Danh Môn Kiều Thê

Chương 110: Người được cưng chiều là lớn nhất




Trời vẫn còn mờ tối, Vệ Lang đã tỉnh dậy.

Từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen, để cho hắn mặc dù mệt nhọc thì buổi sáng cũng tuyệt sẽ không dậy muộn quá giờ Mão, đứng trước giường mặc quần áo, mượn nắng sớm yếu ớt, hắn nghiêm túc quan sát Lạc Bảo Anh.

Nàng ngủ rất say, có lẽ đêm qua quá mệt nên không hề bị hắn làm ảnh hưởng, an bình như vậy, giống như đang ở trong mộng đẹp, đôi môi hơi hơi cong lên khiến hắn muốn hôn một cái, nhưng hắn không làm như vậy, thắt xong đai lưng liền đi ra trắc gian, hai nha hoàn thò đầu nhìn, do dự không biết có nên đánh thức thiếu phu nhân hay không.

Hôm nay đã kết thúc thời gian nghỉ kết hôn của Vệ Lang, tuy hắn yêu thương chủ tử nhà mình, nhưng lần trước về lại mặt, lão thái thái và phu nhân đều đã dặn dò, bảo thiếu phu nhân phải chăm sóc Vệ Lang chu đáo.

Lúc ấy thiếu phu nhân lập tức đồng ý, kết quả ngày đầu tiên đã không buồn thức giấc.

Thấy Vệ Lang đã ra đến gian ngoài, hai người vội cúi đầu hành lễ.

“Để nàng ngủ thêm một lát.” Hắn dặn dò, “Gần đến giờ đi bái kiến trưởng bối thì đánh thức nàng.”

Sắc mặt hắn hòa nhã, cũng không có không vui, nhưng xuất phát từ chức trách của nô tỳ thì vẫn phải đánh thức chủ tử, dù sao chủ tử cũng nhắc tới mấy câu, Tử Phù nói: “Hồi thiếu gia, hôm qua thiếu phu nhân…”

“Không nghe thấy ta nói gì sao? Không được đi gọi nàng.” Sắc mặt Vệ Lang trầm xuống.

Hai nha hoàn không dám nhắc lại, nếu tướng công đã không để ý, như vậy hẳn là không có việc gì, Lam Linh gật đầu hỏi: “Vậy sáng nay thiếu gia muốn ăn gì ạ?”

Vừa dứt lời, Kim Trản và Ngân Đài đã bưng thức ăn vào, Ngân Đài nói: “Trước khi thiếu gia tới nha môn, thích ăn mấy món thanh đạm.” Nàng phất tay áo, “Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Khi mới vừa tân hôn, hai phu thê cùng ăn sáng, hai người không tiện đi lên hầu hạ, mà nay chỉ có Vệ Lang, liền không giống nhau, cũng không thể để tất cả mọi chuyện cho nha hoàn của Lạc Bảo Anh bao trọn chứ? Vậy còn các nàng làm gì? Hai người ở Vệ gia đã lâu, nên làm cái gì, các nàng sẽ không nhượng bộ.

Lam Linh hơi ngượng ngùng lui ra, cùng Tử Phù đi đến nhĩ phòng ở cách vách.

“Khẩu khí của Ngân Đài đúng là không nhỏ, còn bảo chúng ta nghỉ ngơi đi.” Nàng không vui vẻ lắm, “Để cho chúng ta phải nhìn sắc mặt của các nàng, thật đáng ghét.”

So với Lam Linh thì Tử Phù bình tĩnh hơn nhiều, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ là các nàng hầu hạ thiếu gia, đó cũng là bổn phận của các nàng, chúng ta không cần xen vào những thứ đó, không phải mừng vì được nhàn rỗi sao?”

Cũng không thể nháo lên với các nàng, liên lụy chủ tử, dù sao đây cũng là Vệ gia.

Lam Linh vẫn có chút không phục, cảm thấy Ngân Đài ỷ thế hiếp người, không giống Kim Trản dễ nói chuyện, nhưng không thể phản bác, chỉ đành lật đi lật lại đánh giá đôi giày trong tay.

Vệ Lang ăn sáng xong liền đến chỗ dừng kiệu ở nhị môn, đúng lúc gặp phải Vệ Hằng, bên cạnh hắn ta còn có Kim Huệ Thụy, như là sợ trượng phu dậy sớm bị lạnh, đang khoác áo choàng cho Vệ Hằng, lại nhỏ nhẹ dặn dò, bảo hắn ta ở nha môn dù có bận rộn cũng không được bỏ bữa, thoạt nhìn cực kỳ săn sóc.

Xuất phát từ lễ phép, Vệ Lang chào hỏi: “Nhị ca, Nhị tẩu.”

Vệ Hằng gật đầu: “Chúng ta lại phải cùng đi nha môn.”

Lúc ở khúc quanh, Kim Huệ Thụy đã thấy Vệ Lang đang đi tới, bây giờ lại giả vờ như mới phát hiện, nhìn đằng sau hắn, kinh ngạc nói: “Tam đệ muội không tới sao?”

Vệ Hằng nghe thấy lời nàng ta, lúc này mới chú ý tới Lạc Bảo Anh không ở đây, nhưng nếu là thê tử săn sóc, chỉ sợ lúc này đang khó bỏ khó phân, tựa như Kim Huệ Thụy, ngày đó hận không thể tiễn ra đến cổng lớn, cho dù là bây giờ thì cũng thường dậy sớm tiễn hắn. Có thể thấy được Tam đệ muội này không phải là thê tử tốt, ánh mắt hắn ta xẹt qua người Vệ Lang, thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này mới thành thân mà đã bất hòa?

Vệ Lang nói: “Là ta bảo nàng đừng tới, sớm như vậy, dậy cũng không có chuyện gì làm.”

“Nhưng trở về cũng có thể ngủ tiếp mà.” Vệ Hằng nói, “Đệ dung túng nàng như vậy, sau này lại không dễ thu thập.” Tay hắn nhéo bả vai Kim Huệ Thụy, “Tam đệ muội phải học theo Nhị tẩu đệ mới phải.”

Học theo nàng ta?

Vệ Lang suýt nữa bật cười, nhưng cũng không muốn nói này đó với Vệ Hằng, chỉ nhàn nhạt nói: “Nàng vốn có dáng vẻ gì thì cứ là dáng vẻ đó, không cần phải thay đổi.”

Vệ Hằng nhướn mày, xoay người lên kiệu.

Vệ Lang cũng không nán lại.

Kim Huệ Thụy nhìn thấy bọn họ một trước một sau rời đi, mới đi qua cửa thuỳ hoa, nhưng không trở về phòng mà lập tức tới chỗ Trình thị, Trình thị bận nhiều việc, hầu hạ xong Nhị lão gia đi nha môn thì lập tức gọi quản sự tới, nghe bọn họ bẩm báo công việc trong nhà.

Cả một Vệ gia to như vậy, tuy Vệ lão phu nhân là chủ mẫu, nhưng rốt cuộc tuổi tác đã cao, có hơn một nửa công việc đều rơi xuống người Nhị phu nhân, còn Tam phu nhân thì không nhúng tay vào chuyện gì. Đương nhiên, lúc Đại phòng còn ở kinh thành, đa số là Đại phu nhân làm việc, đây cũng là ý của Vệ lão gia tử. Nếu mọi chuyện đều giao cho Vệ lão phu nhân, bà ấy là kế thất, kiểu gì cũng khiến hai nhi tử bất mãn, làm phụ thân, dù sao cũng phải lo lắng đến tâm tình của bọn họ.

Thấy lúc này Kim Huệ Thụy tới, Trình thị cười nói: “Ngồi đi, lát nữa cùng ta đến chính phòng.”

Nàng ta liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng Trình thị có chuyện phải đắn đo cân nhắc, nàng ta sẽ nói một hai câu, mẹ chồng và nàng dâu rất hòa hợp.

Mặt trời từ từ nhô lên, lúc này Tử Phù mới đánh thức Lạc Bảo Anh, nàng mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời sáng trưng rồi, mới biết mình đã dậy muộn, không khỏi nhíu mày chất vấn hai nha hoàn: “Hôm qua ta đã nói, nếu không thấy ta dậy thì các ngươi phải tới đánh thức ta, các ngươi lại vào tai này ra tai kia?”

Tử Phù vội nói: “Hồi thiếu phu nhân, bọn nô tỳ vốn là muốn tới, nhưng thiếu gia không cho phép, nói là để thiếu phu nhân ngủ thêm một lát, bọn nô tỳ không dám không nghe.”

Ngày thường nhìn Vệ Lang ôn tồn lễ độ, nhưng lúc ra lệnh, trên người liền tỏa ra khí thế nghiêm khắc của người làm quan, so với thiếu phu nhân thì không biết hung dữ hơn mấy lần đâu, các nàng nào dám không vâng lời?

Sợ thiếu phu nhân vẫn tức giận, Lam Linh nhẹ giọng nói: “Đây là thiếu gia săn sóc người đấy ạ, dù sao tối hôm qua cũng ngủ rất muộn.”

Mặt Lạc Bảo Anh đỏ lên.

Rõ ràng biết hôm nay phải đến nha môn mà hắn còn không buông tha nàng, thậm chí nàng đã nói với hắn mấy lần là mình muốn dậy sớm, hắn lại cứ mắt điếc tai ngơ, chỉ biết lăn qua lăn lại, đến nỗi phải tắm hai lần, nàng nhúc nhích một chút, mới phát hiện đến bây giờ đùi trong vẫn còn đau xót, có lẽ là bị nâng lên quá lâu.

Khó trách sáng nay hắn không có mặt mũi gọi nàng dậy.

Nàng bực bội nói: “Lần này thì thôi, lần sau các ngươi không cần để ý tới chàng, bằng không xem ta phạt các ngươi như thế nào, nhớ cho kỹ, chỉ có ta mới là chủ tử của các ngươi.”

Lam Linh oan ức: “Thiếu phu nhân, nếu bọn nô tỳ thật không nghe, thiếu gia, có thể hay không…”

Cảm giác sẽ cho các nàng ăn mấy gậy.

Lạc Bảo Anh nhướn mày nói: “Chàng dám đánh người của ta?”

Một khắc này, đúng là oai phong tám hướng, có thể thấy người được cưng chiều là lớn nhất, Tử Phù và Lam Linh thầm vui vẻ, vội vàng đáp ứng.

Từ sân đi ra, thời gian không sai biệt lắm với ngày thường, nhưng tới chính phòng, chỉ thấy mọi người đã đông đủ, Lạc Bảo Anh vội đi lên thỉnh an, Trình thị liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Bảo Anh, chẳng lẽ con vừa mới dậy? Nhìn Huệ Thụy mà xem, buổi sáng hầu hạ Hằng Nhi xong thì đã vội vàng tới giúp ta xử lý việc vặt trong nhà, đây mới là dáng vẻ của nàng dâu.”

Bà ta coi nàng là cọng hành sao? Lạc Bảo Anh thầm bực, nghĩ thầm lão phu nhân, Tam phu nhân còn chưa mở miệng đâu, bà ta chỉ là bá mẫu mà cũng thật lớn mặt.

Nàng thở dài: “Vốn là con muốn dậy, không biết sao lại ngủ say như thế, nha hoàn không hiểu chuyện, nói không đành lòng gọi con, tướng công lại không một tiếng động, con một chút cũng không phát hiện, có lẽ là đêm qua ngủ muộn?” Nàng làm nũng với lão phu nhân và Tam phu nhân, “Tổ mẫu, mẫu thân sẽ không trách con chứ ạ?”

Vốn có gương mặt xinh đẹp, lại nói chuyện nũng nịu như vậy, cười ngọt ngào, có thể tan chảy hết trái tim mọi người, Vệ lão phu nhân vẫn biết được tình hình trong nhà, biết cháu trai chưa từng chạm qua nữ nhân, sau khi thành thân không tránh khỏi có chút càn rỡ, hôm qua cũng mãi mới ngủ. Nhưng thật ra nhìn Lạc Bảo Anh da thịt non mềm, chỉ sợ nàng không chịu nổi, nơi nào sẽ trách móc?

“Nếu Lang Nhi đã săn sóc, không muốn con hầu hạ, vậy thì dậy sớm dậy muộn cũng có khác gì? Chúng ta là người một nhà, không cần cứng nhắc như vậy.”

Sắc mặt Trình thị trở nên hơi khó coi, nghĩ thầm Vệ lão phu nhân cũng là hồ ly tinh dụ dỗ người, năm đó lão gia tử bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, cưới về nhà, còn không phải buổi sáng không nỡ để bà ấy hầu hạ sao? Cho nên bà ấy mới có thể thoải mái nói như vậy.

Hiện giờ Lạc Bảo Anh cũng cùng một dạng.

Chỉ là Vệ lão phu nhân đã che chở, Trình thị cũng không thể nói tiếp, nói nhiều, lại chọc tới Vệ lão gia tử, bà ta cười một cái, nhìn Vệ Tam phu nhân: “Ta là cảm thấy Lạc gia cũng có quy củ, nên mới thuận miệng nói hai câu.”

Ngụ ý, đó là con dâu ngươi, ta lại đi quản làm gì?

Từ trước đến nay Vệ Tam phu nhân luôn trầm tĩnh, trên mặt bà không nhìn ra vui giận, nhưng nghe vậy lại vẫy tay gọi Lạc Bảo Anh tới: “Lang Nhi đến nha môn, nếu con một mình dùng bữa thấy vắng vẻ thì cứ đến chỗ ta, buổi tối hai đứa lại ăn với nhau.”

Lạc Bảo Anh mặt mày hớn hở, ngồi sát vào Vệ Tam phu nhân.

Vốn là làm sai, nhưng ai cũng không so đo, Kim Huệ Thụy nhìn chỉ thấy chướng mắt, nghĩ thầm rốt cuộc Lạc Bảo Anh là bảo bối gì mà mọi người đều không nỡ trách nàng?

Rốt cuộc nàng có điểm nào tốt?

Càng nghĩ càng không hiểu.

Không như Kim Huệ Thụy, thật ra Trình thị không có gì oán giận Lạc Bảo Anh, chỉ là coi thường Lạc gia nhà nàng mà thôi, mắt thấy mọi người đều không trách cứ thì cũng lười phải mở miệng, ngược lại nói đến mấy chuyện vui.

“Huệ Thụy và Nghi Xuân Hầu là biểu huynh muội, nhưng từ khi gả đến đây vẫn chưa mời lần nào, hôm qua cho người đi đưa thiệp, Nghi Xuân Hầu trả lời là đến ngày hưu mộc sẽ tới làm khách.” Trình thị cười tủm tỉm nói, “Mẫu thân, đến lúc ấy chúng ta phải tiếp đãi thật tốt, lại nói tiếp, hắn đã lâu không tới đây, mấy năm trôi qua, cũng đã trưởng thành rồi.”

Lạc Bảo Anh nhướn mày, nghĩ thầm, sao đệ đệ lại đồng ý tới đây?

Rốt cuộc là có ý gì?

Thật ra lúc Kim Huệ Thụy gửi thiệp mời chỉ là ôm may mắn, kỳ thật đã giữ lại đường lùi ở phía sau, giả sử La Thiên Trì không chịu, nàng ta sẽ không nói cho người Vệ gia biết, chờ thêm một thời gian nữa sẽ dẫn Vệ Liên tới nhà nàng ta. Để phụ thân mời, mượn cớ là bàn chuyện ở Binh Mã Tư, tất nhiên La Thiên Trì sẽ đến.

Ai ngờ La Thiên Trì lại đồng ý!

Kim Huệ Thụy mở cờ trong bụng, cảm thấy đã tự cho mình thể diện, cũng có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, thế mà La Thiên Trì lại nhớ rõ nàng ta, còn bằng lòng đến dùng cơm.

Có thể thấy hắn cũng tương đối xem trọng nàng ta.

Thấy Kim Huệ Thụy không che giấu được đắc ý, sắc mặt Lạc Bảo Anh hơi trầm xuống, nàng đương nhiên biết hôm ấy La Thiên Trì đã hiểu được ý nàng, nhưng ý của đệ đệ, nàng lại không rõ ràng lắm.

Nhưng nàng tin tưởng, đệ đệ sẽ không để Kim Huệ Thụy đạt được mục đích.

Để chờ xem thế nào.

Vệ lão phu nhân nghe vậy thì quan sát Kim Huệ Thụy một cái, nói với Trình thị: “Đã là Nhị phòng gửi thiệp, vậy yến hội này do con làm chủ, đến lúc đó ta nói với lão gia một tiếng.”

Vốn Trình thị có dự tính này, tốt nhất là yến hội nên tổ chức trong viện của bọn họ, đến lúc đó trang điểm cho nữ nhi thật xinh đẹp, có lẽ sẽ được vị Hầu gia trẻ tuổi kia nhìn trúng.

Giả sử hai nhà kết thân, tương lai Nhị phòng bọn họ đúng là không cần phải ưu sầu!