Danh Môn Kiều Thê

Chương 88: Có lẽ hắn dừng lại trong chốc lát là để nghe những lời này của nàng




Mở mắt ra, trong phòng tối đen như mực.

Vệ Lang hơi nâng người dậy, mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ cô nương đang gục đầu xuống án thư, hắn nhẹ nhàng đứng lên, nhận ra là Lạc Bảo Anh thì không khỏi mừng rỡ.

Vì để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nàng lại có thể nhẫn nại không gọi hắn dậy.

Ai nói trong lòng nàng không có hắn chứ?

Hắn đi đến bên cạnh nàng, khẽ gọi: “Bảo Anh.”

Lạc Bảo Anh ngủ say, không nghe thấy gì.

Gò má trắng tinh tựa trên cánh tay, giống như đóa hoa quỳnh lặng lẽ, xinh đẹp khiến người thương yêu, hắn cúi xuống, một bàn tay đỡ lưng nàng, một bàn tay nâng chân, bế ngang nàng lên.

Nàng bừng tỉnh, vừa muốn lên tiếng, hắn đã nói: “Ta ôm nàng đi ngủ, ta phải đi.”

Thanh âm ở ban đêm đặc biệt êm tai, như là tiếng đàn trầm thấp, nàng không chống đỡ được ôn nhu của hắn, cuối cùng không động đậy, tùy hắn bế nàng lên giường.

Nhưng thấy hắn vẫn còn giữ chân nàng, nàng hơi giận: “Không phải phải đi sao?”

Đột nhiên lại xù lông như con nhím, Vệ Lang đứng dậy: “Đúng thế, may mà ta tự kiềm chế được, nếu không dựa vào nàng thích ta như vậy, để mặc cho ta ngủ một mạch đến lúc trời sáng, sao có thể trở về kinh thành?”

Bị trả đũa, Lạc Bảo Anh cực kỳ hối hận, lúc trước nên đuổi hắn đi, nhìn xem đây là đắc ý đến mức nào! Hắn cho rằng nàng nguyện ý giữ hắn lại hay sao? Chỉ sợ hắn kéo dài thời gian, chẳng may ngất xỉu ở giữa đường lại làm chậm trễ việc quân, đến lúc đó sẽ liên lụy người nhà, nàng chỉ muốn để cho hắn nghỉ tạm một lúc, ai ngờ nàng lại ngủ quên mất.

Thấy nàng lườm mình, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, Vệ Lang cười rộ lên: “Ta thật sự phải đi rồi, nàng mau ngủ đi, đừng để đến ngày mai lại ngáp ngắn ngáp dài khiến hai vị lão nhân gia biết.”

Lạc Bảo Anh nói: “Huynh đi, ta đương nhiên sẽ ngủ.”

Hắn vươn tay, nàng lùi vào trong theo bản năng.

Lúc nãy còn thân mật như vậy, hôn môi nàng, nhưng mới qua hơn một canh giờ, nàng đã không cho chạm vào, Vệ Lang nghĩ thầm, đến lúc trở về nhất định phải cưới nàng về nhà, như vậy bất luận làm cái gì, đều có thể quang minh chính đại, mà nàng cũng không thể trốn tránh nữa. Nghĩ xong, hắn cúi người nói: “Lúc nàng về kinh thành, ngoan ngoãn chờ ta.”

Lạc Bảo Anh khẽ hừ một tiếng.

Với tính tình của nàng không dễ dàng nhả ra, chỉ sợ muốn nghe một câu thích hắn từ trong miệng nàng còn khó hơn cả lên trời, Vệ Lang biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, chỉ chăm chú nhìn nàng, như muốn khắc sâu nàng vào trong lòng.

Dù sao lần này cũng thật sự xa cách, tuy có sư phụ đi cùng, trong lòng nắm chắc, nhưng thế sự khó lường, ai có thể nói trước được chuyện tương lai?

Nếu hắn không về được…

Lạc Bảo Anh phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây hắn lại cười khổ, tất nhiên có không ít người muốn cưới nàng.

Hắn cứ bình tĩnh nhìn nàng, giống như có vô số lời muốn nói, nhưng lại không thể nói thành lời, nhưng người da mặt dày như Vệ Lang cũng có chuyện không thể nói được sao? Lạc Bảo Anh dựa lưng vào đầu giường, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá mức thâm trầm, khiến nàng hít thở không thông.

Một lúc sau, cuối cùng hắn xoay người đi.

Cửa vừa mở ra, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào, thời gian giống như dừng lại, hắn đứng yên trước cửa, mái tóc đen được phủ một tầng ánh sáng bàng bạc, gió thổi làm ống tay áo của hắn khẽ lung lay, hiện ra vệt sáng rực rỡ.

Hắn thật sự phải đi.

Trong lòng Lạc Bảo Anh chợt thấy trống rỗng, không nhịn được nói: “Huynh tới Lĩnh Nam, không được càn rỡ như bây giờ, thân là giám quân, chỉ cần làm tốt chức trách của mình.” Nàng dừng một lúc mới nói, “Huynh sẽ bình an trở về có phải không?”

Hiếm thấy nàng dịu dàng như vậy, từng câu từng chữ giống như bóng đêm chỉ trong nháy mắt đã bao bọc cả người Vệ Lang, có lẽ hắn dừng lại trong chốc lát là để nghe những lời này của nàng.

Thoáng chốc, trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn.

Nhưng hắn không dám quay đầu, sợ bản thân không nhịn được lại ôm nàng vào trong ngực, sợ hắn sẽ thật sự làm lỡ thời gian, hắn khẽ cười nói: “Chỉ cần nàng chờ ta, đương nhiên ta sẽ bình an trở về.”

Nói xong hắn đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Gió thổi qua khe cửa, mang đến một làn hơi lạnh.

Nàng ngơ ngẩn ngồi một lúc rồi mới nằm xuống.

Ngày hôm sau lúc đến thỉnh an hai vị trưởng bối, đã thấy Vệ lão phu nhân nước mắt đầy mặt đang nói chuyện với lão thái thái, thì ra trước khi Vệ Lang đi còn đến từ biệt Vệ lão phu nhân, dù sao đó cũng là tổ mẫu của hắn, tuy không nỡ để bà phải lo lắng hãi hùng, nhưng trước khi đi mà không gặp mặt thì đúng là không ổn.

Nếu không, sao Vệ lão phu nhân có thể chịu đựng được?

Bà chỉ có một cháu trai là Vệ Lang, bây giờ lại muốn đi bình loạn, cũng không biết khi nào mới trở về, bà khóc lóc kể lể với lão thái thái một lúc lâu, thiếu chút đã mắng Hoàng Đế, chỉ là không có lá gan lớn như vậy.

Lão thái thái an ủi hồi lâu, Vệ lão phu nhân mới dần dần lắng xuống, nhưng ở thôn trang cũng không yên lòng, thế nên mọi người chỉ ở lại hơn mười ngày rồi trở về kinh thành.

Nghe nói lão phu nhân đã đến nhị môn, hai nàng dâu Vệ gia đều tự mình ra nghênh đón, Vệ Nhị phu nhân kinh ngạc nói: “Kinh thành vẫn còn nóng lắm, sao mẫu thân lại trở về? Cho dù lo lắng cho Lang Nhi thì người về kinh thành cũng không làm được gì, còn không bằng ở huyện Hoành đến tháng tám rồi về, đỡ phải chịu nóng.”

Nhị phòng sao có thể thật sự quan tâm tới Vệ Lang, bây giờ nhắc tới, giống như cố tình đâm thêm một nhát, trong lòng Vệ lão phu nhân biết rõ, nhàn nhạt nói: “Không hẳn vì chuyện đó, dù sao cũng quen ở kinh thành rồi.”

Vệ Tam phu nhân tới đỡ Vệ lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, có Thần Cơ tiên sinh đi cùng, chắc chắn không có việc gì, người không cần cả ngày nhớ đến Lang Nhi, hắn chỉ sợ người nghĩ nhiều, bây giờ sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.”

Vệ lão phu nhân nhìn sang, thấy sắc mặt Vệ Tam phu nhân cũng tiều tụy, chẳng qua là muốn an ủi bà mà thôi, bà miễn cưỡng cười: “Ta biết rồi, còn phải chờ hắn chiến thắng trở về.” Lại nói với lão thái thái, “Đã cùng ta tới đây, thì cứ ở lại dùng bữa cơm, ăn xong rồi về Lạc gia.”

Lão thái thái cười đồng ý.

Ánh mắt Vệ Tam phu nhân dừng trên người Lạc Bảo Anh.

Ngày ấy nhi tử nói muốn đi gặp nàng dâu tương lai, bà mới biết được thì ra trong lòng hắn vẫn luôn có ý trung nhân, bà là mẫu thân nhưng lại không biết gì, chỉ vì hắn đi gấp, bà không hỏi rõ ràng được, sau đó phải tra hỏi hai nha hoàn của hắn thì mới biết được, là con trai bà động lòng trước.

Nhưng Lạc Bảo Anh mới bao nhiêu tuổi? Lúc nàng vừa tới Vệ gia, chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi ngây thơ đáng yêu, lại hiểu lễ nghĩa, không giống Lạc Đại cô nương muốn câu dẫn nam nhân.

Vệ Tam phu nhân không nhịn được lập tức nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh.

Gương mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, các cô nương Vệ gia không thể sánh bằng, cũng xinh đẹp hơn những tiểu thư khuê tú bà đã từng gặp mặt, khó trách Vệ Lang đặt nàng ở trong lòng, hơn nữa Lạc Bảo Anh còn có tài hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa, nếu hai người đã quen biết từ nhỏ, khó tránh khỏi lâu ngày sinh tình.

Với ánh mắt của bà bà (1) tương lai, thật sự không tìm ra tật xấu nào, chỉ có duy nhất một thứ, đó là gia thế Lạc gia không đủ cao.

(1) Bà bà: mẹ chồng.

Tuy Lạc Vân đã là quan tam phẩm, nhưng tổ tiên Lạc gia đều là dân thường, không có căn cơ gì, dựa theo yêu cầu lúc đầu, sợ rằng Vệ Tam phu nhân sẽ không vừa mắt, nhưng vấn đề ở chỗ Vệ Lang. Mấy năm nay bà đều lao tâm khổ trí vì chyện chung thân đại sự của nhi tử, nhưng hắn lại không hề sốt ruột, thậm chí bà còn nghi ngờ nhi tử có bệnh khó nói, đến tận bây giờ mới tin tưởng là hắn chưa gặp được người thích hợp.

Trải qua bao nhiêu chuyện, kỳ thật Vệ Tam phu nhân đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Vệ Lang chịu cưới vợ, sau đó yên phận sinh ra mấy đứa trẻ bụ bẫm là bà đã phải thắp hương cảm tạ tổ tiên, sao còn có thể kén cá chọn canh? Chọc cho hắn tức giận, lại dày vò thêm mấy năm nữa, nhất định bà sẽ không chịu nổi.

Trên mặt Vệ Tam phu nhân cười thỏa mãn, đi đến bên cạnh Lạc Bảo Anh, giữ chặt tay nàng nói: “Bảo Anh, nhìn trán con đầy mồ hôi, trước tiên phải đi tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác, bằng không lấy đâu ra khẩu vị ăn uống.”

Phu nhân trước mặt nói năng dịu dàng, không hề giống ngày thường, Lạc Bảo Anh hơi kinh ngạc, vội nói: “Cảm ơn biểu di quan tâm, nhưng quá mức phiền hà, không cần đâu ạ.”

“Khách khí làm gì? Lúc trước mọi người đã ở lại đây, có thể xem là nhà mình.” Vệ Tam phu nhân nói với Vệ lão phu nhân, “Mẫu thân, người nói có phải hay không?”

Hôm nay nàng dâu này nói nhiều hơn bình thường, Vệ lão phu nhân nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc Lang Nhi gần đi đã tâm sự với nàng? Bằng không sao nàng có thể đột nhiên niềm nở với Lạc Bảo Anh. Bà hiểu rõ tính tình của Vệ Tam phu nhân, rất lạnh nhạt, dường như không quan tâm đến chuyện gì, chỉ sợ Vệ Lang giống mẫu thân, từ nhỏ đã không mấy hoạt bát.

Nhưng bà cũng thích Lạc Bảo Anh, cười nói: “Phiền hà gì chứ, mấy đứa cứ đi tắm đi.” Bà bảo nha hoàn đi phục vụ.

Trưởng bối đều nói như vậy, Lạc Bảo Anh chỉ có thể nghe lời.

Ba cô nương ở lại Vệ gia tắm rửa sạch sẽ, Lạc Bảo Anh bước ra khỏi thùng tắm, mặc trung y vào rồi ngồi lên ghế để Tử Phù lau tóc cho nàng, Lam Linh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một chồng váy áo, cũng hết sức kinh ngạc, đôi mắt mở lớn nói: “Tam phu nhân bảo người đưa tới để cô nương mặc, nói cô nương ở huyện Hoành đã hết lòng chăm sóc lão phu nhân.”

Rõ ràng là có nha hoàn, đâu cần nàng chăm sóc? Đây chỉ là lý do thoái thác có phải không?

Chân mày Lạc Bảo Anh nhíu lại.

Lam Linh đặt váy áo lên bàn, chỉ thấy mỗi mũi thêu đều cực kỳ tinh xảo, hoa ngọc lan trên áo sinh động như thật, chỉ cần hơi hơi lay động, cánh hoa liền 

phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến người nhìn cảm thấy bông hoa giống như đang nở rộ, nàng kinh ngạc cảm thán nói: “Thật xinh đẹp, chất liệu cũng rất tốt, sờ lên còn thấy mát lạnh, thời tiết như này mà mặc vào thì không biết thoải mái đến mức nào đâu!”

Lạc Bảo Anh cũng nhìn ra, thật sự vô cùng xa xỉ.

Nàng dò hỏi: “Đại tỷ, Tứ muội đều có sao?”

“Nghe nói cũng tặng.” Lam Linh nói.

Không nặng bên này nhẹ bên kia, nàng mặc vào hẳn là không dễ thấy, nhưng thông minh như Lạc Bảo Anh, hôm nay nhìn thấy thái độ của Vệ Tam phu nhân thì cũng đoán được, nhất định là Vệ Lang đã nói với Vệ Tam phu nhân, bằng không sao bà ấy có thể đối xử khách khí với nàng như vậy?

Nàng mặc váy áo vào, ra ngoài nhìn thấy hai người kia cũng mặc đồ mới, nhưng so sánh với nhau, hiển nhiên bộ của nàng nổi bật hơn.

Lạc Bảo Chương cong môi cười, nói bên tai Lạc Bảo Anh: “Quả nhiên là phải làm người của Vệ gia.”

Lạc Bảo Anh bực bội lườm nàng.

Đến khi mọi người về Lạc gia, Viên thị phát hiện chuyện này, hỏi thăm một chút, trong lòng tính toán, nghĩ thầm Lạc Vân còn không tin, bây giờ thì sao, ngay cả Vệ Tam phu nhân cũng đã ra tay, nói vậy chờ đến lúc Vệ Lang trở về, chắc chắn sẽ tới cầu hôn. Viên thị rất hài lòng cửa hôn sự này, đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn.

Không giống như hai nữ nhi trước, Lạc Bảo Anh phải gả vào Vệ gia, tuyệt đối không thể quá mức keo kiệt, tuy lúc trước nói bốn nữ nhi mỗi người một phần, nhưng thật ra, sao có thể sắp xếp ngang bằng?

Mấy ngày nay Viên thị đều xem sổ sách của cửa hàng, suy nghĩ có nên lấy chút bạc ra để mua thêm một cửa hàng nữa hay không, hoặc là mua vài mảnh ruộng tốt ở phụ cận kinh thành, thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã tới ngày thi Hương.

Ca ca phải đến trường thi, Lạc Bảo Anh ngồi kiệu tự mình đưa hắn đi, đến nơi, đã thấy có rất nhiều người chờ trước cửa, ngày hôm nay, tất cả tú tài đều tập trung ở đây, bước lên con đường gian nan hiểm trở, đánh cược tiền đồ của bản thân, hai công tử Lạc gia cũng giống vậy, mười mấy năm đèn sách vất vả chỉ chờ đến thời khắc này.

Lạc Bảo Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Nguyên Chiêu, động viên nói: “Ca ca không được căng thẳng, chỉ cần làm hết sức là được rồi.”

Nụ cười của nàng dưới ánh mặt trời cực kỳ sáng lạn, lông mi cong cong, khiến Lạc Nguyên Chiêu thoải mái hơn, hắn cũng cười: “Sao có thể không căng thẳng? Nhưng giống như muội nói, làm hết sức mình dựa theo ý trời, chỉ mong không khiến phụ thân thất vọng.” Hắn vỗ cánh tay Lạc Bảo Anh, “Được rồi, muội về đi, đừng lo lắng.”

Lạc Bảo Anh nói: “Ba ngày sau muội tới đón huynh!”

Hắn cười đồng ý, lại nói với Lạc Nguyên Giác: “Nhị đệ, đi vào thôi.”

Người đưa Lạc Nguyên Giác tới chính là Lạc Bảo Đường, tuy đã gả chồng nhưng nàng vẫn quan tâm tới ca ca, hôm nay cố ý tới đây đưa tiễn, nhưng hai người cũng không nói với nhau được mấy câu, Lạc Nguyên Giác trời sinh trầm mặc ít nói, chỉ gật đầu với Lạc Bảo Đường, sau đó xoay người rời đi.

Hai tỷ muội đứng nhìn các ca ca đi vào cửa, bây giờ phải trở về nhà, ai ngờ phía sau có người khẽ gọi: “Tam cô nương.”

Lạc Bảo Anh quay đầu, không biết từ lúc nào Hạ Sâm đã đứng ở cách đó không xa, nàng đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi, Hạ Sâm cũng đi thi Hương, là con cháu thế gia, cho dù không vì mình thì cũng phải làm rạng danh gia tộc, sao hắn có thể không tham gia? Chỉ là nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của chàng thiếu niên, nàng hơi lảng tránh, rũ mi mắt nói: “Hạ công tử.”

Hạ Sâm đi tới, ngày đó những lời muốn nói đã bị Vệ Lang chặn ngang, tuy có chút tiếc nuối nhưng chờ hắn thi đỗ tiến sĩ, nhất định hắn sẽ lại nói với nàng!

Hắn dò hỏi: “Tam cô nương đưa ca ca tới sao?”

“Đúng, ca ca ta vào rồi.” Lạc Bảo Anh đáp.

Nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, mặt mày như họa, tình cảm trong lòng Hạ Sâm như muốn phun trào ra ngoài, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, hắn hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Bảo Anh, nàng có thể chúc ta may mắn được không?”

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trong tròng mắt chứa đầy sự dịu dàng và thâm tình của Hạ Sâm phản chiếu hình bóng nàng, thời khắc này, nàng muốn nói ra tất cả, nhưng nghĩ đến Hạ Sâm sắp tham gia một cuộc thi quan trọng, hắn phải tập trung tinh lực, nàng không thể khiến hắn ở thời điểm này phải chịu bất kỳ đả kích nào, ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.

Nàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nhất định huynh có thể thi đậu.”

Hạ Sâm lập tức cười rộ lên, dường như lời nói này đã tiếp đầy dũng khí cho hắn, hắn nhìn nàng: “Được, nàng chờ tin tức tốt của ta.”

Thiếu niên xoay người, sải bước rời đi.

Nàng nhìn bóng lưng hắn, trong ngực ẩn ẩn đau, nghĩ thầm chờ đến khi hắn thi đậu, chắc chắn tương lai sẽ có cô nương tốt hơn xứng với hắn.

Nàng dừng chân một lát rồi mới ngồi lên kiệu.

Ở phía xa, Hạ Chi Hoa nhìn thấy, khe khẽ thở dài.