Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 9: Ván cờ




Lục hoàng tử như bị gió cuốn đi chạy nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất.

Lý Thục phi duỗi tay không kéo kịp hắn lại.

Thanh Hà công chúa bĩu môi, nói: "Lục hoàng huynh ngày càng không có quy củ, phụ hoàng và mẫu hậu còn ở đây, nói đi là đi!"

"Thanh Hà, Tiểu Lục là hoàng huynh của con, không được nói chuyện như vậy." Tề Quý phi giả vờ tức giận, trong mắt lại không có chút tia mất hứng.

"Phụ hoàng." Thanh Hà công chúa liền nhìn Chính Đức đế.

"Là nó không có quy củ." Từ trước tới nay Chính Đức đế yêu thương đứa con gái nhỏ nhất này, đương nhiên hùa theo lời nàng, "Thanh Hà không nói sai, là Lục hoàng huynh con không có quy củ."

Thanh Hà công chúa đắc ý nhìn Tề Quý phi.

"Quỷ nha đầu này." Tề Quý phi thấp giọng cười mắng một câu.

Lý Thục phi đứng dậy, xin tội với Chính Đức đế và Hoàng hậu: "Hoàng Thượng, nương nương, đều do thần thiếp dạy dỗ không tốt."

"Thục phi mau bình thân." Phương Hoàng hậu duỗi tay, nói, "Muội trước nay dịu dàng nhã nhặn, mà Tiểu Lục hiện tại cũng không còn là tiểu hài tử, bộ dáng của nó trước giờ đã vậy, sao có thể là lỗi của muội?"

"Ở trước mặt Hoàng Thượng và nương nương nó còn không có quy củ như vậy, đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không dạy dỗ nó đàng hoàng." Lý Thục phi cúi đầu.

Chính Đức đế cũng biết rõ tính tình của Lục hoàng tử này, tuy tức giận nhưng cũng không trút giận lên người Lý Thục phi: "Hoàng hậu nói có lý, Tiểu Lục chính là như vậy, hoàn toàn không liên quan tới nàng, Thục phi nàng mau đứng lên đi."

"Tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ nương nương ân điển." Lý Thục phi đứng lên, ngồi về chỗ cũ, trong lòng thầm mắng Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nháo như vậy, chúng phi tần liền kéo đế hậu nói chuyện nhà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cửa, tò mò không biết Chiêu Vương sẽ có phản ứng gì!

Bị Lục hoàng tử gián đoạn như vậy, Chính Đức đế suy xét một lát rồi kêu cung nữ đem bút mực đã chuẩn bị gác một bên.

Đệ đệ mình từ nhỏ đã là người có chủ ý, hiện tại có nhi tử mật báo, Chính Đức đế quyết định từ từ hạ chỉ, trước mắt thương lượng với y để thể hiện sự quan tâm và yêu quý người đệ đệ này.

Đệ đệ này của ông...

Không thể chỉ vì một mối hôn sự mà kêu ông khắt khe đệ đệ duy nhất này, hơn nữa điểm quan trọng chính là mấy năm nay y ở biên quan, tình hình hiện tại của y ông cũng không rõ.

Thấy Chính Đức đế như vậy, Phương Hoàng hậu chỉ mím môi cười, không nói.

Chính Đức đế không lập tức hạ chỉ, phần lớn là cố kỵ phản ứng của Chiêu Vương.

Những gì nên làm, bà đều đã làm, quyết định cuối cùng vẫn nằm trên người Hoàng Thượng.

Chu Hành kia có tính cách gì, hiểu biết của bà và Hoàng Thượng đều dừng tại thời điểm y còn nhỏ, qua nhiều năm như vậy, bà không nhìn thấu y, mà Hoàng Thượng cũng vậy.

.....................

Lục hoàng tử tức giận đùng đùng xuất cung, đi thẳng tới Chiêu vương phủ.

Biết Chu Hành đang ở thư phòng Mặc Nhạn cư, hắn liền chạy nhanh như gió tới, vừa đến cửa đã bị Lâm Hạ duỗi tay chặn lại: "Lục hoàng tử xin chờ một lát, để tiểu nhân vào bẩm báo điện hạ trước."

"Kêu nó đi đi!" Bên trong truyền tới thanh âm của Chu Hành.

"Tiểu hoàng thúc, tiểu hoàng thúc, con có chuyện gấp muốn nói với người, thật sự rất gấp." Lục hoàng tử vội la to.

Thấy bên trong không có động tĩnh, Lục hoàng tử bổ sung một câu: "Tiểu hoàng tử, thật sự rất gấp, là về hôn sự của người."

"Vào đi."

Lâm Hạ nghiêng người tránh đường, Lục hoàng tử nhanh chóng đi vào.

Chu Hành ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm một quyển binh thư, ánh mặt trời chiếu vào người y, biểu cảm vẫn lạnh lùng vô tình nhưng mang thêm vài phần lười biếng.

"Tiểu hoàng thúc." Lục hoàng tử đi qua, vội vàng nói, "Tiểu hoàng thúc, không xong rồi, phụ hoàng và mẫu hậu muốn tứ hôn cho người và con ma ốm của Tây Ninh Hầu phủ kia, nói muốn xung hỉ cho hai người! Con vừa nghe tin liền chạy tới đây. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng thật lạ, con ma ốm kia có gì mà tốt chứ? Bệnh dở dở ương ương sao có thể xứng với tiểu hoàng thúc hả? Tiểu hoàng thúc, người mau đứng lên cùng con vào cung đi, nhanh chóng chặn không cho phụ hoàng hạ chỉ, đập tan hôn sự này đi! Thật là, người đã từ chối nàng ta rồi, sao phụ hoàng và mẫu hậu cứ bắt ép gả nàng ta cho người vậy? Tiểu hoàng thúc, đứng lên nhanh đi, phụ hoàng còn chưa hạ chỉ, hiện tại đi vẫn còn kịp. Cho dù thánh chỉ đã hạ, chúng ta cũng phải nhanh chóng đi cầu phụ hoàng thu hồi thánh chỉ!"

Lục hoàng tử lòng đầy căm phẫn nói ra một đống, cuối cùng lại phát hiện mí mắt Chu Hành chưa từng nâng lên, ánh mắt nhìn quyển sách trong tay tựa hồ xem đồ ăn ngon.

"Phụ hoàng, người có nghe con nói gì không?" Lục hoàng tử duỗi tay che quyển sách kia, hỏi.

Chu Hành lúc này mới ngẩng đầu, trả lời: "Ừ, có nghe thấy."

Chỉ vậy thôi sao? Một chút phản ứng cũng không có? Không phải y nên nhảy dựng lên cùng hắn tiến cung sao? Sau biểu mặt vẫn vô tình như vậy, nhàn nhạt bốn chữ thôi sao?

Chẳng lẽ...

Lục hoàng tử nghi hoặc đánh giá y, hỏi: "Tiểu hoàng thúc, chẳng lẽ người không cảm thấy ủy khuất sao? Con ma ốm kia có gì tốt? Không lẽ người tin lời phụ hoàng nói, sau khi hai người thành thân, hỉ sự sẽ giúp cả hai tốt lên ư?

Chu Hành không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt thờ ơ nhìn hắn.

"Chẳng lẽ tiểu hoàng thúc coi trọng nàng ta sao? Tiểu hoàng thúc..." Lục hoàng tử vẫn tiếp tục suy đoán, không hề chú ý ánh mắt của y.

"Chu Ngạn Hủ!" Chu Hành khẽ nhíu mày, "Còn nói hươu nói vượn thì lập tức cút ra ngoài!"

Lục hoàng tử vội im lặng, ánh mắt lẳng lặng nhìn y, thấy sắc mặt y tái đi, lập tức hiểu ý. Cũng không sợ y uy hiếp, hắn lập tức cười ha hả: "Con nói mà, sao ánh mắt tiểu hoàng thúc lại kém cỏi mà coi trọng Kiều Nhị cô nương kia chứ?"

Chu Hành động môi, định gọi người đuổi hắn ra ngoài.

Lục hoàng tử lại nhíu mày hỏi: "Chuyện này vốn đã dịu xuống, sao phụ hoàng và mẫu hậu lại đột nhiên nhắc lại? Còn nói cái gì là xung hỉ nữa chứ!"

Lục hoàng tử tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Chu Hành, tiếp tục: "Tiểu hoàng thúc, người không có ý đó, vậy chuyện này..."

Nghĩ nghĩ, Lục hoàng tử liền nói: "Có phải Nhị cô nương kia coi trọng người không? Con có nghe người ta nói mấy ngày trước Kiều lão phu nhân vào cung thỉnh an mẫu hậu."

"Ừ." Chu Hành gật đầu.

Lục hoàng tử lập tức cả giận, mắng: "Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

"Ngạn Hủ!" Chu Hành nhìn hắn, chỉ nói một câu: "Ngươi về đi, ta biết rồi."

Nếu chỉ là suy nghĩ của Kiều gia, chuyện này không đáng để để ý, điểm quan trọng nằm ở chỗ hoàng huynh và hoàng tẩu muốn gả Kiều Nguyệt cho y! Bằng không, bọn họ sao có thể hết lần này tới lần khác tác hợp mình và Kiều Nguyệt?/?

Lục hoàng tử kinh ngạc nhìn y: "Cứ vậy thôi sao? Tiểu hoàng thúc không tiến cung?"

"Lòng ta tự hiểu." Sinh ở hoàng gia, nào có thân tình để nói? Chẳng qua là tính kế, lợi dụng người xung quanh để thành quân cờ của mình mà thôi. Chu Hành nhàn nhạt nói: "Hơn nữa chỉ cần ta không muốn, cho dù hoàng huynh có hạ chỉ thì như thế nào? Chẳng qua là một tờ giấy không có tác dụng!"

Hai mắt Lục hoàng tử lập tức phát sáng: "Tiểu hoàng thúc..." Tiểu hoàng thúc đúng là tiểu hoàng thúc, ngay cả kháng chỉ cũng dám!

Chu Hành tiếp tục: "Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi đừng chọc giận hoàng huynh nữa."

Từng tận mắt chứng kiến, y so với bất cứ ai hiểu vị hoàng huynh của mình có bao tàn khốc và máu lạnh.

Tính cách Chu Ngạn Hủ không màng trước sau, nếu ngày nào đó chạm tới giới hạn của ông ta, cho dù là nhi tử thân sinh, ông ta cũng sẽ ra tay tàn nhẫn!

Chu Hành âm thầm đánh giá Lục hoàng tử, một Chính Đức đế tàn nhẫn như vậy sao có thể sinh ra Chu Ngạn Hủ tâm tư đơn thuần vậy chứ?

Nghe Chu Hành đã nói vậy, Lục hoàng tử mới yên tâm đứng dậy: "Vậy con về trước, không quấy rầy tiểu hoàng thúc nghỉ ngơi nữa."

................

Đám người ở trong cung của Phương Hoàng hậu uống bao nhiêu ly trà vẫn không thấy thân ảnh của Chiêu Vương. Đừng nói là Chiêu vương gia, ngay cả Lục hoàng tử vội vàng chạy đi báo tin cũng không thấy.

Nghĩ nghĩ, chắc bọn họ sẽ không tới, chúng phi tần liền đứng dậy cáo từ.

Chính Đức đế khởi giá về Càn Thành cung, đem chuyện tứ hôn tạm thời gạt bỏ.

Nếu đã biết, tại sao không chịu tiến cung? Chẳng lẽ y cứ chấp nhận vậy sao?

Không, nếu không biết thánh chỉ chuẩn bị hạ xuống thì thôi, nhưng nếu đã biết, với tính tình của y sao có thể chấp nhận chuyện người khác ép buộc?

........................

"Đem thứ này giao cho Kim chưởng quầy, nói với hắn dựa theo những gì ta viết mà làm, từ từ xử lý Lâm gia." Dưới trướng ít người, cho nên nàng tận dụng nhân lực đang có, hiện tại sử dụng đám người Kim chưởng quầy.

Dung Hoa đưa phong thư cho Lưu Tô.

"Vâng." Lưu Tô nhận lấy.

"Thành Quốc Công vì sao lại khăng khăng muốn Lâm Luật cưới ta? Chuyện này có mất mặt không?" Dung Hoa lại hỏi.

"Dạ không." Lưu Tô lắc đầu, "Bề ngoài là Thành Quốc Công tuân thủ lời hứa."

Dung Hoa nhíu mày: "Ngươi cẩn thận điều tra cho ta, tra năm đó phụ thân và ông ta kết giao thế nào."

Chuyện này thật sự quá kỳ quặc.

Diệp gia và Lâm gia trước mắt đã trở mặt, nhưng Thành Quốc Công vẫn một mực kiên trì, chẳng lẽ chỉ vì lời hứa với phụ thân thôi sao?

Dung Hoa giật mình, đột nhiên nhớ lại đồ vật Diệp Thế Hiên để lại, nhìn Lưu Tô, hỏi: "Phụ thân ta thật sự không có hồng nhan tri kỷ nào sao?"

"Thật sự không có." Lưu Tô lắc đầu, "Diệp đại nhân giữ mình trong sạch, không hề có quan hệ đặc biệt với nữ tử, cho dù là nha đầu hầu hạ bên cạnh."

Không phải Nhan thị, không phải Lan di nương, lại không phải một hồng nhan tri kỷ khác, điều này thật sự kỳ lạ. Người ông ấy yêu rốt cuộc là ai?

Trầm tư một lát, Dung Hoa nói: "Điều tra lần nữa, bên phía Cẩm Châu cũng phải kiểm tra một lần..."

Lưu Tô nhận lệnh, vừa định xoay người ra ngoài truyền tin, Túy Đồng đã tức giận đi tới, mắng: "Đúng là không biết xấu hổ." Nàng nhanh chóng đem tin tức bên vương phủ cẩn thận kể cho Dung Hoa.

Kiều Nguyệt?

Dung Hoa nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói: "Hoàng Thượng và Hoàng hậu còn chưa tứ hôn, Vương gia hẳn đã có quyết đoán."

....................

Liên tiếp mấy ngày, bên phía Chu Hành không có bất cứ động tĩnh gì.

Chính Đức đế càng sốt ruột, cái cảm giác không thể khống chế này ông ta thật sự không thích.

Cuối cùng, ông ta cũng nhịn không được, hạ lệnh kêu Chu Hành tới Ngự thư phòng.

"Thân mình Cửu hoàng đệ đã khá hơn chưa?" Chính Đức đế quan tâm hỏi han, "Thái y nói thế nào?"

"Tạ hoàng huynh quan tâm, thân thể của thần đệ vẫn như vậy." Chu Hành trả lời.

Chính Đức đế thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Nếu đệ xảy ra chuyện, sau này trẫm biết phải đối diện với phụ hoàng sao đây? Trước kia đệ được phụ hoàng yêu thương nhất.

Chu Hành nhấp môi.

Chính Đức đế nhìn y, đi thẳng vào chuyện hôn sự: "Cửu hoàng đế, Nhị cô nương của Kiều gia kia đệ đã gặp mặt, lần trước đệ nói sợ trì hoãn cô nương nhà người ta... Trẫm nghĩ bệnh của đệ là vì cuộc sống hàng ngày không yên, nếu thật sự có vạn nhất, một huyết mạch đệ cũng không để lại, chuyện này kêu trẫm sao có thể yên lòng? Tương lai sao có thể còn mặt mũi đi gặp phụ hoàng... Cho nên, trẫm đã kêu Khâm Thiên Giám xem bát tự của đệ và nàng ấy, là duyên trời tác hợp. Trong lòng đệ nên có chuẩn bị đi, lát nữa trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn cho hai người."

Chờ ông ta nói xong, Chu Hành mới lên tiếng: "Hoàng huynh, thần đệ tạm thời không có ý định thành thân, chờ đệ khỏi bệnh, tới lúc đó sẽ cùng hoàng huynh thương nghị chuyện này." Ván cờ này, ai mở miệng trước, người đó là kẻ thua cuộc.

"Nếu có vạn nhất thì sao? Tốt xấu gì đệ cũng nên có một đứa con." Chính Đức đế nhíu mày nói, "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, Kiều Nhị cô nương kia dịu dàng nhã nhặn, là một cô nương tốt khó mà gặp được, còn có thể mang tới phúc khí... Chuyện này trẫm sẽ làm chủ cho đệ."

"Nếu cô nương đó đã tốt như vậy, lại mang tới phúc khí, hoàng huynh nên nạp vào hậu cung của mình." Chu Hành nhàn nhạt nói.

"Đệ là gì vậy? Đây là tức phụ trẫm và hoàng tẩu đệ chọn cho đệ!" Chính Đức đế ho một tiếng, "Huynh trưởng như cha, trẫm và hoàng tẩu đệ cũng vì tốt cho đệ, đệ chỉ cần trở về chuẩn bị làm tân lang là được!"

"Hoàng huynh, huynh trưởng như cha, nhưng đó chỉ là giống mà thôi!

"Tiểu Cửu!" Chính Đức đế nhíu mày, ánh mắt toát ra khí chất đế vương.

Chu Hành điềm tĩnh đón nhận ánh mắt của ông ta, hơi thở vương giả quân lâm thiên hạ không hề thua kém Chính Đức đế.

Chính Đức đế như thấy được bóng dáng của tiên hoàng từ y, tức giận nói: "Phụ hoàng không còn nữa, hôn sự của đệ đương nhiên do trẫm định đoạn!"

"Cô nương tốt khó mà gặp được? Hoàng huynh nói dối trắng trợn, phụ hoàng đang ở trên trời mở mắt nhìn ngài đấy!" Chu Hành chậm rãi nói, "Về chuyện hôn sự của đệ, không cần hoàng huynh và hoàng tẩu nhọc lòng. Thê tử của đệ, tự đệ sẽ chọn!"

Nói xong, Chu Hành bình tĩnh nhìn ông ta một cái, xoay người rời khỏi Ngự thư phòng.

"Chu Hành!" Chính Đức đế nghiến răng nghiến lợi, duỗi tay gạt đổ toàn bộ tấu chương, nghiên mực trên án thư xuống đất.

Cung nữ nội thị ở cạnh hầu hạ lập tức quỳ xuống: "Hoàng Thượng bớt giận."

Chính Đức đế siết chặt hai tay, ánh mắt lộ ra một tia hung ác.

.......................

Vào tiết Đoan Ngọ, Phương Hoàng hậu mở lời với Nhan thị: "Nhị cô nương là người rất tốt, bổn cung và Hoàng Thượng đều thích, có điều Cửu hoàng đệ... Tuổi tác đệ ấy còn nhỏ, mười mấy năm qua rời xa kinh thành, hiện tại lại mang bệnh trong người... Cửu hoàng đệ không muốn thành thân, Hoàng Thượng và bổn cung cũng không muốn miễn cưỡng đệ ấy..."

Nhan thị gật đầu, cẩn thận trả lời: "Là Nguyệt Nhi và Vương gia có duyên không phận, nương nương yên tâm, Vương gia cát nhân sẽ có thiên tướng phù hộ."

Sau khi trở về, Nhan thị truyền đạt ý tứ của Hoàng hậu nương nương cho Kiều lão phu nhân.

Kiều lão phu nhân không khỏi thương tâm.

Trong lòng Nhan thị lại không ngừng cao hứng.

Bệnh tật đầy mình còn muốn gả cho Vương gia? Đúng là không biết xấu hổ!

Hôn sự không thành, nhưng tin tức Kiều Nguyệt lần nữa bị cự tuyệt vẫn truyền ra bên ngoài.

Thành Quốc Công một mực muốn Lâm Luật cưới Ngũ cô nương của Diệp gia, Diệp gia lại không đồng ý. Cuối cùng cửa thân giữa hai nhà không thành, ngược lại trở thành kẻ thù.

Lam Luật bị Thành Quốc Công răn dạy, tức giận liền đem chuyện Dung Hoa và Chu Hành quen biết nhau trước truyền ra ngoài.

Diệp gia không phải nói Lâm gia ỷ thế hiếp người, ép buộc kẻ yếu hay sao? Rõ ràng là Diệp gia thấy người sang bắt quàng làm họ!

"Ngươi nói Vương gia và Diệp Dung Hoa quen biết nhau? Quan hệ còn không tệ?" Nghe xong, Kiều Nguyệt hỏi lại, muốn xác nhận với nha đầu Cam Thảo.

"Bên ngoài đều nói như vậy, Ngũ cô nương Diệp gia từ hôn với Lâm thế tử chẳng qua là muốn treo cao tới Vương gia, nhưng đây có phải sự thật hay không nô tỳ không rõ." Cam Thảo trả lời.

"Không có lửa thì sao có khói?" Kiều Nguyệt khẽ cười.

"Chuyện này nô tỳ không dám bàn luận, nhưng mấy hôm trước ngày Cẩm Tú sơn trang khai trương, nghe nói Diệp Ngũ cô nương cùng Kính Huệ công chúa tới đó. Khi ấy không ít công tử tận mắt nhìn thấy, mặc dù Ngũ cô nương vận nam trang khiến mọi người nhất thời nhận không ra." Cam Thảo đáp.

"Không ngờ Diệp Dung Hoa có bản lĩnh như vậy, có thể lọt vào mắt Kính Huệ công chúa, còn cùng công chúa tới Cẩm Tú sơn trang." Trên mặt Kiều Nguyệt mang theo nụ cười như có như không, "Kính Huệ công chúa thương Vương gia nhất, nếu Diệp Dung Hoa thật sự có quen biết với ngài ấy, quan hệ với công chúa đương nhiên sẽ khá tốt."

Cam Thảo gật đầu tán đồng.

"Đúng là ông trời cũng giúp ta." Kiều Nguyệt cười lạnh.

Ăn cơm xong, bệnh của nàng ta lại tái phát.

Nhan thị vội buông bỏ chuyện đang xử lý bên cạnh, nhanh chóng đi qua.

Kiều lão phu nhân cũng tự mình tới.

Nghe thái y nói mọi việc không sao, Kiều lão phu nhân và Nhan thị mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ nhiều nữa, có biết không?" Kiều lão phu nhân khuyên nhủ.

"Vâng, tổ mẫu." Kiều Nguyệt mệt mỏi tựa vào đầu giường, nghe lời gật đầu, sau đó duỗi tay kéo tay Nhan thị, gọi, "Mẫu thân.

"Mẫu thân ở đây, ta đỡ con nằm xuống." Nhan thị từ ái nói, đang định buông tay đỡ nàng ta nằm xuống.

"Mẫu thân, người phải cứu con." Kiều Nguyệt nắm chặt không buông, nước mắt cứ thế trào ra, "Hiện tại chỉ có mẫu thân mới có thể cứu con."

Kiều lão phu nhân nghiêng đầu nhìn Nhan thị.

"Nguyệt Nhi, con đang nói gì vậy?" Nhan thị không biết nàng ta có ý gì, vội khuyên, "Trước mắt cứ ngủ một giấc đi, có gì sau này lại nói."

Kiều Nguyệt lắc đầu: "Mẫu thân, người phải cứu con, nếu không con sẽ chết mất."

Kiều lão phu nhân đau lòng ngồi xuống mép giường: "Nguyệt Nhi, có gì thì cứ nói đi, tổ mẫu sẽ làm chủ cho cháu."

"Tổ mẫu." Kiều Nguyệt khóc lóc tựa vào lòng Kiều lão phu nhân, "Tổ mẫu, người cũng biết tâm tư của cháu gái... Vương gia là người tốt, không muốn trì hoãn cháu, nhưng cháu một chút cũng không sợ, tương lai cho dù thế nào, cháu gái cũng sẽ không oán không hận."

"Tổ mẫu biết, cái gì ta cũng biết."

"Mẫu thân, Ngũ cô nương với Vương gia, công chúa, quan hệ không tồi, người giúp nữ nhi, giúp con gặp nàng ấy, nhờ nàng ấy giúp con chuyển vài lời với Vương gia được không?" Kiều Nguyệt rơi lệ nhìn Nhan thị, khẩn cầu.

Nhan thị từ ái gật đầu: "Được, mẫu thân lập tức kêu người đưa thiệp cho nó, hẹn nó gặp mặt."

"Tạ mẫu thân." Kiều Nguyệt tươi cười, nắm tay Nhan thị.