Danh Môn Kiều Thê

Chương 161: “Ta bồi nàng thêm một lát.”




Đó là một loại tâm tình không cách nào hình dung được, nàng từ từ ngẩng đầu, ngón tay phủ lên mặt hắn, xúc cảm ướt át, khiến cả người giống như được sự dịu dàng mềm mại vây quanh, một trận khổ sở khi nãy cũng trở nên không tính là gì.

Hai người nhìn nhau, vành tai hắn đột nhiên có chút nóng lên.

Có lẽ lúc còn nhỏ không hiểu chuyện đã từng khóc, nhưng hiện giờ hắn đã hai mươi sáu tuổi, ở trước mặt mọi người vậy mà không nhịn được nước mắt, có điều khóc cũng đã khóc rồi, đại khái cũng không có cách nào vãn hồi, hắn ôn nhu nói: “Có phải rất đau hay không?”

Lạc Bảo Anh hừ hừ nói: “Tiểu tử thối rất biết tra tấn người, về sau chàng nói cho nó, ta sinh nó ra quả thật không dễ dàng.”

Vệ Lang lại không nhịn được cười, vuốt ve khuôn mặt nàng: “Về sau nó nhất định sẽ hiếu thuận với nàng, bằng không ta thế nào cũng phải đánh nó.” Lại hỏi, “Có đói bụng không, muốn ăn cái gì không?”

“Đói, nhưng ta không có sức lực.”

“Lại không cần nàng tự ăn.”

Khi vợ chồng son nói chuyện đã sớm quên xung quanh còn có người khác, Vệ lão phu nhân cười vang nói: “Hiện giờ căn phòng này thật sự quá chật chội rồi, Bảo Anh không có việc gì thì tốt, mẫu tử bình an, chúng ta cũng đều trở về thôi, đỡ phải quấy rầy con bé nghỉ ngơi.”

Mọi người ngầm hiểu, để lại chỗ cho hai người tình chàng ý thiếp, lục tục cáo từ rời đi.

Nhưng mà La Thiên Trì muốn nhìn tỷ tỷ, cứ đứng nghiêm ở cửa không chịu đi, Lạc Bảo Châu kéo tay hắn: “Hiện giờ Tam tỷ phu đâu có rảnh để nói chuyện cùng chàng, chàng ở đây làm gì? A Dương vừa mới sinh, chúng ta xem qua một cái là được rồi, chờ tắm ba ngày chúng ta lại đến nhìn nó cho thật kỹ.”

La Thiên Trì bất đắc dĩ, dù sao ngay cả lão thái thái và Viên thị đều đi rồi, hắn đi vào thì xác thật không thích hợp, cũng may Lạc Bảo Anh không xảy ra chuyện gì, cháu ngoại trai của hắn cũng khỏe mạnh, hắn gật đầu.

Hai người đi về phía nhị môn, Lạc Bảo Châu nghĩ đến khi đó Vệ Lang thấy dáng vẻ của Lạc Bảo Anh, rất hâm mộ nói: “Tam tỷ phu thật là yêu thương Tam tỷ.” 

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía La Thiên Trì, mặt đỏ hồng hỏi, “Nếu là, nếu là một ngày nào đó ta sinh con, chàng có thể khóc hay không?”

Khóc? La Thiên Trì cũng không biết Vệ Lang khóc, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không nghĩ đến Vệ Tam ca như vậy……”

Nghe ra hắn có chút ý giễu cợt, Lạc Bảo Châu nhíu mày nói: “Chàng không biết sinh con rất đau sao, ta ở bên trong bồi Tam tỷ, tỷ ấy một bên sinh một bên chảy nước mắt, cổ họng cũng khàn, Tam tỷ phu là biết tỷ ấy cực khổ nên mới khóc, mới không phải như những gì trong lòng chàng nghĩ đâu!”

“Ta nghĩ cái gì?” La Thiên Trì nghiêm mặt nói, “Bọn họ tình cảm tốt, ta tự nhiên cũng cao hứng, nhưng nam nhi gia sao có thể khóc như vậy.”

Lạc Bảo Châu biết hắn cẩu thả, tâm tư không tinh tế chút nào, đoán chừng là không thấy được ngày hắn khóc vì nàng, ít nhiều có chút mất mát.

Lúc này bà vú được mời đến bế A Dương tới, Lạc Bảo Anh nhìn nhi tử nho nhỏ của mình, chỉ cảm thấy trên người có dòng nước ấm không ngừng chảy xuôi, sợ rằng tình cảm của nàng cùng Vệ Lang dù có tốt hơn nữa thì cũng chưa từng cảm nhận được tư vị này, đó là tình mẫu tử dung nhập vào huyết mạch.

Nàng cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ xíu của bé, nói với Vệ Lang: “Giống chàng đúng không?”

Kỳ thật hiện giờ đâu có nhìn ra được, Vệ Lang nhìn chằm chằm tóc bé, mới sinh ra mà tóc đã đen nhánh, thân thể nhất định rất khỏe mạnh, hắn nói theo nàng: “Ừ.”

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của bé, A Dương nhắm mắt lại không hề hay biết, ngủ ngon giống như con heo nhỏ, hắn cười nói: “Thật là ham ngủ, ở trong bụng nương nó ngủ lâu như vậy rồi mà đi ra ngoài vẫn còn ngủ.”

Lạc Bảo Anh nói: “Bé con muốn lớn lên thì phải ngủ rất nhiều, cũng chỉ có lúc ăn sữa mới tỉnh một lát.”

Vệ Lang nghe, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy phòng bếp đưa tới cháo cá, hắn duỗi tay nhận lấy rồi đút nàng ăn. Nàng cười tủm tỉm há mồm, cảm thấy cháo cá rất ngon: “Sáng ngày mai vẫn ăn cái này.”

Vệ Lang liền cho người tới nói với phòng bếp, ngẩng đầu thấy trên mặt nàng còn có mồ hôi chưa khô, lại nhìn tóc, cũng có chút ướt, không khỏi lại một trận đau lòng, vừa lấy cái thìa ở trong bát cháo khuấy hai cái, tản bớt chút hơi nóng, vừa nói: “Nàng như vậy lát nữa có thể ngủ sao? Có muốn tắm rửa không?”

Đó là lời nói ngốc nghếch, Lạc Bảo Anh nói: “Mới sinh con xong sao có thể tắm rửa, chỉ có thể lau một chút, nhưng hiện giờ ta không muốn động, ta buồn ngủ, ăn xong ta chỉ muốn ngủ một giấc.”

Hắn nhìn nàng uể oải than thở, lại nói: “Đặt được tên cho con chưa? Ngày mai tổ phụ nhất định phải hỏi đến.”

Nàng cười: “Ta nghĩ xong rồi, chàng đoán tên là gì?”

“Ta đoán được, vậy còn cần nàng đặt sao?” Hắn buồn cười.

Nàng đắc ý dào dạt: “Gọi là Vệ Dung.”

“Vệ Dung?” Vệ Lang nhướn mày, “Dung, cũng là sông nước hưng thịnh, trong thơ từ thường dùng là dong dong (1), dong dong duệ duệ tự thư giãn, không hướng thương ngô tức đế hương, sao nàng lại nghĩ đến dùng chữ này?”

(1) Dung (溶 – róng) có nghĩa là hòa tan, còn khi dùng cụm từ 溶溶 – róngróng (dong dong) thì có nghĩa là sông nước mênh mông, bao la, rộng lớn.

“Không tốt sao? “Lạc Bảo Anh hỏi.

Vệ Lang trầm ngâm nói: “Cũng không phải, phân mao dung lấy thiên toàn hề, cũng rất có khí phách, chỉ là không hay lấy chữ này làm tên.”

Lạc Bảo Anh dựa đầu lên cánh tay hắn, coi như gối đầu, chậm rãi nói: “Ta là nghĩ đến giấc mộng kia, thái dương là cực dương, tuy rằng trong mộng là đom đóm hội tụ mà thành, nhưng dù thế nào thì vẫn cảm thấy mãnh liệt đến mức tận cùng, mà nước là âm, âm dương tương ỷ (hỗ trợ, dựa dẫm vào nhau), có phải tốt hơn một chút đúng không?”

“Xem ra để cho nàng đặt tên đúng là không uổng phí, nàng suy nghĩ tỉ mỉ hơn ta nhiều.” Vệ Lang nói, “Nếu nàng thích, vậy thì cứ gọi nó là Vệ Dung, không có gì không tốt.”

“Tổ phụ cũng sẽ thích sao?”

“Tổ phụ chỉ thích tôn nhi, ông ấy sẽ không nhúng tay vào việc đặt tên.” Hắn sai người mang nước ấm tới, dùng khăn mặt sạch sẽ thấm ướt nước, vắt ráo rồi lau sạch gương mặt nàng.

Đóng cửa lại, hắn thổi tắt ngọn nến, ngồi ở đầu giường nói: “Mau ngủ đi.”

Giọng nàng uể oải: “Chàng không đi ngủ ư?”

“Ta bồi nàng thêm một lát.” Hắn cầm tay nàng, “Nàng ngủ thôi.”

Trong bóng đêm, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh dậy, Vệ Lang đã không còn ở nhà, Hà thị tới đây thăm nàng, phân phó Tử Phù, Lam Linh đỡ nàng xuống giường chuyển về phòng ngủ, sợ gió thổi nên đội mũ, phủ thêm áo choàng cho nàng, che đến cả người kín mít rồi mới ra ngoài. Lúc này nàng đã không còn quá đau, may mắn cách cũng gần.

Hà thị nói: “Tuy là ở cữ nhưng cũng không cần vẫn không nhúc nhích, qua mấy ngày nữa thì thỉnh thoảng đi lại ở trong phòng một chút, thế mới tốt, bằng không nhất định là eo đau lưng đau.”

Lạc Bảo Anh cười nói “vâng”, lại nhìn xung quanh.

Biết nàng tìm nhi tử, Hà thị cười nói: “Còn đang ngủ, chờ A Dương tỉnh thì đặt ngay giường nhỏ ở gian ngoài, đỡ cho con không có tâm tư nghỉ ngơi. Cũng không phải quá gần, nếu buổi tối ồn ào thì đã có bà vú trông, bằng không con cả đêm cũng không thể ngủ ngon, Lang Nhi cũng phải đến nha môn.”

Không hề để mặc cho nàng cưng chiều nhi tử, bằng không vợ chồng son buổi tối nhất định là phải bị lăn lộn, một người ở cữ còn một người ngày ngày ra ngoài làm việc thì chịu thế nào được.

So với nàng, Hà thị chung quy có nhiều kinh nghiệm hơn, Lạc Bảo Anh không có một câu phản đối.

Lại nói chuyện một lát, Hà thị mới đi ra ngoài.

Lam Linh hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng, cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua thiếu gia đều không đi.”

Lạc Bảo Anh lấy làm kinh hãi: “Chàng không ngủ ư?”

Khi đó nàng thật sự quá mệt, ngủ một mạch đến hừng đông, căn bản cũng không biết được động tĩnh xung quanh, không nghĩ tới hắn một mực bồi nàng, có chút đau lòng, lại cực kỳ vui mừng.

Lam Linh nói: “Buổi sáng nô tỳ nhìn thấy, thiếu gia ghé vào đầu giường ngủ thiếp đi.”

“Bảo phòng bếp nhanh chóng hầm chút canh bổ đưa đến nội các, để buổi trưa chàng dùng.”

Lam Linh đáp ứng một tiếng.

Ăn cơm xong, nàng nằm lại trên giường, Vệ lão gia tử cùng Vệ lão phu nhân nhớ tôn nhi, từ sớm đã sang xem, Vệ lão gia tử thậm chí tự mình đem bé ôm vào trong ngực, một bàn tay cẩn thận chạm vào mặt A Dương, mặt mày hớn hở. Bình thường ông luôn cực kỳ nghiêm túc, Lạc Bảo Anh khó được nhìn thấy ông cười đến ôn hòa như vậy, giống như sợ tôn nhi sợ ông ấy nên còn có chút dáng vẻ lấy lòng.

“Đặt tên chưa?” Vệ lão gia tử quả nhiên hỏi tới.

“Gọi là Vệ Dung.” Lạc Bảo Anh nói.

Vệ lão gia tử cười cười: “Được, được, không tồi.”

Không hề bắt bẻ, giống như Vệ Lang đã nói, Lạc Bảo Anh nhấp miệng cười nói: “Chờ nó lớn, tổ phụ lấy cho nó tên tự đi.”

Đó là chuyện mười mấy năm sau, Vệ lão gia tử nghĩ thầm cũng không biết mình có thể sống lâu như vậy hay không, nhưng mà nghĩ đến giả sử khi đó ông còn sống, con cháu đầy đàn, lại là chuyện cao hứng cỡ nào, ông hài lòng đồng ý.

Đến khi tắm ba ngày, người mấy nhà tụ tập cùng nhau, Lạc Bảo Đường, Lạc Bảo Chương đều mang theo nhi tử tới, sinh đến trắng trẻo mập mạp, hoạt bát đáng yêu, chỉ vào A Dương bảo nhi tử gọi là đệ đệ, trong phòng đầy ắp tiếng nói cười, Lạc Bảo Châu nói với Tưởng Tịnh Anh: “Đại tẩu cũng nên sinh con thôi.”

Tưởng Tịnh Anh không nhịn được đỏ mặt, có điều nghĩ đến ngày ấy Lạc Nguyên Chiêu nhìn thấy Lạc Bảo Anh sinh con, sau khi trở về thì rất vui mừng ôm nàng, nàng cũng rất muốn sinh đứa con trai cho hắn, ước chừng bây giờ cũng có thể chứ? Nàng xoa bóp cánh tay mình, so với trước kia thì mượt mà hơn không ít, nàng khẽ ừ một tiếng.

Lạc Bảo Châu cười hì hì.

Hôm nay A Dương mặc áo nhỏ màu đỏ thêu linh thước, hai con mắt thật lớn, không khóc không nháo, mọi người đều rất thích, từng người đi lên ôm bé, đến khi kết thúc tiệc rượu, tiểu gia hỏa cũng rất buồn ngủ, dựa vào bả vai Lạc Bảo Anh, mí mắt rũ xuống, dáng vẻ giống như ngủ lại không ngủ, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

(2) Thước: chim khách, là chim báo điềm lành nên còn gọi là hỉ thước.

Lạc Bảo Anh lại hôn hôn lên má bé.

Vệ Lang cho hạ nhân lui xuống, đi đến nói: “Chỉ biết hôn nhi tử.”

Biết hắn cố làm ra vẻ ghen tuông, Lạc Bảo Anh tới gần, ở trên mặt hắn bẹp một tiếng: “Được chưa, quỷ hẹp hòi!”

Hắn cười, cúi đầu, đỡ gương mặt nàng không nhẹ không nặng hôn môi nàng.

Cũng không biết có phải đụng chạm đến tiểu gia hỏa trong ngực hay không, A Dương hừ hừ muốn khóc, Lạc Bảo Anh xoa đầu bé: “Có lẽ là đói bụng.”

Vệ Lang liền gọi bà vú, bà vú bế A Dương ra ngoài ăn sữa, A Dương uống xong sữa thì ngủ.

Lạc Bảo Anh nghĩ đến vài lần nhìn nhi tử dựa vào ngực bà vú, cái miệng nhỏ bé nhúc nhích bú sữa, nàng cũng có chút mất mát, nhưng các trưởng bối đều nói em bé phải do bà vú cho ăn sữa, các nàng là phu nhân thân mình tinh quý nên phải dưỡng thân thể cho tốt, nhưng không biết nếu là chính nàng cho bé bú sữa thì sẽ là tư vị gì.

Thấy nàng buồn bực không vui, Vệ Lang nói: “Làm sao vậy?”

“A Dương không ăn sữa của ta.” Nàng đặt tay ở ngực, nổi giận nói, “Lớn lên cũng phí.”

Ánh mắt Vệ Lang dời xuống, nhìn thấy một đôi cao ngất, so với ban đầu là lớn hơn rất nhiều, hắn nói: “Sao lại lớn lên cũng phí chứ, A Dương không ăn, cũng không đến mức lãng phí.”

Lạc Bảo Anh chau mày không hiểu hắn có ý gì, lại thấy hắn đột nhiên cúi đầu xông tới.

Ngực nóng lên, nàng xấu hổ đè chăn xuống, che luôn cả người hắn, nhưng hắn vẫn không nhả, nàng bực đến muốn mắng hắn, lại sợ bị nha hoàn nghe thấy, chỉ thấp giọng nói: “Vệ Lang, chàng đi ra cho ta.” Nàng không thể túm hắn ra, sợ túm đau chỗ đó của mình.

Vừa nói vừa vỗ lên đầu hắn, chỉ thấy chăn đột nhiên bị xốc lên, Vệ Lang đỏ mặt dựa vào gối dựa, buồn bã nói: “Từ trước đến nay không hề biết sức lực của tiểu hài nhi lại lớn như vậy.”

Nếu nhi tử đoạt với hắn, hắn chắc chắn đoạt lại, có điều cũng tốn sức lắm.

Lạc Bảo Anh dở khóc dở cười: “Vậy chàng còn ăn.”

“Để cho ta nghỉ một lát, còn ăn nữa.”

Lạc Bảo Anh cầm lấy gối dựa đập hắn, Vệ Lang vội đoạt lại: “Cẩn thận chút, lát nữa lại trẹo tới chỗ nào, còn không phải là ăn một chút thôi sao, là chính nàng nói lãng phí.”

Lạc Bảo Anh lại muốn đánh hắn, hai người náo loạn một lúc lâu.

Một nhà ba người, từ khi A Dương được sinh ra, cuộc sống chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, mỗi lần Vệ Lang tới nội các đều là gió xuân đầy mặt, ai nấy đều thấy được hắn hạnh phúc, chỉ là hôm nay hắn ngồi trong phòng trên lầu hai tĩnh mịch, vẫn làm việc giống như ngày thường, lại nhìn thấy một tấu chương buộc tội Giang Lương Bích.

Nói Giang Lương Bích tàng trữ vũ khí, là những thứ như đại bác, pháo, thuốc nổ, hơn nữa còn mở thư viện, thu nhận môn đồ khắp nơi, thậm chí còn thành lập quân cận vệ, ý đồ mưu phản!