Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 90




Diêu thị làm cơm chiều ở phòng bếp phía trước, bởi vì Lâm Thanh Uyển đã chiếm mất phòng bếp ở hậu viện rồi.

Diêu thị và Lâm Thanh Uyển dọn cơm xong, lúc này Dương Thiết Trụ cũng đã mời Hạ Đại Thành lại đây. Hắn vốn định mời cả nhà đại cô đến, nhưng Dương thị nói phiền toái, hơn nữa ở bên đó cũng nấu cơm rồi nên không tới.

Buổi tối chiêu đãi Hạ Đại Thành là món rau trộn kho thịt nguội, trên bàn bày mấy đĩa phụ kiện heo, và mấy đĩa rau dưa Diêu thị xào.

Thậm chí Lâm Thanh Uyển còn cầm một vò rượu ra cho Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Hạ đại thành vừa ăn vừa uống.

Hạ Đại Thành đương nhiên nhìn thấy được trên bàn mấy đĩa đồ ăn gây chú ý, Dương Thiết Trụ nâng cốc cùng hắn, hắn hạ đũa gắp một miếng tai heo lên ăn.

Ăn một miếng, vị rất tốt, chua cay, giòn tan ngon miệng.

Lâm Thanh Uyển lại mời Hạ Đại Thành ăn món khác.

Mỗi món ăn thử một miếng, Hạ Đại Thành buông chiếc đũa trong tay, mở miệng cười nói: “Vợ Thiết Trụ mời ta đến đây là mời ta ăn thử món ăn mới này sao?”

Lâm Thanh Uyển gật đầu rồi hỏi: “Đại Thành ca, hương vị thế nào?”

“Hương vị rất tốt, mỗi món có một vị riêng. Cái này nha, thơm dòn ngon miệng, cái này ăn béo mà không ngấy, cái mùi này cũng rất đặc biệt, cái này cũng ăn rất ngon, rất hợp nhấm nháp.”

Lâm Thanh Uyển nhìn theo Hạ Đại Thành chỉ, thơm dòn ngon miệng là tai heo, béo mà không ngấy là má lợn, hương vị đặc biệt là đầu lưỡi heo, rất hợp nhấm nháp là ruột già heo.

“Ăn ngon là được, không biết Đại Thành ca cảm thấy mấy thứ này mà mang đi tiêu thụ trong tửu lâu như đồ sấy tiên thì thế nào?”

Hạ Đại Thành mắt sáng lên đang định nói gì đó.

Lâm Thanh Uyển thở dài nói thêm: “Chỉ tiếc mấy thứ này không giống thịt heo, không thể mua được nhiều. Đây là tai heo, đó là ruột già, đầu lưỡi, còn đây là má lợn.” Nàng vừa nói vừa chỉ cho Hạ Đại Thành xem.

Hạ Đại Thành nghe xong sắc mặt ảm đạm xuống.

Hắn đương nhiên hiểu được những thứ này chỉ là phụ kiện nên chỉ có được số lượng ít. Nói nó quý hiếm lạ thì không hẳn, rất nhiều người thích ăn thịt heo, còn những thứ bìa cạnh này thì không thích ăn. Nói nó không hiếm lạ, nó không thể làm được nhiều như đồ sấy tiên.

“Nhưng mà ta nghĩ có vẫn hơn không, chính là phải chạy thêm mấy nhà đồ tể để lấy. Đương nhiên, số lượng nhất định là không được như đồ sấy tiên rồi, nhưng chúng ta có thể bán giá cao. Về phần định giá thế nào thì Đại Thành ca với tướng công thương lượng.”

Hạ Đại Thành nghe Lâm Thanh Uyển nói xong thấy cũng phải, vật hiếm thì quý mà. Có thể thành công thì tốt, không thành công thì cũng chẳng có áp lực gì, dù sao chỉ là mang theo bán thêm thôi.

“Mấy món này là gia vị gì trộn vậy?” Hạ Đại Thành nhìn ra được đây món rau trộn, nhưng nói thật thì hắn ở trên huyện lâu như vậy rồi mà còn chưa từng thấy món rau trộn nào thế này.

Lâm Thanh Uyển trầm mặt gật đầu. Nàng vốn nghĩ kho xong là có thể bán cũng tương đối bớt việc. Ai ngờ tay nghề của nàng không được, lại phải làm thêm một bước.

Hạ Đại Thành nghĩ nói: “Cái này cũng không phiền toái, không được, chúng ta cứ đưa cùng đồ sấy tiên thôi, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, về phần trộn gia vị thì làm phiền đệ muội rồi.”

“Không sao, những cái này ta giao cho Thiết Trụ làm, lúc cần đến thì để hắn trộn.” Hiện tại nàng lớn bụng không thể ra trận được.

Dương Thiết Căn nói chuyện: “Việc mua mấy thứ này thì giao cho ta đi, ta đi liên hệ thêm mấy nhà đồ tể. Nếu không được thì giao cho mấy nhà giao thịt kia, bảo bọn họ thu thập giúp rồi chúng ta trả tiền, làm giống như thu mua ruột non vậy.”

Hiện tại mấy người Lâm Thanh Uyển dùng ruột non heo không cần Dương Thiết Căn phải chạy chợ mua nữa, mà là giao cho mấy nhà đồ tể đưa thịt heo. Dù sao đồ tể biết các lái buôn nhiều, chỗ bọn họ trả ba văn tiền một bộ ruột non còn đồ tể mua giá thế nào thì bọn họ không biết. Từ lúc giao cho đồ tể việc này, bọn họ không phải lo lắng ruột non không đủ dùng nữa. Chung quy một bộ ruột non dài đến bốn năm trượng có thể nhồi được rất nhiều đồ sấy tiên. Mà chỗ đồ tể, mỗi lần lấy được rất nhiều ruột non đến nên không lo không đủ dùng.

Dương Thiết Trụ cũng cảm thấy giao cho đồ tể tương đối tốt, chung quy chính bọn họ có thể tiết kiệm không ít chuyện. Chỉ cần thỉnh thoảng để ý tới giá cả thị trường là được rồi.

Mọi người thương nghị xong thì ăn cơm, bởi vì hôm nay món rau rộn ngon miệng nên mọi người ăn được khá nhiều.

Vì thế mỗi ngày Dương Thiết Trụ lại có thêm một việc để làm, chính là chiếu khán món kho trong nhà và sắp xếp đưa hàng món kho này.

Hiện tại có băng bảo đảm chất lượng, Dương Thiết Trụ không cần phải đi ra ngoài đưa hàng, việc đó giao cho Hạ Đại Thành và Dương Thiết Căn, hắn ở nhà chú ý các công việc ở nhà, bận làm món kho và làm băng, sau đó chiếu cố Lâm Thanh Uyển là được rồi.

Bởi vì trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Uyển rèn luyện hắn nên Dương Thiết Trụ tay nghề nấu cơm khá không ít. Vốn là Diêu thị nấu cơm, nhưng Diêu thị có đôi khi cũng bận rộn, Dương Thiết Trụ cũng ngại để tam đệ muội ngày nào cũng phải nấu cơm cho nhà họ, sau đó tự mình học làm.

Làm một thời gian sau thì tay nghề khá dần lên. Ít nhất cơm sẽ không sợ không quen, hoặc là rán trứng lại đập cả vỏ vào, hoặc là cho sai gia vị. Hơn nữa mỗi lần hắn nấu cơm thì vợ hắn sẽ bên cạnh chỉ điểm. Lúc Dương Thiết Trụ nấu cơm thì tinh thần vô cừng bổng, hơn nữa có tay nghề tốt Lâm Thanh Uyển chỉ đạo, thủ nghệ của hắn tiến bộ nhanh chóng.

Mà Lâm Thanh Uyển càng tiếp cận ngày sinh thì không bình tĩnh được nữa, tinh thần không tự chủ bắt đầu căng lên.

Nàng không khẩn trương không được, chung quy điều kiện y học cổ đại ở nơi này, giải phẫu sinh mổ (c-section) gì đó không cần suy nghĩ, hoàn toàn là tự sinh.

Sinh ra được thì sinh, không sinh được thì là khó sinh. Đặc biệt khoảng thời gian trước trong thôn có nàng dâu nhỏ khó sinh mà chết, chết một lúc hai mạng, Lâm Thanh Uyển nghe kể chuyện này tuy không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng cực kì sợ hãi.

Nếu như nàng cũng bị khó sinh thì phải làm sao?

Lão công tốt như vậy, phòng ở của nàng, tiền nàng kiếm được, nhưng sẽ tiện nghi cho người khác …

Nàng không muốn nghĩ tới như vậy nhưng không khống chế được, sau đó ngày ngày nghĩ như vậy, Lâm Thanh Uyển u buồn.

Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói đó gọi là chứng u buồn tiền sản.

Mỗi khi Lâm Thanh Uyển lên cơn u buồn sẽ dùng đôi mắt nhỏ ưu buồn nhìn chằm chằm Dương Thiết Trụ, trong mắt tràn đầy các loại cảm xúc tiếc nuối, lo lắng, phẫn hận.

Dương Thiết Trụ lúc đầu cho rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng sau đó mỗi ngày bị người nhìn như vậy, cho dù là người mù cũng nhìn ra trong đó không đúng. Nhưng vợ hắn ngoại trừ ánh mắt có chút không đúng, ăn uống không tốt ra thì không còn dị thường khác.

Mãi cho đến có một đêm, Dương Thiết Trụ nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, đang định ngủ tiếp thì thấy bên cạnh không thích hợp.

Vợ hắn nằm nghiêng ra ngoài, thân mình co rút. Hai người gần nhau nên hắn nhận được ra.

Hắn hoảng hốt kéo vợ lại nhìn thì thấy vợ đang khóc. Bởi vì không khóc ra thanh âm, lại khóc quá thương tâm cho nên thân mình mới co rút lại.

“Vợ à, nàng làm sao vậy? Tại sao khóc? Có phải gặp ác mộng không?” Trước đây Lâm Thanh Uyển có lần gặp ác mộng, khuya khoắt ở trên giường khóc lên, cho nên lần này Dương Thiết Trụ cũng cho rằng nàng gặp ác mộng dọa sợ rồi.

Hắn khó khăn kéo Lâm Thanh Uyển ôm vào trong lòng, bởi vì vợ bụng lớn nên hắn không dám ôm chặt sợ đè nàng.

“Đừng khóc đừng khóc, ác mộng thôi có cái gì phải sợ!” Còn không ngừng vỗ về lưng an ủi nàng.

Kỳ thật Lâm Thanh Uyển đã khóc một hồi lâu rồi, lúc nửa đem nàng bị tỉnh giấc, tỉnh dậy lại nghĩ tới cảnh khó sinh, sau đó lại nghĩ đến cảnh nam nhân cưới vợ mới. Nghĩ đến cảnh vừa mới đối xử ngọt ngào với nàng xong lại đi tốt với người khác thì không chịu đựng nổi.

Lúc này được nam nhân dỗ, nàng vừa thương tâm vừa tức, ôm tay của hắn cắn một ngụm.

Cho ngươi cưới này!

Lâm Thanh Uyển cắn nhát đấy đối với người toàn thịt Dương Thiết Trụ mà nói thì chỉ là mưa bụi mà thôi, cho nên hắn không hề nhăn một cái tiếp tục dụ dỗ nàng, còn nhẹ nhàng lay. Đây là Dương Thiết Trụ trời sinh khí lực lớn, đổi thành người khác ôm một phụ nhân bụng to, lại còn phải chú ý tới cái bụng đó thì làm sao mà lay được.

Nhưng Dương Thiết Trụ biết vợ hắn thích được ôm vỗ dỗ nàng nên không chê phiền, cứ như vậy vỗ về nhẹ giọng an ủi.

Càng dỗ Lâm Thanh Uyển càng thêm yếu ớt. Lần này khóc huh u thành tiếng, vừa khóc vừa lẩm bẩm nói: “…Nếu lần này ta sinh con mà bị khó sinh thì chàng không được lại cưới đấy!”

Dương Thiết Trụ sửng sốt, làm sao lại kéo đến khó sinh lại còn lại cưới là sao?

Tư duy còn chưa thông nhưng hắn vẫn nhỏ giọng dỗ nàng: “Không cưới, không hề cưới, ta chỉ cần Uyển Uyển, phụ nhân khác đều không cần.”

“Nếu không may ta khó sinh mà chết, chàng nhất định phải ngày ngày nhớ ta…”

” Được, nhớ ngươi, nhớ ngươi, ngày ngày nhớ.”

“Còn có, nhất định không được để cho nữ nhân khác ngủ giường của ta, đánh con ta, tiêu tiền của nhà chúng ta…”

Dương Thiết Trụ đang định đáp ứng nhưng mà——

Cái này là sao vậy, Uyển Uyển bị làm sao? Nghĩ tới cái gì mà lung tung vậy…

Nhưng qua những lời này, Dương Thiết Trụ vẫn hiểu được việc mà vợ để ý——

Một là khó sinh. Hai là lại cưới người khác.

Làm sao hắn có thể đi cưới người khác chứ, một nàng dâu kiều kiều như vậy hắn còn tậm tâm mà hầu hạ, hắn đâu có tâm tư nào đi tìm nữ nhân khác…

Sao Uyển Uyển lại nghĩ như vậy? Nghĩ tới những thứ này nguồn gốc là chuyện khó sinh…

Kỳ thật vợ hắn để ý nhất là chuyện khó sinh phải không?

Nếu không tại sao lại có những khác thường như vậy chứ? Dương Thiết Trụ cũng nghĩ tới một nàng dâu trong thôn trước đó vài ngày bị khó sinh…

Hắn nghĩ sao mấy ngày này Uyển Uyển lại không thích hợp, thì ra là sợ khó sinh như tiểu nàng dâu kia?!

Ngươi khó sinh thì khó sinh đi, chết thì chết đi, ngươi đi ra dọa người làm cái gì?

Ý tưởng này của Dương Thiết Trụ thật ích kỷ, tiểu nàng dâu khó sinh kia cũng thực oan uổng có được không, thật vất vả mới có con ai biết đâu đến lúc sinh lại bị khó sinh, cuối cùng còn bị chết một lúc hai mạng, sau đó còn bị ngươi thầm oán. Nếu người ta ở dưới suối vàng có linh thiêng thì nhất định nửa đêm sẽ đi tìm ngươi đấy!

Tuy trong lòng Dương Thiết Trụ thầm oán nhưng cũng sợ sệt. Đừng nói vợ hắn sợ, trong lòng hắn cũng sợ.

Hắn vừa dỗ ngủ Lâm Thanh Uyển nhưng trong lòng cũng rối bời…

Nếu thật sự có vạn nhất thì hắn phải làm sao?

Làm thế nào? Làm thế nào? Nếu như không còn vợ, nói thật hắn cũng không muốn sống …

Cho nên sau khi Lâm Thanh Uyển bị chứng u buồn tiền sản, Dương Thiết Trụ – người cha tương lai này cũng mắc phải chứng u buồn tiền sản của người cha.

Lâm Thanh Uyển được Dương Thiết Trụ dỗ ngủ thật say, nhưng Dương Thiết Trụ là một đêm không chợp mắt.