vang lên.

“Phiền anh chuyển điện thoại cho học trưởng.”

“Gì? Sao cậu không trực tiếp gọi cậu ta?”

“Tôi không có số điện thoại của học trưởng.” Thanh âm Phong Hạo mang ý cười rõ ràng.

Người đại diện hoàn toàn không biết nói gì, quay đầu đưa điện thoại cho Lăng Lang, Lăng Lang lúc này mới nhớ ra lúc trước Phong Hạo hỏi mình số điện thoại hai lần, mình đều cự tuyệt, sau đó chuyện này không được nhắc tới nữa.

“Tôi có chút việc về trễ, anh trở về trước chờ tôi, tôi có để cho anh tờ giấy nhắn trong ngăn kéo bên trái tủ đầu giường.” Phong Hạo qua điện thoại giao phó.

Lăng Lang trả lại di động, người đại diện giận dữ: “Không trao đổi số điện thoại cũng là một loại giấu đầu hở đuôi?”

“Quên.” Lăng Lang thản nhiên.

Lăng Lang về đến nhà, theo lời Phong Hạo quả nhiên tìm được giấy nhắn trong ngăn kéo, bên cạnh còn để một vật khiến anh mặt đỏ tai hồng.

Anh mở ra, mặt trên lời ít ý nhiều viết bốn chữ —— mang lên chờ tôi.

Lăng Lang đỏ mặt nhẹ vuốt ve tờ giấy, không tình nguyện nói thầm một câu, "Một con chó làm sao hiểu được giấy nhắn chứ."