Danh Môn Kiều Thê

Chương 97: Nếu người nàng ôm là hắn, sẽ có cảm giác gì đây




Hai người đứng trong đình nghỉ mát, thân ảnh đan xen, Lạc Bảo Anh đỏ mặt, cuối cùng không chịu được: “Chúng ta còn chưa đính hôn, cũng chưa thành thân, bị người khác thấy…”

“Sợ cái gì, ngày mai ta lập tức tới cầu hôn.” Hắn cười, “Đính hôn rồi, hôm sau chúng ta thành thân luôn có được không?”

Mười bốn tuổi không tính là nhỏ, nhưng so sánh với các cô nương ở kinh thành, xem như là xuất giá sớm, nhưng thật sự hắn có chút không chờ kịp, chỉ muốn ngày nào cũng ở bên cạnh nàng, hắn từ nha môn trở về, duỗi ra tay là có thể ôm nàng vào ngực giống như bây giờ.

Nhưng Lạc Bảo Anh lại không muốn vậy, cô nương ở Đại Lương mười lăm tuổi mới cập kê, chính là nói mười lăm tuổi mới thích hợp để gả chồng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, nàng biết bản thân vẫn chưa thực sự trưởng thành. Từ mười bốn đến mười lăm tuổi, khoảng thời gian đó sẽ có rất nhiều thay đổi, lúc trước Đại cô cô đã nói với nàng, lúc mười sáu tuổi là thích hợp nhất, khi đó cơ thể đã dần ổn định, nếu không sẽ không phát triển được nữa, cũng không thể cao hơn, chỉ có thể lùn như bây giờ.

Nàng rất thích dáng người thon dài lả lướt trước kia của mình, sao có thể chấp nhận dừng lại tại đây? Nàng lắc đầu: “Vậy không được, cùng lắm là ta đính hôn với huynh, còn thành thân thì phải chờ tới lúc cập kê.”

Vệ Lang rất tức giận, cúi đầu hung hăng ngậm môi nàng: “Nàng cứ nhẫn tâm như vậy sao?” Hắn nói bên tai nàng, “Sang năm ta đã hai mươi ba rồi.”

“Lão già.” Lạc Bảo Anh ghét bỏ nhìn hắn, “Nếu không chúng ta cũng không cần định ra hôn sự này nữa?”

Trong mắt nàng lóe lên vẻ xảo quyệt, giống hệt lúc trước, Vệ Lang bị dáng vẻ xấu xa này của nàng làm cho chết mê chết mệt, kết quả tự làm khổ mình, hắn nâng mặt nàng lên, trừng phạt bằng cách ra sức hôn nàng.

Son môi lúc sáng của nàng lập tức bị ăn sạch không còn một mảnh.

Thấy hắn vẫn chưa chịu dừng lại, nàng tránh trái tránh phải, kháng nghị nói: “Ta phải đi!”

Hắn giữ chặt eo nàng: “Không cho.”

“Huynh không cần đi tiếp đón mấy quan viên kia sao? Hôm nay người được mời đến đều là những người đã chúc mừng huynh thăng quan.” Nàng bĩu môi, “Không phải mấy ngày nay huynh bận bịu những việc này sao?”

Bận đến mức không có thời gian tới gặp nàng, tuy rằng nàng không hề nghĩ đến hắn.

Vệ Lang không nhịn được cười, lại kéo nàng vào trong ngực: “Ta trừ bỏ bận chuyện này, còn có chuyện khác bận hơn, tổ mẫu nói sính lễ cưới nàng không thể quá mộc mạc…”

“Đồ nhà huynh lấy ra mà còn mộc mạc?” Ngực Lạc Bảo Anh chợt lạnh, nàng càng không biết phải làm sao bây giờ.

Thấy sắc mặt nàng đột nhiên ảm đạm, có chút không vui, hắn cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc lời nàng vừa nói thì cũng đoán được một ít, cô nương này tâm cao khí ngạo, mà nay lại trèo cao vào Vệ gia, nhất định là cảm thấy của hồi môn của nàng khó coi, hắn nghe được lời vừa nãy có chút mỉa mai. Hai tay hắn giữ bả vai nàng: “Nàng phải biết, ta chỉ cần nàng, không quan tâm những thứ khác.”

“Chưa chắc người khác đã thấy như vậy.” Nàng rũ mi mắt, ngón tay chạm vào ngọc bội trên eo hắn, đây cũng là ngọc dương chi thượng hạng.

Vệ Lang vuốt tóc nàng: “Nếu không ta lén cho nàng một chút bạc, nàng đưa nhạc mẫu mua thêm của hồi môn, có được không?”

Da mặt dày, còn chưa đính hôn đâu, lại có thể ngang nhiên gọi là nhạc mẫu, Lạc Bảo Anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Ai cần tiền của huynh? Đột nhiên lấy ra, khéo người khác còn tưởng phụ thân ta tham ô.”

“Vậy thì thôi, nhưng gia thế nàng như vậy, nhạc phụ lấy đâu ra nhiều tiền để đặt mua của hồi môn cho nàng? Tổ phụ tổ mẫu cũng không coi trọng những thứ này.” Hắn dỗ nàng, “Ngoan, đừng nghĩ linh tinh nữa, chăm sóc tốt bản thân là được.”

Ánh mắt rơi xuống cổ nàng, giống như một đoạn mỹ ngọc không tỳ vết, còn phần mỹ ngọc bên dưới, hắn không dám nhìn xuống nữa, sợ bản thân không nhịn được, không khỏi âm thầm hổ thẹn, ngày thường tự xưng là quân tử, nhưng gặp được nàng, đúng như nàng nói, hắn cũng chỉ là một tên háo sắc.

Nói chuyện một lát, Lạc Bảo Anh lại muốn đi, dù sao hai người vẫn chưa là phu thê, cũng chỉ có mình hắn không biết xấu hổ.

Vệ Lang không cho phép, giữ chặt nàng, lấy ra một thứ từ trong tay áo cắm lên búi tóc nụ hoa của nàng, nàng kinh ngạc nói: “Huynh làm loạn gì trên đầu ta đấy?”

Hắn dẫn nàng tới bờ hồ, cười nói: “Nàng tự nhìn đi.”

Trên mặt nước hiện ra hai bóng người, nam tuấn tú, nữ thanh lệ, giống như một đôi bích nhân, chính nàng nhìn cũng thấy xứng đôi, không nhịn được cong môi cười, lúc này mới nhìn búi tóc, thì ra hắn cài cho nàng một cây trâm ngọc trắng như tuyết, cho dù nhìn dưới nước cũng thấy lấp lánh trong veo.

Giống như một mảnh tuyết trắng rơi xuống làn tóc đen.

Nàng duỗi tay sờ: “Từ đâu vậy?”

“Mua lúc bận rộn, không phải ghét bỏ ta không nghĩ đến nàng sao?” Hắn xoay người nàng lại đối diện với hắn, “Không được tháo xuống, phải luôn mang cho đến lúc chúng ta thành thân.”

Lạc Bảo Anh cười rộ lên, chế nhạo nói: “Vậy ta tặng huynh một bộ quần áo, ngày nào huynh cũng phải mặc có được không?”

Mặt Vệ Lang trầm xuống, tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén luôn muốn chọc giận hắn, nhưng thấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng rực rỡ, hắn lại không nhịn được cúi xuống hôn nàng, giống như không bao giờ là đủ.

Cách hồ nước, Hoa Trăn tránh đằng sau núi giả, chỉ cảm thấy một trận bực mình, vốn hắn muốn nói chuyện riêng với Vệ Lang, nhưng không ngờ đi theo đến đây lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Lạc Bảo Anh ở trước mặt hắn thì ra vẻ thanh cao lắm, nhưng lại có thể ngấm ngầm… Có phải nàng bị Vệ Lang dụ dỗ không, dù sao chỉ mới mười bốn tuổi, mà Vệ Lang, nam nhân hai mươi mấy tuổi, muốn lừa gạt một tiểu cô nương còn không phải dễ dàng? Hoa Trăn nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn thấy hai tay Lạc Bảo Anh ôm cổ Vệ Lang, ngửa đầu, trên gương mặt tựa như vui mừng tựa như say mê, ngực hắn mơ hồ phát đau.

Nếu người nàng ôm là hắn, sẽ có cảm giác gì đây?

Hắn nghiêng đầu, không muốn nhìn nữa.

Đến khi Lạc Bảo Anh đi, chỉ còn mình Vệ Lang, Hoa Trăn lập tức từ chỗ tối đi ra, lạnh lùng nhìn, châm chọc nói: “Đáng khen thay Vệ Tam công tử!”

Dĩ nhiên Vệ Lang bị hắn dọa giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhíu mày nói: “Nhật Thâm? Sao ngươi lại ở đây?”

Hoa Trăn cười lạnh: “Nếu ta không ở đây thì lại không được xem một màn vừa rồi.” Hắn đi tới gần, “Không ngờ ngươi hèn hạ như vậy, lại có thể dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta!”

Bị Hoa Trăn nhìn thấy? Trên mặt Vệ Lang mất kiên nhẫn, rốt cuộc đây là chuyện riêng, quả thật hành động của hắn không ổn, nhưng mặc kệ như thế nào, chuyện này có thì liên quan gì tới Hoa Trăn? Hắn không thích khẩu khí của Hoa Trăn, giận tím mặt nói: “Ta và Bảo Anh lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải dụ dỗ? Vốn sắp sửa đính hôn, nhưng còn ngươi, ngươi tự tiện xông vào hậu viện Vệ gia, phạm vào luật lệ Đại Lương…”

“Ta là khách, sao có thể tự tiện xông vào? Chẳng qua là đi nhầm đường, nhìn thấy các ngươi.” Hoa Trăn đúng lý hợp tình, “Ngươi đừng đánh trống lảng, ta còn chưa nói xong chuyện ngươi dụ dỗ cô nương đâu.”

Vệ Lang tức giận muốn cười, trước giờ tính tình tiểu tử này luôn ngang bướng, mấy năm nay vẫn không sửa đổi, như hắn dự đoán sớm muộn gì cũng gây chuyện, hắn lười để ý: “Ta còn phải đến tiền viện.”

Hoa Trăn ngăn lại: “Ta không tin nàng ấy thật sự thích ngươi!”

Trên mặt nam nhân trẻ tuổi tràn đầy tức giận, đó là từ đáy lòng phát ra ngoài, Vệ Lang dừng lại, nhìn chằm chằm vào Hoa Trăn, đột nhiên hiểu rõ, thì ra Hoa Trăn thích Lạc Bảo Anh.

Nếu không hắn ta để ý những thứ này làm gì?

Khóe miệng Vệ Lang lộ ra một tia cười lạnh, xem ra lúc hắn không ở đây, Lạc Bảo Anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng sao Hoa Trăn có thể thích nàng? Không phải trước đây luôn muốn đối nghịch với nàng sao? Hay là oan gia hoan hỉ?

Hắn bỏ đi chủ ý vừa rồi, nhìn thẳng Hoa Trăn nói: “Thông minh như Bảo Anh, ngươi cảm thấy nàng sẽ bị ta lừa sao? Nếu ngươi thấy thế, vậy thì cứ thử đi lừa nàng xem, nhưng chắc ngươi cũng biết, nàng không muốn tiếp xúc với ngươi. Hoa Trăn,” hắn không hề thân thiết gọi tên tự nữa, đổi thành đại danh, “Bất kể hôm nay ngươi nhìn thấy gì, cũng sẽ không làm thay đổi được quan hệ giữa ta và nàng. Bảo Anh, nàng ấy sẽ là thê tử của ta, cũng chỉ gả cho ta, hy vọng ngươi hiểu rõ, cũng không cần kiếm chuyện với ta nữa!”

Thanh âm trầm thấp, ẩn trong đó là cơn giận dữ dội đã bị áp chế, chỉ trong chốc lát, Vệ Lang như đã thay đổi thành một người khác.

Giống như nghe thấy mệnh lệnh của quan trên, Hoa Trăn hơi giật mình, không nói ra lời.

Vệ Lang xoay người rời đi.

Hoa Trăn thấy Vệ Lang đi xa, mới lấy lại tinh thần, tức giận bản thân không có cách nào phản bác, nhưng lời nói của Vệ Lang chỉ xuất phát từ một phía, hắn không tin Lạc Bảo Anh thật sự thích, mà có thích, hắn còn chưa từng thổ lộ với nàng, so sánh hai bên, biết đâu nàng sẽ thay đổi chủ ý?

Hắn không quan tâm đã định thân hay chưa.

Nếu thích một người, cho dù đã thành thân, chỉ cần nàng ấy đồng ý thì hắn cũng sẽ đoạt về!

Lạc Bảo Anh quay lại phòng khách, đứng ở đường nhỏ, lấy gương từ chỗ Lam Linh ra soi, thoa lại son môi rồi mới vào trong, đến cửa vừa hay gặp Kim Huệ Thụy, nàng ta kinh ngạc liếc nhìn nàng: “Tam cô nương đi đâu vậy? Lát nữa là dùng bữa rồi.”

Đương nhiên nàng không thể nói sự thật, cười nói: “Chỉ đi loanh quanh một lúc, nhưng bên ngoài nóng quá, phải về phòng đợi.”

Kim Huệ Thụy nhìn cây trâm cài trên mái tóc nàng.

Trong ấn tượng, vừa rồi Lạc Bảo Anh không cài cái này, sao vừa đi ra ngoài một chuyến đã có? Gia cảnh Kim Huệ Thụy cũng coi như phú quý, lại ỷ vào La gia, có bao nhiêu người nịnh bợ, đương nhiên đã thấy nhiều đồ tốt. Cây trâm bạch ngọc của Lạc Bảo Anh, chỉ cần nhìn chất ngọc thanh khiết là đã biết giá trị xa xỉ, chưa nói đến còn chạm trổ tinh tế như vậy.

Nàng ta cười một cái, không nói nữa.

Lạc Bảo Châu đi tới nắm tay Lạc Bảo Anh, nhẹ giọng nói: “Tam tỷ đi lâu quá nha.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Lạc Bảo Anh nghĩ lúc nãy Vệ Lang một mực không thả nàng đi, nghĩ đến hai người dính sát nhau như vậy, gương mặt nhanh chóng ửng hồng, ho nhẹ nói: “Đâu có lâu, không phải vẫn chưa bày tiệc sao?”

Lạc Bảo Châu lập tức cười hì hì, tuy nàng không hiểu rõ quan hệ nam nữ nhưng vẫn nhìn ra được Tam tỷ đang xấu hổ, nàng nói: “Tam tỷ, đến lúc tỷ gả cho Tam biểu ca, nhất định muội sẽ tặng tỷ một phần đại lễ!”

Lạc Bảo Anh cáu nàng: “Không được nói bậy bạ ở đây.”

“Vậy chờ muội về nhà rồi nói tiếp.” Lạc Bảo Châu trêu ghẹo.

Lạc Bảo Anh lén duỗi tay véo nàng.

Hai người chọc qua chọc lại, chờ thêm một lúc, hai phu nhân Vệ gia liền mời các cô nương đi dùng cơm trưa, tính tình Vệ Tam phu nhân hờ hững, ngoại trừ thúc giục nhi tử gấp rút thành thân thì những chuyện khác đều không để trong lòng, lúc này đi đằng sau, còn đang ngắm hoa trong vườn, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy tiểu nha hoàn.

Một người nói: “Lạc Tam cô nương nhìn có vẻ thoải mái hào phóng, nhưng thật ra rất có tâm cơ, nghe nói hôm Đoan Ngọ ở trong cung đã cố ý ngã trước mặt Thái Tử điện hạ, Thái Tử còn đỡ nàng.”

“Chẳng lẽ là?”

“Chính là muốn làm Thái Tử Phi, bằng không sao lại trùng hợp như vậy, nàng bị ngã, Thái Tử điện hạ còn tự đi gặp nàng, không biết hai người đã làm gì…”

Sắc mặt Vệ Tam phu nhân thay đổi.

Bà biết hôm đó Lạc Bảo Anh vào cung, nhưng còn chuyện này, rốt cuộc là thật hay giả?

Tuy bà cũng thích Lạc Bảo Anh, nhưng chuyện liên quan đến chung thân đại sự của nhi tử, rốt cuộc Vệ Tam phu nhân vẫn phải cẩn thận, cho dù nhi tử có ưu tú đến đâu đi nữa nhưng lại không so được với Thái Tử, nếu Lạc Bảo Anh có lựa chọn, sẽ còn chọn nhi tử của bà sao? Bà không giấu được chuyện này, lập tức nói cho Vệ Lang.

Vệ Lang nhíu mày: “Người nghe ai nói?”

“Không cần biết là ai, ta đã cho người hỏi qua nha hoàn của Lạc gia, xác thật là có, đúng là hôm ấy Bảo Anh bị ngã ở trong cung, về nhà còn phải bôi thuốc.”

“Vậy thì sao?” Vệ Lang nói, “Nàng không phải loại người đó.”

Cô nương tâm cao khí ngạo như vậy, sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ để câu dẫn Thái Tử, nhưng còn Thái Tử… Hắn nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, bây giờ mời bà mối còn kịp không?”

Vệ Tam phu nhân nhìn sắc trời, đã là một mảnh đen nhánh.