Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 31




Nơi bí ẩn gần phòng nghiên cứu A-11, trong hội nghị.

“Ảo cảnh thôi miên là cái gì? Có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không?” Khâu Tử Dạ hỏi.

“Không ngờ hắn thật sự thành công. Lúc tôi trốn ra thì hắn đang bận rộn nghiên cứu cái này.” Tả Niệm nói.

“Rốt cuộc là cái gì?” Đào Chân hỏi.

“Một loại thôi miên rất sớm trước kia đã có học giả đề nghị, nhưng thực nghiệm làm sao cũng không thành công. Ảo cảnh thôi miên có thể thông qua ám thị ngôn ngữ, ánh mắt, tiếp xúc khiến người thấy ảo giác như chân thật, hơn nữa ảo giác sẽ tăng lên, một tầng chồng một tầng. Những ảo giác này có thể là chuyện từng xảy ra giấu trong ký ức của người bị ảo cảnh thôi miên. Cũng có thể là biểu hiện giả dối, nhưng bởi vì rất khó khống chế, có nhiều chỗ chi tiết phải nắm bắt kỹ, gần như không thể thực hiện.” Tả Niệm giải thích.

“Một tầng chồng một tầng là sao?” Nghiêm Học hỏi.

“Chính là có lẽ cậu tưởng mình tỉnh nhưng còn ở trong ảo giác khác.” Tả Niệm nói.

“Quá khó tin, hắn thật sự thành công sao? Có phải chỉ là hù người ta không?” Khâu Tử Lộ hỏi.

“Người khác có lẽ không chừng nhưng không chừng hắn thành công. Đừng quên, hắn xem như một nửa vu sư.” Tả Minh Vũ nói.

“Đào Thân nói hắn định lợi dụng Nghiêm, có phải muốn nói là lợi dụng Nghiêm Học đến làm cái gì?” Khâu Tử Dạ hỏi.

“Phải chăng là lợi dụng Nghiêm Học uy hiếp Minh Vũ?” Đào Chân phụ họa.

“Vậy thì nguy rồi. A Tứ, khi đụng phải việc liên quan đến em dâu không được rối loạn, không quan tâm gì hết.” Tả Niệm nói.

“Minh Vũ, anh nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì cũng không được hy sinh chính mình cứu em. Bởi vì không có anh thì không có em.” Nghiêm Học nghiêm túc nói. “Nếu lỡ em chết thì anh đi theo em cũng không muộn.”

“Tốt.” Tả Minh Vũ gật đầu đồng ý, nắm chặt tay cậu, nói. “Em cũng giống vậy.”

Mọi người lại bàn bạc chi tiết. Tả Minh Vũ phân phát nguyên bộ kính sát tròng máy cảm ứng cho mọi người, chuẩn bị tiến vào phòng nghiên cứu.

“Còn lại chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Mọi người hãy cẩn thận.”

“Không thành vấn đề.”

“Xuất phát!”

Sáu người cổ vũ cho nhau, cùng cẩn thận tiến vào phòng nghiên cứu.

Phòng nghiên cứu A-11 gọi là phòng nghiên cứu, sở nghiên cứu không bằng nói là viện nghiên cứu, không, phải nói là trụ sở nghiên cứu. Bởi vì A-11 rất khổng lồ qua hơn một trăm năm, bên trong trang hoàng đã rất hoa lệ, tất cả dụng cụ đều tân tiến.

Tả Niệm dẫn mọi người quẹo trái quẹo phải, đi tới chính giữa phòng nghiên cứu.

“Tôi không biết Mr. D ở đâu, đây là trung tâm phòng nghiên cứu, con đường phía dưới phải do chính chúng ta chọn.” Tả Niệm nói.

“Minh Vũ, em không ngửi được mùi của hắn.” Nghiêm Học hít hà không khí, nói.

“Sinh vật liên rất quan trọng, vì bảo vệ vu sư không dễ dàng bị tộc loài khác giết hại, cho nên trên người họ không có mùi.” Tả Minh Vũ giải thích.

“Vậy chúng ta tách ra?” Đào Chân hỏi.

“Không được, quá nguy hiểm, tập thể hành động tốt hơn.” Tả Niệm nói.

“Đúng vậy. Minh Vũ, đi bên nào?” Khâu Tử Dạ hỏi.

Mọi người nhìn Tả Minh Vũ.

“Đi bên này, xem hình như hướng tới phòng làm việc và phòng nghỉ.” Tả Minh Vũ quan sát một chút, chỉ hướng bên phải.

Mọi người gật đầu.

“Con đường này có rất nhiều cơ quan, chúng ta đi vòng qua.” Tả Niệm nói.

Đào Chân nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nhún vai, cảm thán nói.

“Khoa học kỹ thuật phản triển nhanh kinh khủng, mới hai năm dã có nhiều loại dụng cụ tôi chưa từng thấy.”

Khâu Tử Dạ vỗ vai Đào Chân, an ủi nói.

“Vậy đi vòng thôi. Đã tới một bước này, không kém chốc lát.”

“Nhưng sau khi đi vòng có lẽ còn có cơ quan.” Tả Niệm nói. “Cho nên các người hãy suy nghĩ đi, có vòng qua hay không.”

“Đi vòng đi? Có năm mươi xác suất?” Khâu Tử Lộ trưng cầu ý kiến.

Cuối cùng mọi người quyết định đi đường vòng.

“Ụa…”

Mọi người nhịn không được muốn ói, bởi vì họ tới một phòng giam. Trong phòng giam đã trống không, còn lại đều là một ít ‘vật phẩm thất bại’ bị nhốt chờ chết.

Cái ***g trước kia giờ biến thành ngục giam. Trên tường đều là màu máu. Có một ít đầu trùng thân người, có một ít đầu người thân trùng, có một ít vươn xúc tua, có một ít con ngươi lòi ra hốc mắt. Chúng đều nằm trong ***g ngừng thở, có chút bắt đầu thối rữa. Mọi người nhìn mà muốn ói, từng người đều thầm than: ‘Cái này còn tởm hơn cả cương thi.’

Nghiêm Học nhìn xem cả người nổi da gà. Tả Minh Vũ nói với mọi người.

“Đi thôi.”

Lại tiến lên là một phòng nghiên cứu điều dưỡng, bên trong có nhiều dung khí hình cái thùng, mỗi dung khí to cỡ hai người, bốn phía trong suốt, bên trong chứa đủ loại hình người. Hình người cắm đầy ống nghiệm, trên người có nhiều vết thương cũ mới không giống nhau.

“Trước kia anh cũng ở đây sao?” Đào Chân hỏi Tả Niệm.

Tả Niệm lắc đầu, nói.

“Lúc tôi và Minh Vũ biến dị thì còn chưa có dụng cụ tiên tiến như vậy, khi đó càng thảm. Mỗi ngày chúng tôi bị cắt thịt rút máu đi xét nghiệm, rất nhiều…”

“Khụ khụ.” Tả Minh Vũ nặng nề ho khan ý bảo Tả Niệm đừng nói tiếp. Anh hôn trán Nghiêm Học, nói. “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Mọi người nhìn Nghiêm Học, chỉ thấy mặt cậu trắng bệch, hốc mắt đỏ ửng, mắt mông lung. Mọi người vội an ủi cậunói chuyện đã trôi qua, Tả Minh Vũ vẫn lành lặn đứng đây thôi. Nghiêm Học không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay Tả Minh Vũ, siết chặt.