Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 3 - Chương 18: Ông ta đã vô tình, vậy bà liền vô nghĩa!




Thanh âm chung trà vỡ vụn vô cùng chói tai.

Cung nữ và nội thị canh giữ bên ngoài đều cả kinh tới trái tim nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cửa cung đóng chặt, lại thấy Uông công công sắc mặt không đổi lẳng lặng đứng đó. Đế hậu bên trong không gọi người tiến vào, vì thế mọi người liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu coi như chưa từng nghe.

Sắc mặt Chương Hoàng Hậu tái nhợt, vội quỳ xuống: "Hoàng Thượng bớt giận." Cánh tay nắm chặt góc váy run lên, ông ta không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ, nhưng bà vẫn cần da mặt của mình.

Can Phong Đế tức giận nhìn Chương Hoàng Hậu: "Một đám người đều qua loa có lệ với trẫm, lừa gạt trẫm, làm trò vâng vâng dạ dạ cung kính trước mặt trẫm, thấy trẫm không lên tiếng, các ngươi đều coi trẫm già cả mắt mờ rồi đúng không? Coi trẫm không tai không mắt rồi đúng không?"

"Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp không dám, bệ hạ là trời của thần thiếp, là tất cả của thần thiếp, những gì bệ hạ phân phó thần thiếp không dám khước từ, bệ hạ, thần thiếp bị oan." Thanh âm của Chương Hoàng Hậu đã khàn khàn, ánh mắt lã chã chực nước nhìn Can Phong Đế.

"Hừ, ngươi còn dám nói bản thân oan uổng? Ngươi còn mặt mũi nói mình oan uổng?" Bộ dáng muốn khóc lại không khóc được khiến người nhìn vô cùng thương tâm, nhưng Can Đức Đế đang tức giận, thấy bà như vậy càng thêm căm tức, "Trẫm sớm đã nói với ngươi, kêu ngươi truyền nha đầu Yến gia kia vào cung, nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm cái gì? Nhiều ngày như vậy, một chút động tĩnh ngươi đã có chưa? Cái gì là không dám khước từ? Ngươi giống hệt tên Yến Xước kia, bằng mặt không bằng lòng, không coi mệnh lệnh cũng trẫm ra gì. Yến Xước đã cho ngươi cái gì hả? Hay là các ngươi đã làm ra chuyện gì không để người ngoài biết? Hoàng Hậu của trẫm thật to gan, dám cấu kết với thần tử!"

Can Phong Đế càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.

Tiện nhân này khẳng định đã cấu kết với tên hỗn trướng Yến Xước kia, bằng không chính mình sớm đã phân phó kêu ả truyền triệu nha đầu Yến gia vào cung, một chút động tĩnh tới giờ sao lại không có?

Càng nghĩ, Can Phong Đế càng muốn ăn tươi nuốt sống Chương Hoàng Hậu: "Tiện nhân, còn không mau thành thật, ngươi và tên hỗn đản Yến Xước kia cấu kết từ lúc nào? Các ngươi đã làm ra chuyện gì? Nam xướng nữ trộm, một đôi nam nữ không biết liêm sỉ!"

Ánh mặt trời chính Ngọ ấm áp từ cửa sổ chiếu vào nhưng Chương Hoàng Hậu lại cảm thấy như bị một chậu nước đá hất tới, toàn thân lạnh lẽo. Bà há miệng thở dốc, trong miệng trực tiếp phun ra ngụm máu, ngẩng đầu dùng sắc mặt trắng bệch không tin nhìn Can Phong Đế, gằn từng chữ: "Hoàng Thượng, ngài ngậm máu phun người!"

"Không có? Trẫm ngậm máu phun người? Nếu không cấu kết với Yến Xước, vậy sao ngươi lại coi lời trẫm như gió thoảng bên tai? Còn giảo biện!"

Chương Hoàng Hậu nhìn Can Phong Đế như nhìn người xa lạ, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi đối diện với ông ta, nói: "Thần thiếp chưa bao giờ lén tiếp xúc với tướng gia, thần thiếp thanh thanh bạch bạch, lời này của Hoàng Thượng là oan uổng thần thiếp!"

"Than thanh bạch bạch? Nói thật dễ nghe, thế sao ngươi không làm chuyện trẫm phân phó?" Can Phong Đế thấy bà chưa được đồng ý đã đứng dậy, hơn nữa còn nhìn thẳng ánh mắt của mình, lửa giận trong lòng mỗi lúc một lớn, lập tức nặng nề vỗ bàn một cái, "Tiện nhân, ai cho ngươi đứng lên? Không có lệnh của trẫm, ngươi dám đứng lên sao?"

Nào có chuyện không nói đạo lý như vậy? Như thế mà đổ thêm tội lên đầu bà? Chương Hoàng Hậu nhìn Can Phong Đế, bật cười: "Hoàng Thượng, ngài đây là muốn ghép tội không cần lý do!" Nói tới đây, bà ưỡn thẳng eo đi về phía trước một bước, hỏi, "Hoàng Thượng, ngài nói thần thiếp cấu kết với tướng gia, vậy bọn ta cấu kết lúc nào, ở đâu, ai làm chứng? Nếu hôm nay ngài lấy được chứng cứ ra, thần thiếp nguyện dùng cái chết tạ tội."

Phu thê nhiều năm, mặc dù không ân ân ái ái nhưng hai người cũng coi như tôn trọng lẫn nhau, mấy năm nay bà chỉ một lòng xử lý sự vụ hậu cung, quản thúc ba ngàn mỹ nhân của ông ta, chưa từng phạm một lỗi lầm, càng chưa từng là ra chuyện hổ thẹn với ông ta.

Hôm nay ông ta lại không bằng không chứng ngậm máu phun người như vậy, bà sao có thể tiếp tục nhịn nhục?

Còn nghi ngờ trong sạch của bà!

Bà sao có thể nuốt được cục tức này?

"Còn dám tranh luận? Trẫm nói có là có, trẫm còn phải cần chứng cứ hay sao?" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, "Nếu không có ngươi, Yến Xước vì sao lại che chở nữ nhi của mình như vậy? Các ngươi rốt cuộc đã thông đồng từ khi nào? Có phải đã rất lâu rồi không? Thảo nào, Yến Xước sao có thể chỉ có một mình Ninh thị? Thì ra ông ta sớm đã gắn bó với Hoàng Hậu của trẫm!"

"Bệ hạ..." Chương Hoàng Hậu cố nén nước mắt, ngón tay run run chỉ thẳng Can Phong Đế, "Bệ hạ, sao ngài có thể vu tội cho thần thiếp như vậy..."

"Không còn gì để nói đúng không?" Can Phong Đế hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn bà, "Trẫm oan uổng ngươi? Trẫm oan uổng ngươi sao? Vậy ngươi giải thích đi, ngươi vì sao lại coi như chưa từng nghe thấy lời trẫm phân phó? Không còn gì để nói đúng không? Giải thích không được đúng không? Tiện nhân, đồ dâm phụ không biết liêm sỉ, chính người thành thật nói đi, ngươi và ông ta cấu kết từ khi nào, bao lâu rồi? Nói rõ ràng, trẫm có thể cho ngươi toàn thây!"

Chương Hoàng Hậu tức giận tới máu trong người chảy ngược, toàn thân run rẩy, hai mắt trừng trừng nhìn Can Phong Đế: "Thần thiếp lập tức lấy cái chết để chứng minh trong sạch."

Dứt lời, bà ta liền hướng qua cây cột bên cạnh.

Can Phong Đế lập tức duỗi tay nắm lấy cánh tay bà ta, trầm giọng: "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Khi nào chết, chết như thế nào, tất cả đều phải do trẫm định đoạt!"

"Vô sỉ!" Chương Hoàng Hậu quay đầu nhìn ông ta, "Ngài buông ta ra, buông ta ra, nói ta hồng hạnh xuất tường, ngài nói vậy không phải muốn bức ta chết hay sao? Ta đây liền chết để ngài vừa lòng!"

"Trẫm nói rồi, khi nào chết, chết như thế nào đều do trẫm định đoạt!"

"Ngài... Vô sỉ!" Chương Hoàng Hậu tức giận quát, "Ngài ta phu thê nhiều năm, ngài sao có thể vu tội cho ta như thế? Ngài còn lương tâm không? Nói ta hồng hạnh xuất tường, ngài còn là người sao?" Vì không chiếm được nữ nhi của Yến Xước, ông ta liền vu tội cho thê tử và triều thần dan díu, đúng là không bằng cầm thú!

Bên trong một trận ồn ào, cung nữ nội thị bên ngoài nghe xong liền ứa mồ hôi lạnh, một đám hận không thể bịt kín lỗ tai, hi vọng chính mình là kẻ điếc.

Nghe đoạn đối thoại đứt quãng vừa rồi, Vương ma ma hoảng sợ, lo Hoàng Hậu nương nương sẽ xảy ra chuyện, liền tiến lên phía trước vài bước nói với Uông công công: "Chúng ta vào khuyên đi, động tĩnh lớn như vậy, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện."

Uông công công hất cây phất trần trong tay, lắc đầu: "Bệ hạ và nương nương không cho gọi, chúng ta cứ chờ ở đây là được." 

Nếu mạo muội đẩy cửa tiến vào, tới lúc đó bọn họ không tránh khỏi sẽ trở thành đối tượng giận chó đánh mèo.

Hơn nữa thông đồng với ngoại thần không phải chuyện bọn họ nên nghe! Hiện tại tốt nhất cứ coi như một chữ cũng không nghe thấy!

"Uông công công..." Vương ma ma thấp giọng, khẩn cầu nhìn Uông công công.

Bên trong ồn ào như vậy, người bất lợi khẳng định là Hoàng Hậu nương nương.

"Yên tâm đi." Uông công công nói một câu rồi không để ý tới phản ứng của bà.

Bên trong nháo nhào như thế, sao có thể an tâm đứng chờ? Lòng Vương ma ma gấp như lửa đốt, nhưng thấy Uông công công tự mình che cửa, bà cũng không dám tự tiện đẩy hắn ra rồi xông vào.

"Trẫm không phải người? Vậy đôi gian phu dâm phụ các ngươi là người sao?" Can Phong Đế lớn tiếng, "Trẫm nhất định sẽ chém các ngươi, chém thứ súc sinh không biết liêm sỉ các ngươi!"

Can Phong Đế càng mắng càng hắn, tâm tư Yến Xước thâm trầm, làm việc cẩn thận, thật đúng là không tìm ra nhược điểm của ông, nhưng lần này thì sao?

Hai mắt Can Phong Đế sáng lên nhìn Chương Hoàng Hậu, đúng, chính là như vậy!

"Yến Xước còn không phải ỷ được trẫm tín nhiệm sao? Tên hỗn trướng, trẫm có thể cho ông ta quyền thế, cho ông ta địa vị cùng thân phận thì trẫm cũng có thể thu tất cả về." Can Phong Đế nắm chặt tay Chương Hoàng Hậu, "Xem ông ta tới lúc đó còn có thể bừa bãi nữa không?"

Thiên hạ Đông Lăng đều là của ông, Yến Xước kia là cái thá gì? Dám cầm đồ mình ban thưởng, sau đó quay lại cắn người sao?

Lần này nhất định phải khiến Yến Xước không còn chỗ chôn!

Đông Lăng rất nhiều nhân tài, một Yến Xước chết, bên ngoài vẫn còn hàng trăm hàng ngàn người như ông.

Loại nhân tài này, vua một nước như ông chẳng lẽ không tìm được sao?

Lần này nhất định phải trị tội Yến Xước và Hoàng Hậu tư thông!

Sao gia ông, lăng trì ông, còn về nữ quyết... Nha đầu kia không phải sẽ tùy ý mình sao? Nhi nữ của tội thần, Chu Hành còn sẽ cưới nàng? Hoàng đế Đại Chu có thể chấp nhận nàng, bao dung nàng sao?

Can Phong Đế hưng phấn tới lồng ngừng nhảy dựng.

Tới lúc đó ông sẽ có được nàng!

Chương Hoàng Hậu nhìn gương mặt cao hứng của ông ta, lạnh lùng cười nhạo một tiếng: "Ngài coi người khác đều là kẻ mù sao? Vì một nữ tử, ngài vu oan cho triều thân cùng thê tử của mình có tư tình, đôi mắt của người đời chẳng lẽ không nhìn ra chân tướng? Ngài tưởng sự đời tùy ngài nói trắng thì trắng, nói đen thì đen sao?" Dứt lời, bà liền dùng lực hất tay Can Phong Đế.

Can Phong Đế không kịp phòng bị, cả người lảo đảo một bước, cái eo đụng vào cạnh bàn, lập tức đau tới nhíu mày: "Tiện nhân, ngươi dám đẩy trẫm?"

Chương Hoàng Hâu nâng cằm, không cam lòng yếu thế mà nhìn chằm chằm ông ta: "Ta sợ cái gì? Ngài hiện tại giết chết ta đi!"

"Ngươi nghĩ trẫm không dám giết ngươi?" Can Phong Đế tiến lên trước một bước, sắc mặt âm trầm.

"Nếu ngài không vừa lòng Hoàng Hậu này, vậy thì phế ta đi! Ngài oan uổng ta, hôm nay ta liền cùng ngài đồng quy vu tận, như vậy còn tốt hơn sống rồi chết oan." Chương Hoàng Hậu đâm đầu đụng vào lồng ngực ông ta.

Lần này Chương Hoàng Hậu dùng hết khí lực, Can Phong Đế không kịp đề phòng, đau tới hít ngụm khí lạnh.

Ông ta duỗi tay nắm lấy bả vai bà, lạnh giọng quát: "Chương thị, ngươi điên rồi!"

"Đúng vậy, ta điên rồi, mấy năm nay không nói công lao cũng có khổ lao, ta đem hậu cung này xử lý gọn gàng ngăn nắp, ngài lại vu oan cho ta như thế, ta sống còn ý nghĩa gì? Dù sao ta cũng không có hài tử, không gì vướng bận." Hai tay Chương Hoàng Hậu đấm thắng vào ngực ông ta.

"Ngươi không có hài tử, không gì vướng bận? Ngươi mưu sát vu một nước, Chương gia các ngươi có bao nhiêu cái đầu để đủ chém hả?" Can Phong Đế buông tay, nắm cánh tay của bà, quát.

Người nhà? Đúng vậy, mẫu tộc nhiều người như thế, phụ mẫu của bà, huynh đệ tỷ muội, bản thân một khi xảy ra chuyện, bọn họ phải làm sao? Tới lúc đó sẽ như thế nào? Không lẽ sẽ bị tru di cửu tộc?

Chương Hoàng Hậu lập tức dừng tay, sắc mặt xám như tro tàn.

"Tiện nhân!" Can Phong Đế đẩy bà ngã xuống đất.

Chương Hoàng Hậu ngã xuống, không nói gì.

Can Phong Đế vẫn chưa giải hận, bỗng nhiên nâng chân đá xuống một cước: "Con đàn bà đanh đá, ngươi muốn chết đúng không? Hiện tại trẫm thành toàn cho ngươi!"

Chương Hoàng Hậu hộc ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu: "Hôn quân!"

"Làm càn!" Can Phong Đế tức giận đạp tiếp một cước, âm trầm nói, "Ngươi muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi!"

"Ngài tốt nhất là đá chết ta đi, Yến thừa tướng chắc chắn sẽ lấy lại trong sạch cho ta, tới lúc đó người thiên hạ đều biết ngài vì một nữ tử mà giết thê tử của mình, bức chết Hoàng Hậu của mình!"

"Tiện phụ, tới lúc này ngươi còn nhớ thương Yến Xước!" Can Phong Đế trừng mắt nhìn Chương Hoàng hậu, sắc mặt tối tăm, ánh mắt dữ tợn như muốn ăn thịt người.

"Hoàng Thượng, nương nương." Vương ma ma ở bên ngoài chờ tới thiếu kiên nhẫn, lập tức cùng bốn đại cung nữ của cung Hoàng Hậu xông tới, bị Uông công công chặn lại.

Vương ma ma đành phải hét lớn: "Nương nương, nương nương, người thế nào rồi?"

Chương Hoàng Hậu lại phun ra một ngụm máu, khóe miệng và cằm, trên y phục đều nhiễm một mảng đỏ, nhìn mà ghê người.

Can Phong Đế nhìn bà, hừ lạnh: "Tiện phụ! Nếu ngươi thành thật nghe lời trẫm, triệu nha đầu kia tiến cung, chuyện lần này toàn bộ sẽ xóa bỏ, những lời vừa rồi trẫm cũng sẽ coi như chưa từng nói qua."

"Ngài vẫn là trực tiếp giết chết ta đi, hoặc là ban ly rượu độc, hoặc là ban ba thước lụa trắng!" Chương Hoàng Hậu đỡ ghế lảo đảo đứng dậy, "Muốn ta đi làm chuyện hạ tiện đó, mơ tưởng!"

"Ngươi... Thật sự không sợ chết!" Can Phong Đế phãn nộ trừng mắt, đưa chân muốn đá qua một cái, nhưng nhìn thân thể sắp đổ của bà, ông lại thu chân.

"Bị ngài vu oan, ta sống không bằng chết, chi bằng chết đi thì hơn." Chương Hoàng Hậu trào phúng nói, "Đại tiểu thư Yến gia, ngài cho rằng Yến Xước sẽ đưa nàng vào cung cho ngài chà đạp sao? Ngài cho rằng Chiêu vương gia nuốt được cục tức này? Chiêu Vương là thân vương Đại Chu, đường đường là thân vương một nước, cho dù hoàng đế Đại Chu không thích, ông ta vẫn sẽ vì y mà giữ thể diện cho hoàng gia Đại Chu, ngài đoạt thê tử của y, Đại Chu có thể bỏ qua sao?"

Bà cúi đầu ho mấy tiếng, rồi tiếp tục, "Ngài cho rằng ta vì sao không triệu nàng vào cung hỏi chuyện? Đều vì ngài, vì thiên hạ Lý gia, vì bá tánh Đông Lăng! Tới lúc đó chiến hỏa xảy ra, trăm họ lầm than, người chịu tai ương chính là bá tánh hai nước!"

Cả buổi Chương Hoàng Hậu nói chuyện vô cùng hiên ngang lẫm liệt nhưng Can Phong Đế chỉ cười nhạo một tiếng, châm chọc: "Khi nào thì Hoàng Hậu của trẫm biết suy xét đại cục như vậy?"

Chương Hoàng Hậu hừ một tiếng: "Lời ta nói chẳng lẽ không có đạo lý?"

Đương nhiên là có đạo lý! Bằng không ông ta sao lại quanh co ép Yến Xước giải quyết hôn sự của nữ nhi mình, sau đó đưa nàng vào cung?

"Kêu ngươi truyền nàng vào cung, trẫm không có ý khác, chẳng qua muốn ngươi quan tâm nàng mà thôi, nhưng ngươi lại coi lời của trẫm như gió thoảng bên tai, khiến trẫm tức giận phải tới đây xử lý!"

"Vậy sao? Chỉ là muốn ta quan tâm nàng?" Chương Hoàng Hậu cười như không cười nhìn Can Phong Đế, khinh thường hỏi.

Sắc mặt Can Phong Đế đỏ lên, thẹn quá hóa giận: "Đương nhiên là thật." Dừng một chút, ông ta lại nói, "Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, tóm lại trẫm chính là có ý này."

"Thứ thần thiếp vô năng, thần thiếp đã là như vậy, Hoàng Thượng ngài vẫn nên đi tìm kẻ khác đi." Chương Hoàng Hậu lạnh giọng, "Hoàng Thượng, ngài cũng rõ quyền lực trong tay thừa tướng, mong ngài tam tư."

Nếu nhất ý cô hành, còn nghĩ tới sắc đẹp, vậy giang sơn Lý gia sẽ bị hủy hoại trong tay ông ta!

Can Phong Đế đương nhiên hiểu ý của bà, trừng mắt một cái, hai tay siết chặt, cuối cùng cũng không phản bác, cảm xúc dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy, chuyện hôm nay, một bên là tướng sĩ biên quan, một bên là bá tánh, hai bên đều không thể chậm trễ, cho nên Hộ Bộ Thượng Thư liền chỉ tới chi tiêu của Trọng Hoa Điện, một ngày chi tiêu của Trọng Hoa Điện không ít, cho dù ông chưa từng tính toán như cũng rõ ràng, mỗi ngày số lượng lò lửa và thuốc sử dụng không ít, cho nên đây là cảnh cáo của Yến Xước!

Trong điện lập tức trở nên im lặng.

Can Phong Đế tức giận nhưng không chỗ phát tác.

Chương Hoàng Hậu đau tới đầu tóc đổ mồ hôi lạnh, qua nửa ngày thấy Can Phong Đế không động, liền mở miệng kêu: "Người đâu."

Trong phòng đột nhiên không còn tiếng động, mấy người Vương ma ma chờ tới lo lắng, vừa nghe Hoàng Hậu lên tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn Uông công công.

Uông công công chần chờ, cuối cùng cũng nghiêng người nhường đường. Vương ma ma liền dẫn theo mấy cung nữ xông vào, chờ qua một lúc, Uông công uông mới dẫn người theo vào.

Mấy người Vương ma ma vào trong, thấy mặt Chương Hoàng Hậu dính máu, sắc mặt liền trắng bệch, nước mắt chảy ra: "Nương nương." Gọi một tiếng, Vương ma ma vội quay đầu phân phó cung nữ đi truyền thái y.

"Ngươi dưỡng bệnh đi." Can Phong Đế không nóng không lạnh vứt lại một câu, sau đó dặn dò đám người Vương ma ma, "Hoàng Hậu nương nương không cẩn thận té ngã, các ngươi nhớ hầu hạ cẩn thận."

"Vâng, bệ hạ." Mọi người vội đáp.

Lúc này Can Phong Đế mới dẫn người rời di.

"Nương nương." Nước mắt tuôn trào, Vương ma ma đỡ Chương Hoàng Hậu vào trong, mấy cung nhân kia cũng nghẹn ngào.

"Được rồi, bổn cung không sao, không cần khóc." Chương Hoàng Hậu cười nói.

"Nương nương còn nói không sao, chảy nhiều máu như vậy..." Vương ma ma nghẹn ngào. Hoàng Thượng sao lại nhẫn tâm như vậy? Cái gì là té ngã chứ?

Thái y vội tới, bắt mạch cho bà, sau đó kê đơn rồi mới cáo từ.

"Ma ma, phái người đi mời Đoan Phi tới đây." Chương Hoàng Hậu phân phó, "Bổn cung không thể tĩnh dưỡng một hai ngày liền khỏe lại, chuyện trong hậu cung cần người xử lý."

"Nương nương, người có cần suy xét lại không?" Vương ma ma nhíu mày lo lắng nhìn Chương Hoàng Hậu, Đoan Phi là thân mẫu của Đại hoàng tử, Hoàng Hậu nương nương lần này hẳn đã hạ quyết tâm ủng hộ Đại hoàng tử.

"Đi đi." Sắc mặt Chương Hoàng Hậu trắng bệch, nhẹ giọng, "Hoàng Thượng hiện tại đã thần hồn điên đảo, ngôi vị trữ quân vẫn nên sớm định."

Nhìn chuyện hôm nay Hoàng Thượng điên cuồng làm ra, sớm muốn gì ông ta cũng phá hỏng thiên hạ của Lý gia này.

Nếu Lý gia bị hủy, bọn họ còn đường sống sao?

Cho nên vẫn là sớm có tính toán, để sẵn đường lui.

Bà thân là trung cung Hoàng Hậu dưới gối không có nhi tử, mà ngôi vị Thái Tử này không đích thì lập trưởng.

Lý Lân là trưởng tử, cho nên lập hắn làm Thái Tử cũng coi như danh chính ngôn thuận.

Câu giá họa bà và ngoại thần tư thông đã có thể nói ra, bà còn gì phải do dự? Ông ta đã vô tình, vậy bà còn nhớ tình nghĩa phu thê kia làm gì?

Vương ma ma sai người đi mời Đoan Phi, sau đó trở về cầm khăn xoa mắt cho Chương Hoàng Hậu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Chương Hoàng Hậu tựa vào ghế, híp mắt phân phó Vương ma ma thu thập sổ sách thường dùng.

Đoan Phi rất nhanh đường mời tới, cả đường kinh sợ đoán Chương Hoàng Hậu gọi mình ngay bữa trưa vì cái gì.

Theo cung nữ trực tiếp vào nội điện, thấy Chương Hoàng Hậu sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, Đoan Phi hoảng sợ, vội cúi đầu hành lễ: "Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."

Trong lòng không khỏi buồn bực.

Khi nãy thời điểm chúng phi tần tới thỉnh an, sắc mặt Hoàng Hậu nương nương vẫn hồng nhuận. Bà mới về chưa được bao lâu, vừa truyền thiện còn chưa động đũa, bản thân lại bị gọi tới đây.

Chỉ đoạn thời gian ngắn ngủi, Hoàng Hậu nương nương lại biến thành bộ dáng này.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đoan Phi uốn gối, cúi đầu suy nghĩ.

Chuẩn bị dùng bữa trưa, tâm phúc tới nói hôm nay trên triều nháo nhào cả lên. Sau đó hạ triều, long liễn của Hoàng Thượng trực tiếp tới cung của Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ...

Thời điểm tiến vào, bên ngoài tuy đã lau chùi sạch sẽ nhưng bà vẫn mơ hồ ngửi được mùi máu tươi trong không khí.

Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương sinh bệnh có liên quan tới Hoàng Thượng?

Đoan Phi đem sự tình suy nghĩ một lần.

Chương Hoàng Hậu mở mắt, gương mặt tái nhợt mang theo ý cười, "Bình thân." Nói rồi, bà chỉ vào cái ghế cạnh giường, "Đoan Phi muội muội ngồi xuống rồi nói chuyện." Ngữ khí thập phần mềm nhẹ, bên trong còn mang vài phần thân mật.

Đoan Phi thụ sủng nhược kinh: "Vâng, nương nương."

Vương ma ma thấy Đoan Phi đã ngồi xuống liền tiến lên dâng trà: "Nương nương, mời dùng trà."

Đoan Phi duỗi tay nhận chung trà. Vương ma ma lập tức dẫn người lui sang một bên.

Đoan Phi gác ly trà qua bàn con bên cạnh, đưa mắt nhìn Chương Hoàng Hậu, quan tâm hỏi: "Nương nương, trông sắc mặt người không được tốt, thái y nói như thế nào?"

"Vừa rồi không cẩn thận ngã một cái, không có gì trở ngại, thái y đã kê đơn, nói tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao." Chương Hoàng Hậu cười nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Ngã một cái? Còn có mùi máu tươi? Đoan Phi trộm ngước mắt nhìn Chương Hoàng Hậu, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười vỗ ngực, "Vừa rồi mới tới, sắc mặt của nương nương thật sự dọa thần thiếp hoảng sợ, không sao thì tốt, không sao thì tốt."

Hoàng Thượng vừa tới, Hoàng Hậu liền té ngã.

Chẳng lẽ hai người xảy ra xung đột?

Tuy ngờ vực nhưng Đoan Phi cũng rõ nặng nhẹ bên trong, trên mặt không để lộ một tia khác thường.

Chương Hoàng Hậu cười nói: "Bổn cung gọi Đoan Phi muội muội tới đây là có việc muốn nhờ giúp đỡ."

Đoan Phi vội đứng dậy, khom người: "Nương nương quá lời, người có chuyện gì cứ việc phân phó, thần thiếp nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành."

"Đoan Phi muội muội mau ngồi xuống." Chương Hoàng Hậu nâng tay, nói.

Đoan Phi đứng dậy trở về ghế ngồi, cung kính nói: "Nương nương có việc xin cứ phân phó."

"Cũng không phải đại sự gì, chỉ là bổn cung muốn tĩnh dưỡng đoạn thời gian, mọi việc trong hậu cung mong Đoan Phi muội muội vất vả dụng tâm một chút." Chương Hoàng Hậu cười nói.

Đoan Phi kinh ngạc ngẩng đầu, không tin đưa mắt nhìn người trước mặt, "Nương nương..." 

Dưới gối trung cung Hoàng Hậu không có con, nhưng mấy năm nay đối với ba vị hoàng tử bà đều đối xử công bằng. Nhưng hiện tại Hoàng Hậu lại kêu bà tới đây, muốn bà trong lúc bà ấy dưỡng bệnh xử lý hậu cung.

Ý của Hoàng Hậu nương nương chẳng lẽ là...

Đoan Phi sốt ruột nhìn Chương Hoàng Hậu.

Chương Hoàng Hậu gật đầu, cười nói: "Vất vả cho muội."

Người trong cung đều thất khiếu linh lung tâm (1), cho nên có những lời không cần nói thẳng, trong lòng đã rõ ràng. Đoan Phi vô cùng kích động, cảm kích nhìn Chương Hoàng Hậu, nói: "Nương nương cứ yên tâm dưỡng bệnh, thần thiếp chắc chắn sẽ xử lý sự vụ trong cung chu toàn." 

(1) Thất khiếu linh lung tâm: ý chỉ người thông minh

"Ừ, có chuyện không tiện định đoạt thì cứ tới tìm bổn cung, bổn cung tuy dưỡng bệnh nhưng vẫn có thể giúp đỡ đôi chút." Sắc mặt Chương Hoàng Hậu trắng bệch, nhưng nụ cười vô cùng thân thiện.

"Vâng, nương nương." Đoan Phi cung kính trả lời.

"Ừ, muội đem mấy thứ này về tìm hiểu trước đi." Chương Hoàng Hậu kêu Vương ma ma mang sổ sách tới.

Đoan Phi sai cung nữ nhận, sau đó lại cùng Chương Hoàng Hậu trò chuyện, lúc này mới cáo từ rời đi.

"Nương nương, người chịu khổ rồi." Đoan phi đi rồi, Vương ma ma liền nghẹn ngào nói.

Chương Hoàng Hậu cười một cái: "Ma ma, có cần gửi tin cho tướng gia không?" Không đợi Vương ma ma trả lời, bà đã lắc đầu: "Không được."

Vương ma ma gật đầu đồng ý: "Nương nương nói rất đúng."

Hoàng Thượng vừa nổi giận, vừa quay đi nương nương đã phái người gửi tin cho tướng gia, rốt cuộc vẫn không ổn, nếu Hoàng Thượng biết được nói không chừng càng khăng khăng nương nương và Yến thừa tướng có chuyện gì đó.

Nhưng nương nương chịu vũ nhục như vậy, thật sự là đáng thương.

Hoàng Thượng càng lúc càng khiến mọi người thất vọng.

Chương Hoàng Hậu nhấp môi cười: "Không cần phiền toái như vậy."

Sự tình hôm nay phát sinh, Hoàng Thượng tạo cảnh giả thái bình nói bà bị té ngã, chuyện xảy ra trong cung của bà, người biết chỉ có cung nhân của Hoàng Thượng và mình nhưng chuyện trong cung sao có thể qua được pháp nhãn của Yến Xước?

Nghĩ như thế, Chương Hoàng Hậu liền phân phó: "Đóng cửa từ chối tiếp khách, cứ nói bổn cung muốn tĩnh dưỡng."

Vương ma ma nhận lệnh, lập tức lui xuống đóng chặt cửa lớn.

Sau khi Hoàng Thượng tới chỗ Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương liền ngã bệnh, sau đó bà ấy liền đem sự vụ hậu cung giao cho Đoan Phi, còn mình đóng cửa từ chối tiếp khách.

Trong cung như muốn nổ tung.

Đặc biệt là thân mẫu Huệ Phi của Tam hoàng tử Lý Sướng cùng thân mẫu của Ngũ hoàng tử Lý Du Trinh Phi, hai người gấp tới độ muốn nứt cả đầu.

Hoàng Hậu nương nương như vậy không phải truyền đạt ý tứ rất rõ hay sao?

Hoàng Hậu nương nương xử lý mọi việc công bằng của nhiều năm qua cuối cùng cũng để lộ lập trường, bà ủng hộ Đoan phi và Đại hoàng tử.

Đây là ý của Hoàng hậu nương nương hay của Hoàng Thượng? Trước khi Hoàng Hậu ngã bệnh, bà ấy có gặp Hoàng Thượng.

Tim gan hai người cồn cào, liên tục phái cung nhân đi hỏi thăm.

Nhưng Chương Hoàng Hậu đóng cửa không tiếp khách, mà người bên cạnh Hoàng Thượng lại không cạy miệng được, cho nên dù tìm hiểu thế nào, Huệ Phi và Trinh Phi đều không thăm dò bất cứ tin gì.

Huệ Phi gọi Lý Sướng tới: "Cũng không biết là ý của Hoàng Thượng hay Hoàng Hậu nương nương."

Lý Sướng suy nghĩ nửa ngày cũng không đoán ra, chỉ nói: "Mẫu phi đừng vội, lập trữ là chuyện lớn, nơi nào đơn giản như vậy? Cho dù phụ hoàng và mẫu hậu đã quyết định nhưng vẫn còn quần thần, ý kiến của họ phụ hoàng không thể bỏ qua, cho nên mẫu phi đừng tự khiến mình hoang mang."

Huệ Phi thở dài một hơi: "A, ngày đó nếu hoàng nhi có thể tìm được Đại tiểu thư Yến gia trở về, vậy hôm nay con đã có tướng gia hỗ trợ."

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Lý Sướng vô cùng khó chịu: "Cũng tại nhi thần sơ ý."

Hắn sao có thể ngờ nha đầu kia là nữ nhi thân sinh của Yến thừa tướng?

Nếu sớm biết như vậy, hắn khẳng định đã mời nàng về thừa tướng phủ.

Hiện tại giỏ tre múc nước như công dã tràng, không lấy lòng được phụ hoàng thì không nói, hắn còn đắc tội với Thừa tướng.

Lý Sướng hận không thể khiến thời gian quay ngược trở lại.

Trong lòng lại hận Phó Cửu Lận, Phó Cửu Lận hẳn đã biết nha đầu kia là nữ nhi của nghĩa phụ mình, bằng không hắn sao có thể mất công dẫn mình qua đó? Nếu bản thân sớm biết, hắn đã trực tiếp nói với nàng, dẫn nàng về Đông Lăng nhận người thân là được.

Nhưng kết của của lần đó thế nào, chính mình vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Phó Cửu Lận là nghĩa tử của Yến thừa tướng, giữa phụ tử hai người có gì mà không nói được?

"Không phải hoàng nhi sơ ý, mà là tâm tư tướng gia quá sâu." Huệ Phi xua tay, lắc đầu, "Ngần ấy năm, phụ hoàng con dùng bao nhiêu tài lực thu thập mỹ nữ trong thiên hạ Đông Lăng, nhưng có khi nào con thấy tướng gia động đến tửu sắc hay không? Không có, ông ta gợn sóng bất kinh, một chút cũng không để ý."

Ai có thể ngờ?

Mấy năm nay, Hoàng Thượng sủng ái Lệ Phi và nha đầu Uyển Lăng kia, đa số phi tần trong cung tới tới lui lui có tương mạo tương tự đều cho rằng tất cả đều vì Lệ Phi, nhưng hiện tại mới biết, Lệ Phi và Uyển Lăng chẳng qua cũng chỉ là thế thân của người khác.

"Mẫu phi, phu nhân trước kia của tướng gia là ai?" Lý Sướng nhịn không được mà hỏi.

Dáng người và tư sắc của Yến Dung Hoa đều là nhất đẳng, mẫu thân của nàng khẳng định cũng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Bằng không, phụ hoàng sao có thể nhớ mãi không quên như thế?

Huệ Phi nghĩ nghĩ, trả lời: "Không biết, ta cũng chưa gặp qua."

Kinh thành hẳn không có mấy ai biết rõ sự tình, bằng không chuyện Ninh thị là vợ kế nhiều năm như vậy chưa từng nghe ai đề cập.

Lý Sướng hiểu ý.

"Chuyện lần đó dù sao cũng là hoàng nhi con có lỗi với Đại tiểu thư Yến gia, con thành tâm tới tướng phủ xin lỗi tướng gia và Đại tiểu thư, bọn họ hẳn sẽ thông cảm cho con." Huệ Phi dặn dò.

"Nhi thần biết." Lý Sướng gật đầu.

"A, đáng tiếc, nàng đã đính hôn." Huệ Phi than một tiếng, sau đó lại cười nói, "Đại tiểu thư đã đính hôn thì vẫn còn Nhị tiểu thư, hơn nữa Nhị tiểu thư trưởng thành ở Đông Lăng, coi như hiểu tận gốc rễ. Hoàng nhi, con cảm thấy thế nào?"

Cưới cô nương Yến gia, hắn có lẽ được tướng gia ủng hộ.

Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đều là nữ nhi của tướng gia.

Lý Sướng gật đầu: "Hoàng nhi đương nhiên cảm thấy tốt, có điều Yến Nhị cô nương..."

Cưới cô nương Yến gia, được tướng gia ủng hộ, ngôi vị Thái Tử sẽ càng dễ vào tay.

Nhưng Yến Phi sẽ đồng ý sao?

"Mấy năm nay Yến gia chỉ có một khuê nữ bảo bối là Nhị tiểu thư, cho nên tướng gia và Yến phu nhân khó tránh sẽ nuông chiều nàng, có điều nàng tri thư đạt lễ, nhàn nhã thục huệ, mà hôn sự trước nay đều theo lệnh của cha mẹ lời người mai mối, việc này ta sẽ tìm cơ hội hỏi ý kiến Yến phu nhân, xem thái độ bà ấy thế nào." Huệ Phi mỉm cười.

"Vậy vất vả cho mẫu phi." Lý Sướng duỗi tay đưa cho bà chung trà.

Huệ Phi nhận lấy, nhấp một ngụm, sau đó lại nói: "Nếu đã có suy nghĩ này, hoàng nhi nên để tâm một chút, hành sự thu liễm lại."

Đây là nói hắn thu lại tâm mê nữ sắc! Lý Sướng vội gật đầu: "Nhi thần ghi nhớ lời mẫu phi dạy bảo."

Bên phía Trinh Phi và Ngũ hoàng tử cũng nói chuyện này.

Trinh Phi gật đầu: "Vẫn là hoàng nhi bình tĩnh, hôm nay ta quá nóng nảy." Nhìn tướng mạo đường đường của nhi tử, bà nói, "Luận năng lực và tài cán, Đại hoàng huynh của con so với con và Tam hoàng huynh của con thua kém một bậc."

Lý Du gật đầu: "Đúng vậy."

Đại hoàng huynh chẳng qua chiếm được vị trí trưởng tử, mà Tam hoàng huynh hiện tại đắc tội tướng gia, lại chọc giận phụ hoàng.

Không khí trong hậu cung này nhất thời trở nên căng thẳng.

Trong lúc này Can Phong Đế lại không quản nhiều, ăn mặc đạo bào, ngồi trong phòng luyện đan mây khói lượn lờ, trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

.............................

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, Dung Hoa phân phó nha đầu chuẩn bị trà và điểm tâm, an vị ở trong sân phơi nắng.

Trong thư phòng, Kiều Vũ Thần đã làm công khóa xong, ngẩng đầu nhìn Chu Hành đang cúi đầu đọc thư: "Vương gia tỷ phu, đệ làm xong rồi."

Chu Hành ngước mắt duỗi tay cầm sấp giấy Tuyên Thành hài tử đưa qua, kiểm tra một lần, sau đó quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài, gật đầu với nó: "Đi chơi đi."

"Vâng, tỷ phu." Kiều Vũ Thần nhếch miệng cười, nghĩ nghĩ, đứng dậy ôm quyển sách chạy đi.

Chu Hành xem thư xong liền vứt vào huân lò, lúc này mới ra ngoài.

"Ánh nắng không tốt cho mắt." Nếu để cận thị thì không có kính để đeo! Dung Hoa duỗi tay giật lấy quyển sách của Kiều Vũ Thần, ngẩng đầu nhìn trời cao, nói, "Sau này chú ý một chút."

"Vâng." Kiều Vũ Thần ngoan ngoãn gật đầu.

Dung Hoa rót trà cho Chu Hành, hỏi: "Đại Chu gửi thư sao? Có việc gì không?"

"Ừ." Chu Hành uống ngụm trà, nói, "Không sao, chỉ là hỏi chúng ta khi nào trở về."

Dung Hoa gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi. Thấy sắc trời tốt, nàng kêu Túy Đồng mang bàn cờ ra, cùng y vừa chơi vừa dạy Kiều Vũ Thần đánh cờ.

Thời điểm Yến Phi vào viện, ba người đang ấm áp vui vẻ bên nhau.

Bước chân bên dưới dừng lại, Yến Phi trực tiếp nhìn Chu Hành, thời gian gần đây ngày nào nàng cũng tới, thật không ngờ hôm nay lại được gặp y.

Gương mặt tuấn tú, một thân áo gấm màu đỏ tía, mỗi động tác nhấc tay đều ưu nhã không gì sánh bằng, ánh mắt trời ấm áp dừng trên dung mạo không tỳ vết của y, nét mặt xưa nay đạm mạc nay mang theo ý cười nhu hòa. Như gió xuân thổi tới, gương mặt Yến Phi ửng hồng, trong lòng lại tê dại, trái tim thình thịch thình thịch mà đập.