Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 133: Tử chiến




Lúc này dường như lý trí của Doãn Thương Sơn đã quay trở về, hai mắt ông ta vừa phát đỏ lại có thần. Đang khi nói chuyện, thân hình ông ta dịch chuyển, ngăn chặn toàn bộ giếng đá.

Tạ Tri Vi nhíu mày, ánh mắt mãnh liệt hướng về phía giếng đá kia.

Cảm ứng của cành liễu đến từ chỗ này!

Hắn vỗ lên Thanh Bình Kiếm, lá sen trên chuôi kiếm lập tức mở ra, ánh sáng xanh tinh tế dày đặc tựa như màn mưa bắn về phía Doãn Thương Sơn. Thời gian đã không còn nhiều, hắn không dám hiếu chiến, chỉ dự tính mượn sóng công kích này đẩy Doãn Thương Sơn sang một bên, để cho hắn nhân cơ hội nhảy xuống giếng.

Nhưng một khi Doãn Thương Sơn thanh tỉnh thì không dễ qua mặt như lúc trước. Hồng Liên ở trên người ông ta xòe ra cánh hoa cực lớn, tiếp theo đó quấn quanh thân thể, chắn từng tia sáng xanh rồi bắn chúng văng ra ngoài, đánh vào mấy tảng đá và cỏ khô ở chung quanh. Mảnh vỡ văng tứ tung, cát bụi bay mịt mù.

Doãn Thương Sơn vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ: “Tạ chân nhân, vừa rồi nhận được một chưởng kia của ngươi khiến cho ta thức tỉnh. Ta đã chuyển dời hắn vào trong giếng này, thật không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện, đúng là sư đồ tình thâm. Có điều Mục Hạc hiền điệt đã dầu hết đèn tắt, không còn bao lâu nữa Hắc Liên Bạch Liên ở trên người hắn sẽ là của ta.”

Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: “Các hạ nói còn quá sớm.”

“Thật sao.” Doãn Thương Sơn vừa lòng đắc ý, nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, “Ta vốn không định giết ngươi, thế nhưng ngươi gạt ta, lại bám riết không tha, ta đành phải lấy tính mạng của ngươi. Hả? Thứ ở trên cổ ngươi là thứ gì vậy?”

Tạ Tri Vi không kiên nhẫn nói: “Bớt dài dòng, mau đánh đi.”

Tạ Tri Vi biết giờ phút này không thể đánh bừa, toàn thân Doãn Thương Sơn đều là lệ khí, pháp trận này cũng là sân nhà của ông ta. Coi như lúc này linh lực của ông ta đã bị hao tổn nghiêm trọng, bản thân hắn vẫn không có được bao nhiêu phần thắng.

Đáng tiếc là dưới loại tình huống này, thứ định luật vĩnh hằng vai phản diện chết bởi nói nhiều hoàn toàn không thể sử dụng được. Không có nhiều thời gian để cho Doãn Thương Sơn líu lo không ngừng.

“Được, sảng khoái lắm.” Doãn Thương Sơn đứng bất động tại chỗ, nâng đôi tay lên, huy động sang hai bên.

Ngay sau đó, Tạ Tri Vi cảm thấy dưới chân lung lay, hồng quang trên mặt đất càng lúc càng dày đặc, tựa như vết máu lâu ngày, đỏ đến tái sậm. Mũi chân hắn càng đau hơn, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống dưới.

Tạ Tri Vi không biết mũi chân mình đã bị thiêu hủy hay chưa, cũng không có ý định đi xem xét, hắn quay ngược Thanh Bình Kiếm, mũi kiếm hướng ra ngoài, tự mình xông về phía Doãn Thương Sơn. Doãn Thương Sơn phất tay áo, hồng quang trên mặt đất bốc lên như chướng khí, trong nháy mắt đã kết thành một tấm khiên chắn trước mặt Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi một tay cầm kiếm, một tay tích góp linh lực, cái khó ló cái khôn, cúi đầu cắn một phát vào đầu “Cẩu”.

“Cẩu” kêu thảm “Meo!” một tiếng, bạch quang trên người nó bắn ra càng nhiều hơn. Tạ Tri Vi như bị một lưỡi đao băng xuyên thấu từ cổ đến ngực, lạnh đến thấu xương. Hắn cắn chặt răng xông về phía trước, bạch quang cùng với “Cẩu” che ở trước ngực hắn là những thứ chạm vào tấm khiên trước tiên.

Hồng quang kia lập tức xuất hiện một lỗ hổng, tiếp theo đó lan ra khắp nơi.

Tạ Tri Vi nhân cơ hội này lách mình đến trước mặt Doãn Thương Sơn, giơ kiếm đâm tới, linh lực từ cánh tay trái cũng xuất ra một cách mạnh mẽ.

Doãn Thương Sơn không ngờ tới Tạ Tri Vi sẽ có động tác này, nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng có hơi trễ, mũi kiếm đâm vào từ phía dưới xương sườn của ông ta, cùng lúc đó, một chưởng của Tạ Tri Vi cũng bổ vào nơi đó.

Doãn Thương Sơn rên lên một tiếng, gương mặt vặn vẹo, nhịn đau dùng tay không rút kiếm. Thế nhưng thân kiếm vừa mới bị rút ra một chút, cổ tay Tạ Tri Vi chuyển động, dùng một góc độ khác lại ấn vào lần nữa. Doãn Thương Sơn há miệng phun máu, tức giận nói: “Tự đi tìm chết!”

Ông ta từ bỏ rút kiếm, cũng trở tay đánh một chưởng về phía Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi nheo đôi mắt lại, giơ tay đón lấy, bàn tay hai người cứ đối chưởng như thế, đôi bên đều xuất linh lực ra mạnh mẽ kháng cự. Luồng khí chung quanh không ngừng dâng trào, nơi xa hồng quang cuồn cuộn bốc lên như mặt biển, những chỗ gần cũng bắt đầu hình thành sóng gợn lăn tăn, lao thẳng về phía Tạ Tri Vi.

Toàn bộ pháp trận giống như một vòng xoáy khổng lồ, mà chính giữa trung tâm là Tạ Tri Vi.

Doãn Thương Sơn nhếch môi, cười hung tợn: “Tạ chân nhân, để ta cho ngươi nếm chút mùi vị của cái pháp trận này.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Tạ Tri Vi không thể nhìn thấy những thứ này, cảm giác áp bách dần dần tăng thêm ở chung quanh đã khiến cho hắn nhận ra không ổn. Hắn tăng mạnh lực độ, quang hoa của Thanh Bình Kiếm trở nên lạnh lẽo, lá sen trên chuôi kiếm lúc mở lúc đóng, linh lực không ngừng dọc theo thân kiếm cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Doãn Thương Sơn.

Sắc mặt Doãn Thương Sơn bỗng nhiên biến đổi: “Ngươi……”

Thanh Bình Kiếm chính là hồn khí, sau khi linh lực tiến vào trong thân thể ông ta thì lập tức chảy vào nội phủ, tiếp theo đó tuôn về phía thần thức. Hồng Liên trong thần thức vốn bị lệ khí bài xích, không được vững chắc, lúc này lập tức chấn động từ trái sang phải, xuất hiện dấu hiệu bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thanh Bình Kiếm câu đi.

Tạ Tri Vi nghiêm nghị nói: “Mang đồ vật của đồ đệ ta, trả lại đây!”

“Mơ tưởng!” Doãn Thương Sơn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tạ Tri Vi. Bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, ông ta buông cánh tay còn lại đang nắm lấy Thanh Bình Kiếm, xuất ra một cỗ lệ khí đánh về phía đỉnh đầu của Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi một tay cầm kiếm, một tay đua linh lực, không có cánh tay thứ ba để đón đỡ đành phải nghiêng đầu đi, chật vật né tránh.

Lúc này toàn bộ hồng quang trong trận pháp đều tiến tới gần hắn. Tạ Tri Vi thầm nói không tốt, trong nháy mắt vội tăng mạnh lực độ, Hồng Liên rốt cuộc bị Thanh Bình Kiếm khóa lại, dọc theo thân kiếm trồi lên khỏi cơ thể Doãn Thương Sơn. Hắn nhanh tay lẹ mắt thu hồi cánh tay đối chưởng kia, mau chóng thu Hồng Liên vào trong thần thức.

Nhưng theo sau đó, Doãn Thương Sơn tung ra hai chưởng một trái một phải cũng chụp tới đây.

Một chưởng đánh lên trên trán, một chưởng đánh vào trước ngực Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi tức khắc bay ra xa mấy trượng, nhờ có Kim Liên trên người, hắn không sợ bị thương. Thế nhưng miệng vết thương trên đỉnh đầu chảy máu, hồng quang lan tràn tới quấn quanh người hắn kín không kẽ hở, mà bạch quang băng hàn vốn đang ở trước ngực đã biến mất không còn.

Hóa ra là, vừa rồi Doãn Thương Sơn giận đến điên người đã đánh thêm một chưởng khác, vừa lúc bị “Cẩu” treo ở nơi đó chặn lại. Cả ngày hôm nay “Cẩu” liên tục chịu ấm ức, lần sau càng tàn nhẫn hơn lần trước, lần này thứ đánh tới lại là lệ khí Ma tộc mà tộc Tuyết Ly Thú nhà nó chán ghét nhất.

Nó buông Tạ Tri Vi ra, một bên hộc máu một bên lao về phía Doãn Thương Sơn.

Tạ Tri Vi mất đi lớp ánh trăng bảo hộ, toàn bộ thân thể lộ ra trong lệ khí dày đặc, da dẻ phát ra tiếng xèo xèo. Kim Liên và Hồng Liên trong cơ thể hắn chậm rãi vận hành, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn triệt tiêu những tổn thương này.

Gương mặt thậm chí là toàn thân Tạ Tri Vi đều bị thiêu đốt ra vết bỏng rộp.

Đây vốn là cơ hội rất tốt cho Doãn Thương Sơn ra tay, thế nhưng ông ta đã không rảnh để bận tâm tới hắn. Vừa rồi khi hai người liều mạng với nhau, Tạ Tri Vi đã mạnh mẽ đâm xuyên thấu trên lồng ngực ông ta một cái lỗ máu khiến cho mạng sống của ông ta đi hơn phân nửa, lúc này lại bị “Cẩu” hung hăng cắn cổ một phát.

Lệ khí trên người ông ta sợ nhất là ánh trăng băng hàn trên người Tuyết Ly Thú, nó nhanh chóng sụp đổ với tốc độ như bẻ cành củi khô, đẽo thanh gỗ mục.

Doãn Thương Sơn há miệng phát ra tiếng kêu thảm như quỷ khóc sói gào, rất nhanh đã không còn tiếng động, nửa chết nửa sống nằm ở nơi đó.

Miệng giếng chỉ cách Tạ Tri Vi gần mười trượng, hắn cố gắng đứng dậy, nhưng lại lập tức ngã trở về. Mặc dù lệ khí đã tiêu tán ngay sau khi Doãn Thương Sơn mất đi năng lực hành động. Nhưng pháp trận vẫn như cũ là một vùng đỏ rực, toàn thân hắn đều là vết bỏng, đỉnh đầu bị đánh nứt, máu dọc theo khe hở cực nhỏ chảy ra bên ngoài, nhuộm hơn phân nửa khuôn mặt.

Tạ Tri Vi lau vết máu chảy len vào khóe mắt, hít sâu vài cái, lại thử một lần nữa, rốt cuộc vịn vào thân cây khô ở bên cạnh để đứng lên. Nhưng đầu nặng chân nhẹ, thân thể khống chế không nổi lắc lư trái phải, hắn phải lấy Thanh Bình Kiếm làm gậy mới có thể nhích từng bước một đi về phía giếng kia.

Mỗi một bước đi, mỗi một động tác, đều sẽ tác động đến vết thương trên da thịt. Tạ Tri Vi đã không thể phân biệt được thứ nhỏ giọt từ trên trán xuống là mồ hôi hay là máu, hắn xuyên thấu qua lớp máu che khuất tầm mắt, nhìn chằm chằm về phía miệng giếng kia, máy móc tiến lên.

Hắn biết, nơi đó có một người đã chờ đợi rất nhiều ngày, so với hắn càng đau hơn.

Cuối cùng, ở khoảng cách một trượng, Tạ Tri Vi thở ra một hơi.

Thời gian còn lại: Nửa khắc.

Hắn đờ đẫn nhìn thoáng qua dưới chân mình, không biết Doãn Thương Sơn đã chết rồi hay chưa, khắp nơi trên mặt ông ta đều là máu. Cẩu còn đang cắn chặt mạch máu chỗ yết hầu của ông ta không hề buông lỏng, giống y như cái gã thuộc Ma Tông xuất hiện ở Đạo Tông trước đây, nó nhất định phải cắn chết mới yên tâm.

Hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục cất bước.

Bỗng nhiên, một bàn tay bắt lấy vạt áo bào của hắn. Sức lực tuy rằng không lớn, nhưng đủ để kéo Tạ Tri Vi của giờ phút này phải lảo đảo. Tạ Tri Vi trực tiếp ngã xuống mặt đất, nhướng mí mắt lên lộ vẻ mặt không thể tin.

Trong tầm mắt nhuộm màu máu, Doãn Thương Sơn trở người bật dậy, đột nhiên nhào tới. Doãn Thương Sơn cũng đã kề cận cái chết nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Toàn thân ông ta đè lên người Tạ Tri Vi, dùng tay bóp cổ hắn: “Cho dù ta có chết…… Các ngươi cũng không thoát ra được đâu!”

“Cẩu” bị biểu hiện không thành thật của ông ta chọc giận. Nó một bên gào rống một bên nhảy lên lưng ông ta, tăng mạnh lực độ cắn trên xương cổ, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản ông ta.

Tạ Tri Vi thiếu chút nữa bị ông ta bóp ngạt thở, thế nhưng lửa giận trong lòng hắn càng lớn hơn. Hắn lo lắng nhìn thoáng qua miệng giếng, gầm nhẹ một tiếng, giơ Thanh Bình Kiếm lên chém lung tung một trận về phía Doãn Thương Sơn.

Doãn Thương Sơn toàn thân đẫm máu, hai mắt tan rã nhưng vẫn không cam lòng mở to, thân thể dần dần bất động.

Tạ Tri Vi vẫn không dừng tay —— hắn xuyên qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ra tay giết người, căng thẳng tới cực điểm.

Chém liên tiếp mấy lần, xác định lúc này người đã chết thật rồi, hắn mới mệt lã buông rũ tay xuống. Miệng giếng gần trong gang tấc, thế nhưng hắn không thể đứng dậy nổi nữa, cứ thế trực tiếp bò qua.

Ngay khi hắn cuối cùng cũng bò đến bên cạnh miệng giếng, âm thanh nhắc nhở sắc nhọn của hệ thống chợt vang lên: “Thời gian lựa chọn đã hết, mời ngài xác nhận, có tiến vào lựa chọn thứ nhất, trở về trước lúc xảy ra tai nạn xe hay không?”

Toàn thân Tạ Tri Vi chấn động, đầu óc nhất thời không cách nào hoạt động.

Hệ thống tiếp tục nói: “Sau mười giây, nếu như không có ý kiến, ngài sẽ tiến vào lựa chọn thứ nhất.”

Tạ Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, giọng lạnh lùng của hệ thống đã bắt đầu tiến hành đếm ngược.

“Mười.”

Tạ Tri Vi theo bản năng nhìn thoáng qua đáy giếng, vẫn như cũ là một vùng ánh sáng đỏ, nhưng phảng phất……

“Chín.”

Phảng phất có thể cảm thấy được hơi thở của Mục Hạc.

“Tám.”

Ánh mắt Tạ Tri Vi lấp lóe cực nhanh, bên tai dường như truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ.

“Bảy.”

“Người đoạt giải Ảnh Đế lần này chính là Tạ Chi! Xin chúc mừng, mời thầy Tạ bước lên đài phát biểu!” “Thầy Tạ thật đẹp trai!” “Suốt đời ủng hộ thầy Tạ!” “A a a chỉ cần là thầy Tạ diễn, bọn em sẽ xem ngay!”

“Sáu.”

“Ngại quá thầy Tạ, hình tượng của ngài không hợp với nhân vật này, lần sau chúng ta lại hợp tác ha.” “Tạ Chi lâu như vậy vẫn không diễn, thật sự là đã hết thời rồi.” “Tính khí quái gở chết rồi, hot lâu như vậy đúng là kỳ tích.” “Gần đây không còn là fan của Tạ Chi nữa, tui cảm thấy XXX cũng không tệ.” “Tôi vô cùng chờ mong thầy Tạ sẽ diễn vai quần chúng cho tôi, yên tâm đi, anh không cần phải khóc trên giường của đạo diễn đâu.”

“Năm.”

“Gia đình mày có thể có bao nhiêu tiền, nuôi lớn mày như vậy mà mày vẫn không cảm kích?” “Tạ Chi mày là đồ vong ơn, gia đình tao vất vả nuôi mày, bây giờ mày công thành danh toại, lục thân không nhận sao!” “Đáng đời! Lúc trước tiểu nhân đắc chí, bây giờ hết thời, chậc chậc báo ứng.”

“Bốn.”

“Đây là nơi nào…… Người là thần tiên sao?” “Tạ chân nhân, ta rất muốn làm đệ tử của người.” “Đa tạ sư tôn, đệ tử cả đời khắc ghi!”

“Ba. ”

“Sư tôn với đệ tử như cá với nước, mất đi sẽ chết.” “Sau khi đệ tử chết rồi, sư tôn có khổ sở không?” “Đệ tử đời này được gặp gỡ sư tôn… Thật là tốt.”

“Hai.”

Tạ Tri Vi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tôi từ chối.”

Toàn bộ thế giới phảng phất yên tĩnh trở lại, mặc dù khu vực này vốn đang hoàn toàn tĩnh mịch.

Động tĩnh duy nhất ở nơi đây, là giọng của hệ thống không buồn không vui: “Ngài đã từ chối lần lựa chọn này, mời lập tức lựa chọn lại lần nữa, nếu không hệ thống vẫn sắp xếp ngài vào lựa chọn mặc định đã chọn.”

Ánh mắt Tạ Tri Vi một lần nữa có tiêu cự: “Tôi chọn cái thứ ba.”

“Ngài đã lựa chọn một lần nữa, có xác định không?”

“Xác định!”

“Thành công, tiến vào lựa chọn thứ ba, sau này ngài sẽ không còn hệ thống nữa, vĩnh viễn ở lại thế giới này. Căn cứ theo thỏa thuận, hệ thống đang bắt đầu cởi trói, quá trình cởi trói cần hai phút, nếu như ngài có yêu cầu, ngài có thể để lại lời nhắn cuối cùng với hệ thống Tác Giả Anh Linh.”

Tạ Tri Vi xưa nay không thích sến súa, cởi trói hệ thống còn phải dong dài vốn không phải là tác phong của hắn. Hắn vốn dự định cứ thế chờ cởi trói hoàn tất, nhưng do dự một chút, vẫn click vào nhắn lại.

Tạ Tri Vi nhìn chăm chú vào giao diện hệ thống đã đi theo hắn mấy năm nay, chậm rãi mở miệng: “Thảo Mãng Anh Hùng, là tôi đây, Tạ Chi…… Cũng là Tạ Tri Vi.”

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nói với cậu, tôi yêu cái nghề diễn viên này…… Chỉ cần có cơ hội, tôi có thể trải nghiệm nhân vật khác nhau, có thể đánh giá nội tâm mọi người, cũng có thể trở thành bất cứ người nào. Tâm tính này có lẽ không đúng, nhưng cái nghề nghiệp này đã từng là toàn bộ nhân sinh của tôi.”

Tạ Tri Vi nghĩ nghĩ, lại nói: “Thế giới này đối với các người mà nói, chỉ là hư cấu. Mà tôi lại cho rằng nó rất chân thật, có lẽ các người sẽ không thể nào hiểu được…… Nhưng mà bây giờ, tôi lựa chọn chân thật.”

Tạ Tri Vi không biết lúc Thảo Mãng Anh Hùng nghe được lời nhắn này, có thể hiểu ý tứ mà hắn muốn truyền đạt hay không. Lúc đang định nói thêm hai câu nữa, hệ thống đã cởi trói thành công.

Hệ thống nói một câu cuối cùng: “Chúc ngài may mắn.”

Giao diện trong đầu đã tắt mãi mãi.

Khóe miệng Tạ Tri Vi xuất hiện một độ cong cực nhỏ, dường như lẩm bẩm tự nhủ: “…… Chỉ còn có ngươi.”

Hắn buông bàn tay bám vào miệng giếng, rơi xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, mặt đất xuất hiện mấy vết nứt mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, từng tia từng sợi hồng quang từ đó trào ra, mặt đất khô cằn dường như đang ngọ nguậy, tựa như có thứ gì đó muốn chui từ dưới đất lên.

Lời tác giả: Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định xử lý như vậy. Không có Boss chiến oanh oanh liệt liệt, chỉ có Tạ lão sư đấu tranh nội tâm, có điều tui cảm thấy Tạ lão sư cũng đủ thảm rồi 2333, Đại minh tinh vật lộn Boss tà ác gì gì đó

—-

FM: Tôi có đôi lời muốn nói với bạn, xin vui lòng dời bước xuống khu bình luận, chân thành cảm ơn *khom lưng*