Danh Môn

Chương 252: Khổ nhục kế




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 253: Khổ nhục kế

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

“ Đô đốc, ta phát hiện có điểm gì là lạ.” Người nói là cận vệ Phương Vô Tình của Trương Hoán. Hắn võ nghệ cực kỳ cao cường, nhưng chưa bao giờ mở mồm nói một câu, giống như cái bóng của Trương Hoán làm cho người ta thường thường bỏ qua sự có mặt của hắn.

Hôm nay là lần cảnh báo đầu tiên của hắn, lập tức làm tất cả thân binh đều căng thẳng lên. Trương Hoán lập tức thấp giọng quát: “ Không nên loạn, coi như cái gì cũng không có phát sinh.”

Thân binh lập tức khôi phục thái độ bình thường, Trương Hoán lại hỏi: “ Ngươi phát hiện cái gì?”

“ Cách ba trăm năm mươi bước có người đi theo chúng ta, hiện tại hắn đã đến gần ba trăm bước.” Phương Vô Tình cũng không quay đầu lại mà nói, giống như sau gáy có mắt.

“ Đô đốc, ta đi coi một phen.”

“ Không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Đoàn ngựa lượn qua một khúc rẽ, Phương Vô Tình liền biến mất.

Tiếp tục đi tới theo đường Chu Tước thì Phương Vô Tình lại đột nhiên xuất hiện “ Đô đốc, không phải theo dõi mà là phía trước có mai phục.”

“ Ngươi làm thế nào biết được?”

“ Thuộc hạ đi theo hai người theo dõi. Khi đô đốc đi tới đường Chu Tước thì bọn họ lập tức thả ra một con chim bồ câu, phía nam ngoài một dặm cũng xuất hiện một con. Bọn họ là báo về hành tung của đô đốc, có cần bắt hai kẻ theo dõi hay không?”

“ Không!” Trương Hoán quả quyết nói: “ Không nên đánh rắn động cỏ.”

Giờ phút này Trương Hoán đã khẳng định, có người muốn hạ thủ đối với mình, mà người này không phải Bùi Tuấn. Rất có thể là Chu Thử, lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một kế, có lẽ vừa đúng như mình suy nghĩ.

Khi đi tới cửa lớn phường Vĩnh Lạc thì, Phương Vô Tình lại lần nữa xuất hiện “ Tổng cộng có mười ba người, đang ở phía trước phủ đệ của đô đốc một trăm bước, dùng loại nỏ cứng.”

Lúc này, mấy người thân binh đều khẩn cấp “ Chẳng lẽ đô đốc muốn thi hành khổ nhục kế phải không?”

Khổ nhục kế. Trương Hoán cười lắc đầu, trên những mũi tên này không chừng đều có thuốc độc! Hắn tội gì phải mạo hiểm như vậy?

“ Không cần.” Trương Hoán lấy ra kim bài điều binh hạ lệnh cho Phương Vô Tình: “ Ngươi lập tức đến quân doanh, bảo Lý Định Phương vây quanh tất cả thích khách cho ta, cố gắng bắt sống. Nhưng không cho chạy thoát một người” .

Ngày hôm sau, bầu trời vừa sáng lên thì một tin tức đột ngột lan đi khắp thành Trường An. Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, Môn Hạ Thị Lang Trương Hoán bị ám sát, thương thế nghiêm trọng, mười ba tên thích khách chết tám tên, bị bắt năm tên. Trong tin tức cũng không có trực tiếp chỉ rõ là người nào gây nên, nhưng ám chỉ kẻ ám sát Trương Hoán là người không lâu từng cùng hắn phát sinh chiến sự.

Không cần phải nói, tất cả mọi người đều rõ ràng ám chỉ chính là Hán Trung Quận vương Chu Thử. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là Chu Thử không phủ nhận, mà là giữ im lặng. Loại im lặng như thế khiến người ta phảng phất cảm nhận được một loại cừu hận thấu xương.

Cùng với thời gian trôi qua, tin tức Trương Hoán bị ám sát càng truyền càng phổ biến. Ở trước cửa phủ hắn tụ tập vô số người đến đây thăm dò tin tức, có kẻ được các quan lớn trọng thần phái tới, cũng có quan viên và dân chúng tự phát tới thăm.

Mọi người cũng đều lo lắng bất an, vị đệ nhất đại quân phiệt địa phương bị ám sát sẽ làm cho trong Đại Đường nổi lên sóng gió như thế nào đây. Cũng có rất nhiều quan viên vừa mới thấy ánh rạng đông đều cầu khẩn vì Trương Hoán , đều cầu khẩn vì tiền đồ của Đại Đường.

Hai chiếc xe ngựa có mấy trăm thị vệ nghiêm mật hộ vệ một trước một sau chạy nhanh đến. Mọi người tụ tập trước cửa phủ Trương Hoán nhao nhao tránh ra một con đường, đây là Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn cùng Hình bộ Thượng Thư Sở Hành Thủy đến. Sắc mặt hai người đều cũng nghiêm nghị, nhất là Bùi Tuấn. Hắn nhận được tình báo, đúng là Chu Thử thật sự phái người ám sát Trương Hoán, hiện tại hi vọng duy nhất chính là vết thương của Trương Hoán không nghiêm trọng như lời đồn. Nếu không, một khi hắn gặp chuyện không may thì thế cục Lũng Hữu rất có thể không khống chế được.

Hiện nay tình hình giống như một con sông đầy nước trên đỉnh đầu lão lao nhanh. Điều lão có khả năng làm, chính là dùng hết mọi thủ đoạn không cho đê vỡ.

Sở Hành Thủy cũng lo lắng, không chỉ có Trương Hoán là cháu ngoại trai của lão, quan trọng hơn là lão đặt cược trên người Trương Hoán quá nhiều hy vọng, cả tiền đồ và tương lai Sở gia bọn họ.

Sắc mặt Hữu Tể Tướng cùng Hình bộ Thượng Thư đều xanh mét làm cho mọi người đứng ngoài cửa để xem càng thêm lo lắng. Đợi hai người đi vào phủ thì tiếng nghị luận nhất thời nổi lên bốn phía, vô số tin tức nhỏ lan truyền khắp nơi

Triều đình muốn truy cứu trách nhiệm của Chu Thử.

Lũng Hữu đem mười vạn đại quân tiến công Hán Trung.

Mấy tin tức này giống như có cánh nhanh chóng truyền đi, còn có nhân sĩ chính thức chứng minh hậu quả rất nghiêm trọng, Hữu Tể Tướng rất tức giận.

Tiếp đãi hai người Bùi , Sở là thị thiếp Dương Xuân Thủy của Trương Hoán. Nàng khóc như mưa. Tối ngày hôm qua, khi thân binh khiêng lão gia toàn thân là máu vào phủ thì nàng cơ hồ cảm giác được đất trời sụp đổ. Nàng mới hai mươi hai tuổi, chẳng lẽ sẽ làm quả phụ sao?

Sau đó, mấy vị ngự y từ trong cung tới cứ như đèn kéo quân xuất hiện lại biến mất, kết quả chẩn đoán khiến nàng hơi hơi an tâm. Mạng Trương Hoán đứng vững được. Giờ phút này nhìn thấy Bùi Tuấn cùng Sở Hành Thủy, thì nước mắt Dương Xuân Thủy lại như Trân Châu ròng ròng. Chỉ nói không được hai câu liền khóc không thành tiếng.

Bùi Tuấn bất đắc dĩ đành phải đi theo quản gia đi tới trước phòng bệnh Trương Hoán. Gần trăm tên thân binh trang bị nặng lạnh lùng đứng ở cửa. Thấy hai người Bùi Tuấn lại đây thì tất cả đều căm tức rút đao.

Bùi Tuấn trong lòng tức giận, nhưng trên mặt nhưng không có biểu hiện ra ngoài, lão cười cười nói: “ Các vị không cần căng thẳng, ta là đại diện Thái Hậu cùng triều đình tới thăm đô đốc các ngươi. Không có ác ý.”

Không có có người nói chuyện, trả lời lão chỉ có im lặng cùng ánh đao lạnh lẽo. Lúc này, Đô úy doanh thân binh của Trương Hoán Lý Định Phương từ phòng đi ra thi lễ với Bùi Tuấn rồi nói: “ Mong Bùi Tướng quốc tha thứ, ngự y đã căn dặn đô đốc phải tĩnh dưỡng, quyết không thể quấy rầy.”

Thấy thế Bùi Tuấn suy nghĩ một chút lại nói: “ Nói về ta còn là nhạc phụ của đô đốc các ngươi, không phải người ngoài. Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, chỉ đứng tại cửa để ta nhìn một cái con rể của mình cũng tốt rồi.”

Sở Hành Thủy cũng thấp giọng nói: “ Ta là cậu của hắn, ta cũng chỉ đứng tại cửa nhìn một cái.”

Lý Định Phương bất đắc dĩ đành phải vung tay lên, đám thân binh lập tức mau tránh ra một con đường. Nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn nhìn chăm chú hai người bọn họ. Bùi Tuấn đi tới trước cửa thì một luồng hơi nồng đậm mùi thuốc cùng mùi máu tươi thốc ra. Đối diện làn hơi đó lão ngừng thở ghé mắt nhìn vào bên trong gian phòng, chỉ thấy trên một cái giường Trương Hoán sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền đang ngủ say bất tỉnh.

Bùi Tuấn khẽ thở dài một cái, ngoắc Lý Định Phương gọi vào một bên, thấp giọng hỏi: “ Vết thương ở chỗ nào?”

“ Trên đùi cùng trên vai, mỗi nơi trúng một mũi tên, còn may cũng không phải tên độc.

Bùi Tuấn nhướng mày, “ Sao lại sơ ý thế, các ngươi nhiều người như vậy mà không hộ vệ hắn được sao?”

“ Bẩm báo Tướng Quốc, lúc đầu tất cả mọi người còn chú ý. Chính là sắp đến phủ cũng mất đi cảnh giác, lại không có ngờ tới Chu Thử lại ám sát ở trước cửa phủ.”

Lý Định Phương đã chỉ ra Chu Thử, Bùi Tuấn lại gặp chút khó khăn. Cho dù là Trương Hoán chết hay là Chu Thử chết, Đại Đường đều sẽ lâm vào đại loạn. lúc này lão biết tỏ thái độ như thế nào. Lão do dự một phen liền nói: “ Nghe nói các ngươi bắt được người còn sống thì giao cho Đại Lý Tự đi! Ta sẽ lệnh cho Đại Lý Tự, Hình bộ, Ngự Sử đài tam ti hội thẩm án này”

Lý Định Phương lại khom người thi lễ mà nói đúng mực: “ Đô đốc trước khi hôn mê từng nói, chưa có sự đồng ý của ngài thì hung thủ không thể giao ra. Bùi Tướng quốc, xin thứ cho hạ quan không dám cãi lời quân lệnh.”

Trong khi Lý Định Phương cùng Bùi Tuấn nói chuyện thì Sở Hành Thủy lại từ tay một thân binh lặng lẽ nhận được một tờ giấy. Trên tờ giấy chỉ có viết một câu: “ Hình bộ ra mặt điều tra.”

Sở Hành Thủy liếc mắt liền nhận ra đây là chữ viết của Trương Hoán, lão lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nỗi lo cũng lặng lẽ biết mất. Lão lập tức tiến lên nói với Bùi Tuấn: “ Bùi Tướng quốc, chuyện này liền trả lại Hình bộ đến điều tra đi! Ta sẽ cho triều đình cùng Trương Hoán một sự công bằng.”

Bùi Tuấn liếc mắt nhìn lão rồi cũng mượn cơ hội xuống đài. Lão gật đầu chậm rãi nói: “ Chuyện này liền nhờ vào Sở Thượng Thư .”

Hai người lại ở cửa nhìn thoáng qua Trương Hoán rồi mới cáo từ đi, đám người tả tơi ngoài cửa phủ hai người Bùi , Sở đi ra đều lập tức xông tới, hy vọng từ trong miệng bọn họ có được tin tức xác thật.

Bùi Tuấn khoát tay áo với mọi người cất cao giọng nói: “ Chúng ta đã thăm hỏi qua Trương Thị Lang, tính mạng cũng không lo ngại, mong các vị yên tâm.” Lão quay đầu lại chỉ chỉ vào Sở Hành Thủy mà nói: “ Sự kiện ám sát lần này liền do Hình bộ toàn quyền phụ trách, nhất định sẽ cho Trương Thị Lang cùng tất cả những ai quan tâm chuyện này sự công bằng.” Dứt lời, lão bước lên xe ngựa liền rời đi. Sở Hành Thủy cũng nói vài câu với các quan rồi lên xe ngựa hướng vào hoàng thành cấp tốc chạy tới Hình bộ.

Giữa trưa. Trương Hoán bị một loạt tiếng khóc cố nén đánh thức. Để giấu diếm được ngự y, Trương Hoán xác thật đã dùng khổ nhục kế. Hắn bị trúng hai mũi tên, chảy một ít máu xem như vết thương nhẹ. Vốn thần trí rất tỉnh táo, nhưng các ngự y đều dùng dược liệu an thần bổ huyết loại thượng hạng nên hắn cũng thật sự ngủ say bất tỉnh.

Trương Hoán từ từ mở mắt ra, thấy Thôi Trữ đang ngồi ở bên cạnh mình nhẹ giọng nức nở. Mắt sưng húp to bằng quả đào. Hắn một hồi chột dạ, nhưng nếu để nàng biết chính mình sử dụng kế này thì hậu quả có thể tưởng tượng nổi.

“ Đừng khóc, không có gì đáng lo lắm.”

Thôi Trữ thấy hắn đã tỉnh lại còn tự nói được thì nàng nửa mừng nửa lo, vội vàng ngồi sát ở bên cạnh hắn, vuốt ve mặt của hắn mà hỏi: “ Hoán lang. Chàng, chàng thực sự không có việc gì sao?”

Trương Hoán bắt được tay nàng đặt ở trên mặt mình, tay nàng truyền một luồng ấm áp thấm vào tâm can, hắn mỉm cười nói: “ Đánh trận nhiều năm như vậy, vết thương nhỏ ấy không tính là gì, nhiều nhất một tháng là ổn.”

Mới nói đến đây thì hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện nguy hiểm bèn cười khan một tiếng, vội vàng sửa lại: “ Không đến một tháng. Nhiều nhất ba ngày là tốt, không! Tối hôm nay ta liền có thể sinh long hoạt hổ.”

Thôi Trữ mặt đỏ lên, nhẹ nhàng cấu hắn một cái rồi nói: “ Lại nói bậy, không chỉ nói ba ngày, một tháng cũng không đủ. Thiếp xem tối thiểu cũng cần dưỡng thương thật tốt hết ba tháng mới được.” Ba tháng! Trương Hoán trong lòng liên tục kêu khổ, chính mình lại mua dây buộc mình, nói cho nàng là mình đang sử dụng mưu kế sao? Chính là trên người mình xác thật có trúng tên, nhưng cái đó và sử dụng khổ nhục kế cũng không quan hệ. Trong lòng hắn không khỏi đại hối hận, sớm biết thế thà để một thân binh giả mạo mình bị thương. Rồi sẽ tìm mấy cái danh y không nhận ra mình để chẩn trị. Vậy cũng có thể miễn cưỡng qua đi, nhưng tối hôm qua thật không nghĩ ra biện pháp này.

Lúc này, Dương Xuân Thủy bưng một chén cháo ngao gạo trắng mới nấu xong đi vào ở sau lưng nàng. Một mảnh áo đỏ tung bay nhưng không có vào nhà. Thôi Trữ vội vàng đỡ Trương Hoán lên, lại tiếp nhận bát cháo múc lấy một thìa tinh tế thổi cho nguội, dè dặt hầu hạ Trương Hoán ăn cháo. Dương Xuân Thủy cũng không có nhàn rỗi cho thêm than vào chậu than, lại rắc hương mới vào trong lư đồng.

Trương Hoán ăn một thìa cháo liền nói với Dương Xuân Thủy: “ Ngươi đi trước thu thập đồ, xế chiều chúng ta sẽ đi.”

“ Đi?” Thôi Trữ ngây ngẩn cả người, nàng chần chờ một lúc rồi hỏi: “ Hoán lang, chàng muốn đi đâu?”

“ Tất nhiên là về Lũng Hữu .”

“ Không được!” Thôi Trữ vụt đứng lên, quả quyết bác bỏ suy nghĩ hoang đường của hắn “ Trên người của chàng có thương tích, làm sao có thể chịu được vất vả. Nếu như nhọt chỗ trúng tên vỡ ra thì đó không phải là chuyện đùa “

“ Không nên kích động!” Trương Hoán vội vàng trấn an nàng: “ Ta không phải thật sự về Lũng Hữu, chỉ là làm ra vẻ thôi.”

Thôi Trữ lại cầm bát cháo lên rồi ngồi xuống, nàng nhè nhẹ thở dài một hơi mà nói: “ Chàng nha! Ngay cả chịu vết thương mà cũng muốn lợi dụng một phen, thực sự có giữ chàng không có biện pháp .”

Dương Xuân Thủy lên tiếng, đi ra ngoài thu thập đồ. Ra đến ngoài cửa lại nghe thấy nàng ta tựa hồ đang cùng ai nói chuyện “ Ngươi sao lai không đi vào? Hắn đã tỉnh lại.”

Trương Hoán cùng Thôi Trữ liếc nhau, đồng thời cùng phản ứng. Thôi Trữ để bát xuống bước nhanh đuổi theo. Tiếng bước chân xa dần, hồi lâu chỉ thấy nàng xách cái hộp thức ăn đi tới, lắc nhẹ rồi nói: “ Bỏ lại cái này rồi nàng ta liền chạy mất!”

Thôi Trữ đem hộp thức ăn đặt ở trên cái bàn nhỏ mà cười nói: “ Cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy nàng ta xuống bếp, xem nàng ấy làm cho ngươi ăn cái gì?”

Trương Hoán cũng thăm dò nhìn cái hộp rồi mở nắp ra. Chỉ thấy bên trong có một cái đĩa, nó đựng đầy mười mấy quả trứng gà rán cháy vàng.

Trương Hoán kinh ngạc nhìn những quả trứng gà còn nóng, trong lòng hắn không có nửa điểm giễu cợt, lại cảm thấy cái mũi có chút cay cay.

Xế chiều, một đạo ba nghìn kỵ binh tạo thành quân đội trùng trùng điệp điệp chạy nhanh ra khỏi phường Vĩnh Lạc. Trên đường Chu Tước từ từ chạy chầm chậm đằng đằng sát khí, quân đội thẳng đường đi nhanh ra khỏi cửa Minh Đức.

Tin tức Trương Hoán rời khỏi Trường An về Lũng Hữu nhất thời truyền khắp thành. Kinh ngạc, tiếc hận, lo lắng, mừng thầm, nguyên nhân Trương Hoán rời đi có nhiều cách nói xôn xao, đủ loại phiên bản ùn ùn xuất hiện. Nhưng truyền lưu được phổ biến nhất là Trương Hoán đóng phủ giận dữ quay về Lũng Hữu, muốn tiến công quy mô Hán Trung.

Có người đem tin tức báo cho Bùi Tuấn, Bùi Tuấn lại lấy cớ bận việc công vụ, đợi xử lý xong việc dang dở mới đuổi theo để giữ người thì Trương Hoán đã sớm đi xa. Cũng có người lén lút nói cho Thôi Viên, Thôi Viên chỉ cười mà không nói. Tất cả hiểu rõ trong lòng. Còn có người bẩm báo cho Thôi Tiểu Phù. Thôi Tiểu Phù đầu tiên là kinh ngạc, lập tức lại lâm vào trầm tư.

Trương Hoán đột nhiên rời đi, phảng phất gõ một tiếng trống, âm thanh nặng nề vang vọng trong lòng mỗi người. Còn hắn đồng thời điều động binh lực lao nhanh tuôn ra khỏi cửa thành nhằm hướng Hà Đông, Hoài Tây, Hán Trung chạy như bay đi.

Màn đêm lặng yên phủ xuống. Trường An, phường Duyên Thọ. Một đội mấy trăm kỵ binh đội hộ vệ một chiếc xe ngựa, im hơi lặng tiếng phi nhanh ở trên đường bên trong phường.

Trong xe ngựa ánh sáng đen kịt. Mơ hồ có thể thấy được chỉ hai người ngồi. Bọn họ đang thấp giọng thương lượng điều gì. Thỉnh thoảng ngọn đèn bên đường lọt vào qua khe hở màn xe chiếu lên một khuôn mặt thô kệch mà ngạo mạn .

Hắn đúng là Nhữ Dương Quận vương Thôi Khánh Công, mà ngồi đối diện cùng hắn mật đàm là phụ tá cao cấp nhất Mã Tư Nghi. Mã Tư Nghi ước hơn bốn mươi tuổi, sinh ra đã có một cái mặt khỉ gầy. Hắn là tiến sĩ xuất thân, bởi vì không có hi vọng làm quan mà nương tựa vào Thôi Khánh Công làm phụ tá cho hắn. Người này lòng dạ độc ác mà tầm nhìn độc đáo, đúng là hắn đề nghị Thôi Khánh Công cắt đường thuỷ vận vơ vét tài sản triều đình. Một kích thành công khiến cho khát vọng gia nhập Nội các nhiều năm của Thôi Khánh Công mà không được nay thành thực sự. Mã Tư Nghi cũng từ đó rất được Thôi Khánh Công tín nhiệm.

Cũng toan tính xưng đế như Chu Thử, nhưng dã tâm của Thôi Khánh Công hơi hơi kém một chút. Cái này cũng quan hệ nhất định đến việc hắn xuất thân danh môn thế gia.

Hắn chỉ nghĩ cát cứ một phương, mấy đời trở thành vương ở Lưỡng Hoài. Vì vậy, hắn cực lực khuếch trương quân đội, nhưng không kịp thời định ra chế độ ràng buộc tương ứng. Kết quả là hai năm trước Hoài Tây thì Lý Hi Liệt độc lập, ở Trung Nguyên đến lượt Lý Hoài Quang tách ra. Hai sự kiện này mang đến cho Thôi Khánh Công đả kích trầm trọng. Tâm tính của hắn thần phục Đại Đường cũng từ đó lặng lẽ biến chuyển.

Lúc này, Thôi Khánh Công phải đi phủ đệ của Chu Thử. Chu Thử từng là thủ hạ của hắn tại Kim Ngô Vệ. Thôi Khánh Công luôn luôn xem thường hắn, hơn nữa địa bàn của nhau một đông một tây không có ích lợi liên quan gì. Thôi Khánh Công cũng không định cùng hắn đi lại, nhưng mấy ngày nay Mã Tư Nghi lại cực lực khuyên hắn từ bỏ thành kiến, cùng Chu Thử liên thủ đối phó Trương Hoán.

Đúng vì Trương Hoán là kẻ địch chung khiến cho Thôi Khánh Công rốt cục từ bỏ kiêu ngạo, tự mình đi thăm viếng Chu Thử.

“ Tiên sinh cho là lần ám sát này quả thật là Chu Thử gây nên sao?” Thôi Khánh Công đối với sự kiện ám sát phát sinh tối hôm qua còn là có nửa tin nửa ngờ. Hắn cùng Trương Hoán giao đấu đã qua nhiều năm, biết rõ hắn không phải dễ dàng chui đầu vào thòng lọng như vậy.

Mã Tư Nghi khẽ vuốt chòm râu dê mỉm cười nói: “ Phái người ám sát tất có chuyện lạ. Nếu không Chu Thử sẽ không giữ im lặng. Nhưng là rất hiển nhiên, Trương Hoán vì chuyện này sẽ loan đi bốn phía. Nếu như ta không đoán sai thì hắn muốn nhân cơ hội nhằm hướng Hán Trung tiến quân. Nhưng Chu Thử tại sao lại ngồi chờ chết, mặc kệ đôi bên có đánh hay không, đối với Vương gia mà nói đều là một cơ hội. Cùng lúc có khả năng thừa dịp triều đình không rảnh để ý phía đông mà chuẩn bị chiến tranh Hoài Nam, về phương diện khác có khả năng liên hợp với Chu Thử cùng đối phó Trương Hoán. Do đó lại lần nữa kéo Chu Thử vào dưới trướng Vương gia , thực sự ở triều đình trở thành một lực lượng cùng Bùi Tuấn chống lại các thế lực, Vương gia nghĩ sao?”

Mặc dù đi thăm hỏi Chu Thử, nhưng Thôi Khánh Công trong lòng trước sau có chút nghi ngờ, hắn chần chờ một chút liền nói: “ Sách lược mượn cơ hội chuẩn bị chiến tranh Hoài Nam cực kỳ cao siêu. Quảng Lăng giàu nhất thiên hạ chính là thứ ta muốn. Nhưng thanh danh của Chu Thử thật sự quá xấu xa, kéo hắn làm thuộc hạ chỉ sợ sẽ ảnh hưởng danh dự của ta.”

Mã Tư Nghi biết đây là trong lòng Thôi Khánh Công tận xương cốt vẫn còn hư vinh thế gia tác quái. Nhưng hắn tại Hoài Bắc bốn phía tăng cường quân bị, vơ vét tiền lương thì sạch sẽ nơi nào? Trong lòng không khỏi cực kỳ khinh thường người này, hắn âm thầm cười lạnh một tiếng mà nói: “ Vương gia, người làm đại sự đâu cần câu nệ tiểu tiết. Nếu triều đình đã phong Chu Thử là Hán Trung Quận vương, lại cho hắn nhập Nội các thì liền có ý nghĩa triều đình đã tiếp nhận hắn. Cần gì phải quan tâm danh tiếng, quan trọng hơn chính là ích lợi thực tế, đoạt được Hoài Nam, bức Sở gia thuần phục với Vương gia. Lại lợi dụng Lý Hi Liệt uy hiếp Tương Dương để họ Vương hợp tác Vương gia. Cứ như vậy, Chu, Sở, Vương ba nhà thuần phục với Vương gia, dựa vào một nửa giang sơn ở đông nam Đại Đường, khi đó gì sợ Bùi Tuấn?”

Diệt Hồng Trần

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt