Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 67: Hồi ức




Tạ Tri Vi một bên sờ soạng một bên tiến về phía trước, dưới chân đầy đá vụn vướng víu khiến hắn bước đi loạng choạng. Hồng quang giống như chướng khí tràn ngập khắp nơi, cũng may có mặt nạ che kín miệng mũi, bằng không chắc chắn hắn sẽ bị sặc chết.

Sau tiếng nổ mạnh vừa rồi, nơi này lại trở về ao tù nước lặng, đừng nói là linh lực, ngay cả sự tồn tại của bất kỳ sinh vật còn sống nào cũng không cảm thụ được.

Tạ Tri Vi có chút hoảng, không, phải nói là cực kỳ hoảng.

Bởi vì hệ thống trước nay chưa từng nói qua nam chính rốt cuộc có thể chết hay không, đương nhiên, hắn lúc đầu nhận định sự tồn tại của nam chính là một loại bật hack, đối nam chính mà nói ngược ít tăng tình thú ngược nhiều không hề có. Nhưng hiện tại, cốt truyện này càng đi càng lệch, hắn có chút hoài nghi địa vị của nam chính không phải không thể lay chuyển.

Nếu quyển sách này không còn nam chính…… Vậy cốt truyện còn có thể gọi cốt truyện sao? Ýnghĩa tồn tại của hắn lại là cái gì?

Tất cả những việc đã làm lúc trước chẳng phải đều toi công sao?

Tạ Tri Vi không dám nghĩ nhiều, vội vàng nhắm mắt lại. Cánh sen đỏ rực chậm rãi mở ra ở sau lưng hắn, so với hồng quang trước mắt càng thêm sáng tỏ, tựa như mấy lưỡi dao sắc bén đem hồng quang bốn phía phá vỡ, xua tan đi. Hắn cố gắng ổn định tâm trạng, dùng thần thức chậm rãi tìm tòi, rốt cuộc phát hiện một chút động tĩnh yếu ớt.

Đó là tiếng hít thở nhè nhẹ như có như không, vô cùng quen thuộc.

Quen thuộc đến tuy rằng ở cách xa như vậy, Tạ Tri Vi vẫn có thể phân biệt ra được, so với thời điểm bốn năm trước Mục Hạc bị Hắc Liên ngược, dựa vào trong lòng ngực hắn chịu đựng giống nhau như đúc.

Tạ Tri Vi ba chân bốn cẳng chạy về phía đó.

Bên trong hồng quang mênh mông, có một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Kẻ nào.”

Xưa đâu bằng nay, nam chính đã trưởng thành, cho dù lúc này có suy yếu cũng không thể khinh thường. Tạ Tri Vi không dám hé răng, bước thẳng về phía phát ra âm thanh, bên trong hồng quang có một bóng người thon dài dần dần hiện rõ trong tầm mắt.

Mục Hạc dựa lưng vào vách đá, tay cầm Thanh Bình Kiếm, mũi kiếm chỉ về hướng hư vô trước mặt. Áo trắng bị linh lực nâng lên tung bay bồng bềnh, linh hoạt kỳ ảo tuấn dật, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng. Nhưng đôi mắt của hắn lại trống rỗng, con ngươi nhiễm đỏ như máu, so với bộ dáng tiên nhân lại càng không tương xứng.

Cũng không biết đã gặp cái gì, lúc này vẻ mặt của hắn có chút dữ tợn, vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Bước chân của Tạ Tri Vi hơi nặng nề, lập tức bị hắn nhạy bén phát giác được, hắn nhìn về phía huyết sắc mơ hồ tựa như một giấc chiêm bao ở trước mặt, ý thức thoáng thanh tỉnh một chút.

“Xích Viêm, ngươi rốt cuộc đã tới.” Gương mặt Mục Hạc không chút cảm xúc nhấc mí mắt lên, đồng thời chỉa Thanh Bình Kiếm về phía Tạ Tri Vi.

Một đạo thanh quang nhanh chuẩn tàn nhẫn bắn qua, đánh lên trên người Tạ Tri Vi tựa như đánh vào bọt nước trên mặt biển, nhanh chóng thấm vào rồi biến mất.

Trong lòng Tạ Tri Vi lộp bộp một tiếng, lập tức ngừng bước chân. Đôi mắt hắn nhìn về phía mũi kiếm cách trái tim chừng ba tấc, cổ họng không tự giác giật giật.

Nam chính thật đúng là yêu ghét rõ ràng, tính toán chi li, đến nước này vẫn không quên kêu đánh kêu giết. Đáng tiếc, Thanh Bình Kiếm giờ đây đã không có tác dụng gì.

Nhưng cho dù một kích không trúng, Mục Hạc cũng không có cách nào lại bổ thêm một đao. Đôi mày của hắn nhíu lại, môi mỏng mím thật chặt, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ. Hắn quay ngược Thanh Bình Kiếm, chỉa mũi kiếm xuống dưới, chống trên mặt đất mới không khiến cho mình té ngã.

Lúc này Tạ Tri Vi mới thấy, cái tay kia của Mục Hạc đang cầm một vật. Vật đó không ngừng phóng xuất ra ánh sáng đỏ, ánh sáng này lại thông qua cổ tay Mục Hạc truyền về phía thân thể hắn, chảy khắp tứ chi và các nơi, mỗi một vòng tuần hoàn, nét mặt của Mục Hạc lại đau đớn thêm mấy phần.

Đây là Huyết Mã Não đang từ chối dị vật, nó đã bị nam chính cầm được. Nam chính cần phải tiếp nhận đau đớn cùng cực, mới có thể khiến cho Huyết Mã Não phóng xuất ra sát khí dư thừa, từ đó mặc cho hắn sử dụng.

Trong nguyên tác cũng có một đoạn thế này, có điều ngoài có Thu Trọng Vân, trong có Đạm Đài Mộng, không ai có thể nhân cơ hội lúc này đánh lén hắn. Thế mà hiện tại hậu cung không có một ai, tiểu đệ trở mặt thành thù, chỉ có thể nói trong một chữ: thảm.

Tạ Tri Vi không khỏi lộ vẻ cảm thông, bất kể là trước kia hay là hiện tại, đều chỉ có một mình hắn hộ giá hộ tống cho nam chính. Nam chính này cũng quá thất bại rồi.

Lại có một trận quang hoa nữa tản ra từ trên người, bờ môi Mục Hạc trắng bệch, nhịn không được nhắm mắt lại, thân thể lảo đảo một chút.

Tạ Tri Vi vươn tay, đang định dìu hắn, lúc này mới nhìn thấy cánh tay phải đang cầm Huyết Mã Não kia của hắn vô lực buông thõng. Đốt ngón tay đung đưa lắc lư, thật giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái, Huyết Mã Não lập tức trượt xuống rời khỏi tay hắn.

Lúc này Tạ Tri Vi mới sực nhớ, tay phải của hắn ta đã bị gãy. Hắn nhịn không được bước tới quan sát tỉ mỉ, phát hiện cái tay kia bởi vì nhiều năm không có máu lưu thông đã khô khốc biến dạng, chỗ khớp xương sưng to biến thành màu đen, ngón tay lại vô cùng thon gầy, thoạt nhìn tựa như một bàn tay của xác khô, cực kỳ đáng sợ.

Rốt cuộc là trị không khỏi, hay là có nguyên nhân khác?

Tạ Tri Vi không tin tà, vươn tay chộp lấy cổ tay kia. Toàn thân Mục Hạc chấn động: “Tránh ra.” Hắn ta đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt đỏ bừng như muốn nuốt chửng Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi thuận miệng nói: “Chậc, đừng lộn xộn.” Hắn đang đặt toàn tâm toàn ý vào trên tay, có trong nháy mắt đã quên mất đây là bốn năm sau. Vừa dứt lời mới phát hiện mình đã nói lỡ, hắn hoảng hốt vội đi quan sát thần sắc của Mục Hạc, bỗng nhận ra đối phương đột nhiên an tĩnh trở lại.

Thần sắc Mục Hạc mê mang, một hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: “Giọng nói thật quen thuộc, đây…… Cũng là ảo giác sao?”

Tác dụng phụ của Huyết Mã Não chính là sẽ tạo thành công kích tinh thần đối với ký chủ, người bị nghiêm trọng có thể sụp đổ ngay tại chỗ rồi chết đi. Có điều đối với nam chính có tinh thần lực cực kỳ cường đại, chút giày vò này cùng lắm chỉ giống như uống nhầm rượu giả, ăn nói linh tinh nhìn nhầm nghe nhầm một hồi, chờ năng lượng kia qua đi tự nhiên sẽ khôi phục lại bình thường.

Tạ Tri Vi mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, là ảo giác.”

Mục Hạc dường như kéo xuống khóe môi, có chút thoát lực dựa vào vách đá, cười tự giễu: “Loại ảo giác thế này…… Thật tốt.”

Tốt cái gì mà tốt, thiếu niên rốt cuộc ngươi đã thấy ảo giác gì để cho ngươi nói mấy câu khó hiểu như vậy?

Mặc dù Tạ Tri Vi bực bội vì không hiểu hoạt động tâm lý lúc này của Mục Hạc, nhưng cũng không rảnh đi suy xét, một bên tiếp tục dặn dò “Đừng nhúc nhích”, một bên điểm ngón tay lên trên bàn tay gãy của Mục Hạc.

Linh lực hùng hậu xông tới mãnh liệt, thuận theo đầu ngón tay Tạ Tri Vi nhanh chóng chảy vào huyết mạch trên tay Mục Hạc. Bốn năm ngâm linh tuyền không hề uổng phí, năng lực chữa trị của những linh lực này vô cùng kinh người, thời gian chưa tới nửa nén hương, đã chữa trị hoàn hảo cho khớp xương bị bẻ gãy, tiếp đó sinh ra da thịt mới.

Trong thời gian này, Mục Hạc vẫn luôn an tĩnh co mình trong góc tường. Hiện giờ hắn rất hiếm khi lộ ra bộ dáng bất lực lại suy yếu, Tạ Tri Vi không khỏi nhớ tới bốn năm trước lúc hắn ở trước mặt mình giả bộ đáng thương. Nhịn không được thở dài, ma xui quỷ khiến đi sờ đầu của hắn.

Dựa theo thiết lập, ngày sau nam chính sẽ bá đạo ngút trời, những lần sờ đầu thế này sẽ càng ngày càng hiếm hoi.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào đỉnh đầu Mục Hạc, Mục Hạc đột nhiên nhăn mày. Huyết Mã Não trong tay hắn trong nháy mắt lóe lên ánh sáng chói lóa.

Cục đá dởm này đang phóng ra đợt giày vò cuối cùng, nam chính ngươi hãy mạnh mẽ lên, ráng nhịn chút nữa là được, sau này sao trời biển rộng bên ngoài mặc sức cho ngươi chinh phục!

Tạ Tri Vi vừa định nói chút gì đó cổ vũ hắn, chợt thấy đôi mắt mình hoa lên.

Ánh sáng đỏ khiến người choáng váng lượn qua lượn lại, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một vài mảnh vỡ tựa như hình ảnh, có vụn vặt cũng có hoàn chỉnh.

Tình huống gì đây, uy lực công kích tinh thần của cục đá dởm này cũng có thể lan sang người khác?

Có điều…… Hình như đây là mảnh vỡ ký ức của nam chính.

Tạ Tri Vi ổn định tinh thần, cực nhanh bắt được mấy mảnh vỡ lớn, vội vã nhìn lướt qua.

Mảnh vỡ thứ nhất, là thiếu niên Mục Hạc chui ra từ phía dưới bàn, chạy tới túm ống quần của một nam nhân, bàn tay nam nhân kia đang lôi kéo góc áo của một nữ nhân. Nữ nhân này hoảng hốt quay đầu lại, lộ ra gương mặt tương tự như gương mặt của Mục Hạc.

Mảnh vỡ thứ hai, là chén đĩa bể nát trên mặt đất, còn có đồ ăn dính đầy bùn đất bẩn thỉu. Một đám đệ tử Đan Đỉnh Thành với vẻ mặt hống hách không ngừng dùng chân đá cho Mục Hạc té ngã, thẳng đến khi Mục Hạc chậm rãi vươn tay, nắm lên những cơm rau kia đưa vào trong miệng mình.

Mảnh vỡ thứ ba, là Bạch Dự từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Mục Hạc, mà Mục Hạc hấp hối nằm thở thoi thóp, gương mặt trắng như tờ giấy, máu đen trào ra từ trong miệng hắn, đôi mắt hắn mở lớn trừng trừng. Đồng tử của hắn phản chiếu ngọc bài trong tay Bạch Dự, còn có gương mặt tươi cười ác độc của Trình Đạo Tú.

Khó khăn lắm Mục Hạc mới bình tĩnh trở lại, lúc này lại bắt đầu phát ra tiếng thở dốc đầy kiềm nén, bàn tay phải đang được Tạ Tri Vi chữa trị hơi hơi run rẩy. Tạ Tri Vi muốn trấn an hắn nhưng sợ phát ra động tĩnh sẽ khiến hắn thêm loạn tâm thần, việc duy nhất có thể làm, chỉ là nắm chặt cổ tay của hắn.

Mảnh vỡ còn đang từng bước từng bước bay ra ngoài, nhìn như mộng như ảo, nhưng lại rất chân thật đều là những chuyện từng phát sinh qua, không ngoài đều là những chuyện tương đối đau đớn thê thảm mà Mục Hạc trước trùng sinh và sau trùng sinh đã trải qua.

Tạ Tri Vi dần dần có chút không đành lòng nhìn tiếp, bỗng nhiên lòng đầy căm phẫn, có loại xúc động muốn chỉ vào mũi Thảo Mãng Anh Hùng để mắng té tát.

Con hàng này chỉ cần động động ngón tay, gõ gõ bàn phím, nhân vật dưới ngòi bút của hắn phải dựa theo hắn não động mà đi sống đi chết. Tác giả đã ghiền, độc giả sảng khoái, nhưng vai chính thì sao?

Quả nhiên, trời giáng sứ mệnh cho một người, trước phải chết mẹ ruột,  cắt đứt thủ túc tình thâm, sau đó nếm trải đắng cay mới trở thành người đứng trên người.

Nhưng vấn đề là Mục Hạc người ta có nguyện ý làm người đứng trên người hay không, có muốn gánh sứ mệnh này hay không?

Hắc hóa tất nhiên ngưu bức, nhưng trả giá vô cùng thê thảm, ngươi kêu bất cứ một người bình thường nào đó tới chọn thử đi, chắc chắn đều là muốn bình an thành thật sống đến hết đời. Dù là làm một người buôn bán nhỏ, cũng không muốn mẹ ruột của mình chết đi.

Đều là tác giả vô lương chỉ biết ngược nhân vật……

Tạ Tri Vi đang miên man suy nghĩ thất thần, bỗng nhiên nghe Mục Hạc thấp giọng kêu: “Không……”

Đồng thời vào lúc này, chút da thịt cuối cùng trên bàn tay phải của hắn đã mọc xong, mà sau khi chữa trị hoàn tất, động tác đầu tiên của hắn chính là gắt gao nắm chặt lại. Ánh sáng chói lọi của Huyết Mã Não xuyên thấu qua khe hở ngón tay chiếu ra ngoài, thật giống như hồi quang phản chiếu bỗng nhiên trở nên cường thịnh.

Ngay sau đó, tất cả mảnh vỡ đều xếp chồng lên nhau, hình thành một hình ảnh hoàn chỉnh và rõ ràng. Trong ảnh, là Tạ Tri Vi từ trước đến nay chưa từng gặp qua, dáng vẻ chật vật của chính hắn, có chút không muốn nhìn nhưng lại không thể không nhìn.

Đó là bốn năm trước trên Nhất Bộ Nhai, hắn nằm không nhúc nhích bị Mục Hạc gắt gao ôm vào trong ngực, rõ ràng là đã chết rồi. Mấy tên đệ tử của Đạo Tông muốn tới tiếp nhận thi thể của hắn, thế nhưng Mục Hạc chết cũng không buông tay. Hắn ta ôm thi thể ngã ngồi trong nước bùn, một thân áo trắng bẩn thỉu không thể tả, động tác là kiên quyết, nhưng thần sắc lại là bất lực đến cực điểm.

Hắn ta đang khóc, khóc không che dấu một chút nào, nước mưa đánh xuống gương mặt hắn cũng không thể nhòa đi, thật giống như đôi mắt hắn vốn có thể chảy ra nhiều nước mắt như vậy.

Đây đối với nam chính mà nói, vậy mà lại là đả kích lớn nhất mạnh nhất sao? Là lực công kích của Huyết Mã Não chạy lệch, hay là ký ức của nam chính chạy lệch?

Trong lòng Tạ Tri Vi bỗng nhiên toát ra một loại tư vị không biết tên, không biết làm thế nào liền bật thốt ra một câu: “Đừng khóc.”

Hình ảnh dần dần bắt đầu mơ hồ, là điềm báo lực công kích của Huyết Mã Não đang giảm dần.

Tạ Tri Vi cảm thấy lời vừa rồi của mình có chút ngu xuẩn, nhưng hắn bỗng nhiên nghe thấy một câu trả lời nghẹn ngào: “Phải, không khóc……”

Được rồi, không chỉ có một mình hắn ngu xuẩn.

Ngay sau đó, Mục Hạc chậm rãi đứng thẳng thân thể, cho dù hồng quang còn ở trong mắt, nhưng đỉnh đầu hắn đã dâng lên huyễn ảnh một đóa hắc tâm liên.

Tạ Tri Vi vừa thấy lập tức vui mừng không thôi, cuối cùng nam chính đã tỉnh lại từ bên trong mê hoặc của hồng quang, biết lấy Hắc Liên ra chống cự. Nhưng sau đó, Tạ Tri Vi liền trừng lớn đôi mắt. Bởi vì Hắc Liên đối kháng với Huyết Mã Não, đồng thời cũng phát động lực công kích tinh thần tương ứng.

Lúc này không chỉ lan đến mà là trực tiếp áp dụng ở trên người Tạ Tri Vi.

Hệ thống phát ra một tiếng cảnh báo chói tai: “Cảnh cáo, có ngoại lực xâm lấn, ý đồ bắt lấy mảnh vỡ ký ức của ngài, xin hỏi ngài có cho phép trao tặng hay không?”

Tạ Tri Vi nghi hoặc: “Tôi chỉ là một người xuyên việt, có mảnh vỡ ký ức gì chứ?”

Hệ thống hồi đáp: “Duy nhất một tấm, không còn tác dụng. Vì phòng ngừa thân phận xuyên qua bị bại lộ, kiến nghị trao tặng.”

Tạ Tri Vi nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra hắn bảo tồn loại đồ vật này lúc nào, vì thế gật đầu: “Cho đi.”

Hệ thống “Đinh” một tiếng, tiếp theo đó một tấm ảnh từ trong thần thức của hắn bay ra ngoài, thình lình xuất hiện trước mắt hai người.

Đó là trên Nhất Bộ Nhai mây khói mờ mịt, có Nhan Tri Phi, có Sở Tri Thị, có Hạ Tri Ỷ, cũng có cha con Bạch gia. Mục Hạc mặc đạo bào hơi cũ lúc mới vào Đạo Tông, quỳ gối trước mặt một người mặc đạo bào xanh đen, hai mắt rưng rưng nói: “Đệ tử tên Mục Hạc. Bởi vì phụ thân mất sớm, do một tay mẫu thân nuôi lớn. Đệ tử đến Đạo Tông tu luyện là nguyện vọng suốt đời của mẫu thân, hôm nay rốt cuộc đã đạt thành. Đa tạ sư tôn, đa tạ các vị sư thúc sư bá.”

Hắn dập đầu bái người kia liên tục ba cái, mà người trước mặt mỉm cười gật đầu, trong mắt toát ra vẻ vô cùng quan tâm và thương tiếc.

Tạ Tri Vi bừng tỉnh đại ngộ, nhớ ra rồi.

…… Lúc ấy hắn cảm thấy nam chính khóc lên rất mới lạ, cho rằng về sau sẽ không còn thấy nữa, mới nhờ Thảo Mãng Anh Hùng chụp Screenshots cất giữ cho hắn.