Đánh Cắp Trái Tim

Chương 102




Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, có người vô hồn lang thang khắp ngõ ngách như những xác chết biết đi. Chiếc xe vòng qua vòng lại quanh chung cư Kim Thành, Y Tiêu cố gắng rời khỏi vòng tròn kỳ lạ này nhưng lại phát hiện bản thân bất lực.

Tư Vi hỏi cô muốn đi hay ở, Y Tiêu chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ do dự điều gì, nhưng lần này cô lại tần ngần không trả lời khiến hai chị em nhà họ Hạng tức giận muốn giơ chân tát cô hai cái.

Phụ nữ như quần áo, cởi ra rồi thì cùng lắm mua bộ mới mặc vào. Y Tiêu luôn tự thuyết phục bản thân như vậy nhưng bộ quần áo Tạ Sở Toàn này rất hiếm, mặc không được mà cởi cũng không xong, cô những tưởng sẽ quên được nhưng tình cảm đã khắc sâu vào xương tủy rồi.

"Không phải không còn yêu mà là không thể yêu."

Rốt cuộc là do ông trời trêu ngươi hay do tình yêu luôn yếu đuối khi không đủ tin tưởng. Lúc này, thật khó để Y Tiêu phân biệt được đúng hay sai. Mặc dù buồn đau, khổ sở, nhưng cô nghĩ dù thế nào cũng nên chấm dứt cuộc gặp gỡ đẹp đẽ này, nhưng đến khi nhìn thấy người ấy đang gần gũi với người khác thì mọi áp lực, nhớ nhung, đau khổ như bị lốc xoáy cuốn đi sạch sẽ trong tích tắc.

Sao em lại quên xung quanh chị luôn có rất nhiều người sẵn sàng yêu chị say đắm? Tần Khanh chung thủy, Trần Kính Hiên đầy mưu mô.

Sớm biết như vậy thì hãy xem mọi chuyện như một giấc mơ, cần gì phải ướt đẫm lệ nhòa...

Lúc đó, radio vang lên giai điệu ngọt ngào và nhẹ nhàng cùng chất giọng trầm thấp khàn khàn của Na Anh thấm ướt trái tim Y Tiêu. Giấc mơ lớn này nên kết thúc rồi, cô nắm chặt tay lái để bình tĩnh lại. Có thể một tháng, một năm, mười năm, thậm chí cả đời mới có thể quên đối phương nhưng nghĩ đến sự dịu dàng ngày xưa, cô không hề hối hận khi đã yêu.

"Vĩnh biệt, Tạ Sở Toàn, vĩnh biệt tình yêu của em."

Y Tiêu quay lại xe, trên môi nở ra một nụ cười yếu ớt. Cô sẽ không bao giờ quên này 1 tháng 4 năm 2010. Cuối cùng không phải em lừa chị, cũng không phải chị lừa em, mà chính là số phận chết tiệt này đã trêu đùa chúng ta, hóa ra kết quả đã định trước là hữu duyên vô phận.

Khi Tần Khanh lảo đảo đỡ madam say mèm ra khỏi thang máy thì cô đã kiệt sức, nhưng người trên vai vẫn không an phận.

"Thêm... Thêm một chai nữa! Tôi không say, thực sự không say..."

Để chứng minh bản thân không say, Tạ Sở Toàn lắc đầu, nheo mắt nỗ lực nhìn người trước mắt.

"Em là... Là Tần Khanh, xem tôi nói có đúng không? Tôi không có say..." Cô chỉ vào chóp mũi người nọ rồi cười tươi, mơ màng nói tiếp, "Uống với tôi tiếp đi ..."

"Được rồi, Madam mở cửa trước đi, vào nhà rồi em sẽ uống với chị."

"Em hứa rồi đó, không được nuốt lời! Ai nuốt lời làm chó con! A, sao cái ổ khóa này lại có thêm một lỗ vậy?"

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch khi đối mặt với cái 'lỗ khóa thứ hai' của madam Tạ, Tần Khanh bất đắc dĩ lắc đầu lấy chìa khóa trong tay cô tự mở cửa, nhưng madam lại không chịu đi vào.

"Tôi không vào, chúng ta đi uống rượu tiếp đi..." Mặc dù say rượu nhưng cô cũng khó cưỡng lại mùi thơm quen thuộc trong nhà.

"Chúng ta vào nhà uống, bên trong có rất nhiều rượu. Madam, chúng ta vào nhà rồi từ từ uống, được không?"

Tần Khanh kiên nhẫn thuyết phục đứa trẻ Sở Toàn, thân thủ của hai người vốn không cùng một cấp bậc, dưới tác dụng của rượu, sức lực của madam Tạ lúc này vô cùng mạnh mẽ. Tần Khanh biết rõ chỉ cần bản thân hơi vô ý sẽ bị người này vật ngã nên cô đành phải kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ to xác này.

"Có rượu hả? Được, ở lại với tôi, không say không về!"

'Đứa trẻ to xác' bị rượu mê hoặc bước vào cửa. Vừa vào nhà, Tần Khanh thoáng giật mình, không ngờ mình lại may mắn được vào tham quan phòng ngủ đầy mây của lãnh đạo!

Tần Khanh bật đèn rồi cẩn thận đi vòng qua chướng ngại vật, cô sợ mình giẫm phải 'mìn' người ngã ngựa đổ. Lúc đi ngang qua phòng khách, mũi Sở Toàn bỗng chua xót buồn nôn, Tần Khanh thấy thế lập tức chạy ra sofa bê cái bể cá rỗng trên bàn vào, tức thì một mùi tanh hôi bốc ra từ cổ họng Sở Toàn...

Cho dù đó là người mình ngưỡng mộ đi chăng nữa thì sự bẩn thỉu này thực sự là ... không thể chấp nhận được. Tần Khanh vừa bịt mũi vừa vuốt lưng Sở Toàn. Sau khi người kia đã nôn ra sạch sẽ, cô mới nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Tạ Sở Toàn nhìn bể cá trống rỗng trên tay, nỗi đau tích tụ trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng tìm được ống thông, nước mắt buồn khổ tuôn trào như đê vỡ, nỗi bi thương hóa thành những hạt trân châu rơi xuống. Tần Khanh nghe nói đàn ông uống say sẽ khóc rất to, nhưng người phụ nữ trước mắt lại chỉ nhỏ giọng nức nở, không ồn ào, không khó chịu, trông có vẻ đã tỉnh táo hơn vài phần, không còn điên khùng như ban nãy nữa. Lúc này cô chỉ có thể lý giải bằng câu 'phụ nữ làm từ nước', người kiên cường như Madam Tạ cũng không ngoại lệ.

Người bên ngoài tất nhiên sẽ không hiểu nỗi đau của Tạ Sở Toàn hiện giờ, nhìn bể cá trơ trọi, lòng cô cũng trống rỗng. Không biết kết cục đã định trước có đúng hay không mà Long nhi cùng Quá nhi đã lần lượt ra đi vào một mùa đông lạnh giá, cái chết đột ngột giống như đoạn tình của các cô vậy. Hai ngày trước, Đại Điêu cuối cùng cũng rời nhà bỏ trốn do không hợp với chủ nhân. Mọi thứ có liên quan đến người ấy dường như đang dần trôi tuột khỏi cuộc sống của cô, đến một ngày nào đó nó sẽ biến mất hoàn toàn. Lẽ ra cô nên cảm thấy vui mới đúng, tại sao lại không nỡ như vậy?

Cuối cùng Tần Khanh đã vất vả kéo được cảnh sát Tạ vào phòng ngủ rồi mất sức nằm dài lên giường lớn. Lúc này, Sở Toàn đã ngoan hơn, không còn làm ầm lên nữa, cô mở to mắt lặng lẽ rơi lệ trông vô cùng đau khổ. Tần Khanh chỉ nhìn thoáng qua rồi uể oải đi vào toilet.

Mọi thứ trong nhà đều mang dấu vết của người phụ nữ thứ hai. Hai cốc đựng bàn chải đánh răng, hai chiếc khăn tắm, thậm chí cả chiếc lược được làm bằng nhựa và gỗ đàn hương.

Mọi người đều cho rằng Madam Tạ thất thố là vì tra án thất bại, không thể ngăn cản được kẻ ác nên mới bị ép tạm thời cách chức, nhưng chỉ có Tần Khanh biết mọi chuyện chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, cũng chính là nguyên nhân Madam giấu chiếc bông tai kia. Không sai, cô đã nhìn thấy nó, madam đã giấu chiếc bông tay màu xanh đó khỏi hồ sơ vật chứng, song cô lại quyết tâm giữ im lặng chôn vùi bí mật đó mãi mãi.

Nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc, Tần Khanh hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên. Cô vắt khăn mặt rồi trở ra giường, người kia đang nhắm mắt nhưng dịch lỏng trong suốt cứ không ngừng chảy ra.

Em có thể chữa lành vết thương lòng và lau khô nước mắt cho chị không? Tần Khanh yên lặng thở dài, sau đó đặt khăn ướt lên mặt người kia.

Sở Toàn cảm nhận được hơi ấm trên mặt rồi mở mắt ra, đôi mắt nhòe đã mất đi vẻ tươi sáng vốn có, bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ và người trước mặt như hòa làm một. Cô ngỡ bản thân đang nằm mơ liền mỉm cười, chỉ có trong mơ thì bản thân mới dám tùy hứng làm bậy, mới dám nói ra lời không dám nói...

"Đừng đi... đừng rời xa tôi, xin em..."

"Em sẽ không đi, sẽ không bao giờ rời xa chị!"

Tần Khanh bị kéo một cái, sau đó lảo đảo ngã lên người Sở Toàn. Cô biết mình đang làm sai bởi vì từ 'em' trong miệng madam không dành cho mình nhưng cô không thể thoát khỏi vòng tay âu yếm này, có lẽ đối phương cũng cần hơi ấm của cô.

"Thực xin lỗi vì đã nói dối, tôi không muốn em rời xa, tôi sợ em bỏ đi..."

Sở Toàn ôm chặt người trong lòng, cô mê luyến mùi hương trái cây này, đầu ngón tay giữ lấy cây thuốc phiện như thể không muốn mất đi.

"Tôi đã nói tôi không thể là cảnh sát tốt nhưng tôi muốn làm một người yêu tốt... Em đã khiến tôi không thể là một cảnh sát tốt, và lương tâm cảnh sát làm tôi không thể trở thành người yêu tốt... Có phải ông trời muốn trừng phạt tôi vì quá tham lam không? Thế nhưng tôi thật sự rất yêu em..."

Nghe người tình trong mộng nói yêu mình, Tần Khanh cảm giác như tất cả phụ nữ đều tan chảy. Chữ 'yêu' ngay lập tức khiến cô mất đi lý trí, thậm chí cô còn không có thời gian để suy xét là đúng hay sai và có nên đánh mất chính mình?

"Em cũng yêu chị, em sẽ không rời xa chị, em sẽ mãi mãi ở bên chị!"

Tần Khanh khẽ khàng nói rồi biến lời nói thành hành động. Cô rải đều những nụ hôn lên mày, lên mắt Sở Toàn, sau đó hôn dọc theo sống mũi xuống đến...

Đó là sự mềm mại mà cô mong đợi bấy lâu nay, Tần Khanh không chút do dự tiến lên, ngậm lấy, mút đôi môi quyến rũ mang chút vị đắng kia.

Sự quấn quýt nóng bỏng lấp đầy hơi thở, tuy răng và môi hòa quyện nhưng không thể thỏa mãn được ham muốn thể xác, người bên dưới rên rĩ như chú mèo nhỏ làm ngọn lửa tình yêu cháy lên hừng hực. Tần Khanh rụt rè cởi bỏ áo khoác rồi từ cổ hôn xuống phía dưới. Cô thô bạo xé bỏ rào cản, sau đó ngậm lấy đóa hồng trên núi cao, đôi tay khéo léo tháo nịt lưng, mọi thứ diễn ra suôn sẻ như nước chảy hoa trôi.

Cởi ra, cởi nó ra...

Khát vọng trở thành tiếng trống trận giục giã, chinh phục biến thành sứ mệnh.

"Tiêu, yêu tôi..."

Người bên dưới nở rộ xinh đẹp, nhưng Tần Khanh lại bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào tim.