Danh Môn

Chương 526: Toái diệp phong vân (4)




Tháng tám, quân Đại Thực bắt đầu bố trí xong, dùng hai quân đội Hô La San làm chủ lực, lại sắp xếp Bố Cáp Lạp cùng nô lệ Đột Quyết ở Tát Mã Nhĩ Hãn phụ trợ. Đồng thời cũng bố trí thêm gần mười vạn quân Khang quốc, Sử quốc, Mễ quốc, Hà quốc, Thạch quốc, Đẳng quốc trợ giúp. Gần hai mươi vạn quân bắt đầu tới Bạt Hãn Na.

Trong Tử Thần điện không khí vô cùng khẩn trương. Lúc này trên triều đang mở hội nghị bàn bạc về việc chuẩn bị chiến tranh Toái Diệp. Hoàng đế Đại Đường Trương Hoán cùng bảy tướng quốc và hai mươi trọng thần tề tụ một nơi, thảo luận về chiến dịch Toái Diệp sắp tới. Đại Đường đã có tin tức tình báo chính xác, Chiêu Võ Cửu Quốc và rất nhiều tiểu quốc Tây Vực đã hợp quân với Bạt Hãn Na, vô số các loại vật tư, đồ dùng quân đội chất đầy trên các thuyền lớn. Quy mô vận chuyển vật tư như vậy trước giờ chưa từng có. Theo như tình báo này thì quân Đại Thực ở Dĩ Tây đang chuẩn bị cho một đại chiến dịch trước nay chưa từng có. Mà theo hướng vận chuyển vật tư tới Bạt Hãn Na thì có thể đoán được lần này Đại Thực đúng là muốn nhằm tới Toái Diệp.

Ở giữa Tử Thần điện là một bản đồ giấy cực lớn, các trọng thần đều đứng thành một vòng tròn, một mặt nghe Hoàng thượng nói, một mặt tự hỏi ảnh hưởng của chiến dịch lần này.

- Các vị cũng nhìn thấy rồi, Đại Thực đã khống chế được phần lớn khu vực Dĩ Tây, trong chiến dịch lần này bọn chúng chiếm được thiên thời địa lợi. Nhưng sau khi quân ta tiêu diệt được Cát La Lộc sĩ khí tăng vọt, hai tháng nay cũng đã bắt đầu chuẩn bị các loại vật tư, quân Toái Diệp cũng được trang bị vũ khí tiên tiến nhất của Đại Đường ta, tuy số lượng quân không lớn nhưng tám vạn binh Sơ Lặc còn dùng tới, hoàn toàn có thể trợ giúp Toái Diệp. Như vậy binh lực ở Toái Diệp cũng có khoảng mười bốn vạn, cũng đủ để chống lại người Đại Thực.

Trương Hoán liếc mắt nhìn qua mọi người một lượt rồi lại dùng gậy gỗ chỉ vào Trường An và Toái Diệp nói:
- Bất lợi lớn nhất ở Toái Diệp là đường xá xa xôi cho nên việc tiếp tế không hề đơn giản. Bởi vậy trẫm đã nghiên cứu, chúng ta thật sự phải thành lập một vài trạm tiếp tế, trẫm đã quyết định đem thành Lương Châu, Sa Châu, Luân Thai, Nguyệt Cung làm bốn kho dự trữ quân nhu, các vị ái khanh có ý kiến gì không?

-Thần muốn nói vài lời!
Trương Phá Thiên nói đầu tiên:
- Thần năm đó từng đi theo Lý Quang Bật tướng quân trải qua cuộc chiến ở Thái Nguyên, đối với việc phòng thủ cũng có chút kinh nghiệm. Nếu như là phòng thủ trong thời gian ngắn thì trong thành có càng nhiều người càng tốt, nhất thời cũng không loạn được. Nhưng nếu là bị vây hãm trường kì thì trận phòng ngự này có rất nhiều điểm phải chú ý. Tuy nhiên Vương đại tướng quân kinh nghiệm phong phú, chiến thuật cụ thể thần sẽ không nói lại dài dòng, lúc này thần chỉ có một đề nghị, lần này thế lực Đại Thực rất lớn, thần cho rằng Đại Thực cũng đã chuẩn bị trước nhiều năm, chúng ta không được chủ quan chút nào. Hiện giờ đã là đầu mùa thu, theo như quy mô tấn công của người Đại Thực thì tới mùa đông năm nay sẽ vây thành. Bởi vậy chúng ta cần tính toán kế hoạch tác chiến trường kì. Thần nghe nói trong thành Toái Diệp đã có hơn ba mươi vạn cư dân, nhân viên hỗn tạp, bất lợi cho việc phòng thủ trường kì. Thần đề nghị di dời một bộ phận dân cư đến Luân Thai hoặc Sơ Lặc, nhất là người già, phụ nữ và trẻ em. Như vậy vừa có thể tiết kiệm lương thực, vừa có lợi cho quân đội trong việc khống chế thành trì. Tiếp theo quân đội thủ thành cũng chỉ cần đủ là được. Sáu vạn binh Sơ Lặc hữu ích thì viện trợ bên ngoài, không hữu ích thì làm nội ứng, trong giáp ngoài công tất thắng. Đây là ý kiến của thần, thỉnh bệ hạ xem xét.

Trương Hoán nhẹ gật đầu. Trương Phá Thiên không hổ là xuất thân nghiệp binh, nhìn vấn đề một cách thấu đáo. Tám vạn phủ binh ở bên ngoài đúng là càng thêm linh hoạt. Lúc này hắn liền sửa lại ý kiến của mình nói:
- Trương ái khanh nói có lý. Tám vạn phủ binh kia cứ đóng ở Sơ Lặc, tạm thời chờ lệnh!

Hắn lại nhìn mọi người từ từ nói:
- Các vị ái khanh còn có đề nghị gì cứ việc nói ra đi.

- Bệ hạ, thần cũng muốn nói ý kiến của mình.

Lúc này Hàn tiến lên thi lễ nói:
- Toái Diệp đã trở thành canh bạc lớn nhất của Đại Đường ta, thật sự không thể để mất. Nhưng đối thủ của chúng ta là Đại Thực quốc, một thế lực không thua kém gì đại đế quốc phương Tây. Ba Cách Đạt cách Toái Diệp đường xá xa xôi, trận chiến này thẳng thắn mà nói là để đánh giá thực lực của hai đại quốc. Mấy tháng nay lương thực của Đại Đường cùng các loại vật tư liên tục được mang tới Tây Vực. Thực lực của Đại Đường ta là thực lực của một nước đang ở giai đoạn mới sống lại, còn lâu mới có thể so sánh với giai đoạn Khai Nguyên thịnh thế. Mặt khác chúng ta còn phải phòng bị người Hồi Hột nhân cơ hội xâm lấn. Một hai tháng còn có thể chèo chống, còn thời gian dài chỉ sợ khó có thể tính kế. Bởi vậy cho nên thần thật sự lo lắng sẽ xảy ra thế cục trường kì tác chiến như Trương tướng quốc nói. Loại tình huống như vậy có khả năng sẽ xảy ra, để phòng ngừa chu đáo, thần đề nghị bệ hạ từ giờ trở đi ra lệnh cho cả nước Đại Đường ta từ trên xuống dưới thực hiện tiết kiệm một cách nghiêm khắc, trợ giúp chiến tranh Toái Diệp.

- Thần tán thành ý kiến của Trương tướng quốc và Hàn tướng quốc, thỉnh bệ hạ xem xét ý kiến của hai vị tướng quốc.
Sở Hành Thủy cũng khom mình hành lễ rồi nói tiếp:
- Thần lo là người Đại Thực sẽ nhân cơ hội này cấu kết cùng Hồi Hột tạo áp lực cho Đại Đường, làm tiêu hao thực lực của Đại Đường ta. Mặc dù Đại Đường Công chúa Nguyệt Dĩ đã lấy chồng Hồi Hột nhưng vì ích lợi trước mắt chỉ sợ nước cờ này cũng sẽ không có tác dụng. Thần đề nghị hai bút cùng vẽ, cùng lúc lợi dụng ảnh hưởng của công chúa lôi kéo phái ủng hộ, làm cho bọn họ thuyết phục Khả Hãn Trung Trinh buông tha ý niệm xâm lấn Đại Đường. Về phương diện khác chúng ta còn xuất ra nước cờ là Hiệt Kiết Tư, lệnh cho bọn họ trong chiến dịch Toái Diệp phải có hành động kiềm chế tinh lực người Hồi Hột, làm cho bọn chúng không thể xuống phía nam được.

Trương Hoán trầm ngâm thật lâu, rốt cục gật đầu nói:
- Lời đề nghị của các vị ái khanh đúng là vàng ngọc. Trẫm sẽ suy nghĩ thật kĩ. Nhưng trong cuộc chiến Toái Diệp không phải chỉ một án phương án có thể giải quyết được. Trẫm hy vọng các vị trở về cẩn thận suy nghĩ phương án đối phó rồi gửi tấu chương lên cho trẫm. Chúng ta sẽ lấy ý kiến quần chúng, huy động lực lượng cả nước, nhất định lần này đánh trận phải thắng.

Vùng Quy Tư gần Xích Hà vô cùng rộng lớn, trên đường đầy cát bụi. Các xe ngựa che vải dầu chở lương thực cùng quân nhu đang từ từ tiến về phía trước. Con đường đoàn xe đi qua cát bụi mịt mù, nhưng cách đó chỉ trăm bước lại là một cảnh tượng trời xanh mây trắng khác hẳn. Lúc này đang là cuối thu, đúng mùa thu hoạch, ngẫu nhiên có thể thấy những đàn dê, bò nhàn nhã gặm cỏ, phương xa là hình dáng thấp thoáng của dãy núi chập trùng.

Quân Đường đạp trên bụi đất, mạo hiểm giữa trời đầy cát bụi bay, cùng với tiếng thét là tiếng nguyền rủa, tiếng roi da và tiếng trục xe kèn kẹt thẳng tiến về hướng tây. Thanh thế của đoàn quân vô cùng lớn, giống như sóng biển. Thỉnh thoảng ở bên đường có thể nhìn thấy gia súc đang hấp hối hoặc đã chết. Thỉnh thoảng lại có một xe ngựa bị lật hoặc một đội kỵ binh phi vào giữa đoàn người, vì vậy mà đám quân lính không ngừng hò hét nguyền rủa, ngựa cũng không ngừng hí vang. Bất ngờ một cỗ xe ngựa chở số lượng lớn lương thảo lăn xuống sườn dốc, người trên xe cũng lăn xuống theo.

Ở phía trước đoàn xe, binh lính từ Sa Châu vạn dặm xa xôi xếp thành đội ngũ thật dài giẫm lên bụi đất gian nan mà tiến. Trong dòng người xen lẫn bốc xếp và vận chuyển đao thương, cung nỏ cùng vũ khí hạng nhẹ trên xe ngựa, không ngừng có người rời khỏi đội ngũ tiến vào trong bụi cỏ, ngồi xổm xuống.

Đi phía trước là đội kị binh, thỉnh thoảng có thể trông thấy vài chiếc xe ngựa xen lẫn trong đội, ngồi bên trong xe là các quan văn và tham mưu quân sự. Đến suối nước trong rừng rậm cả đoàn người ngựa đều xuống lấy nước rồi trong chốc lát lại trở về hàng ngũ, chuẩn bị vượt qua sông Bạch Mã. Nhập hội với họ có đoàn xe ngựa từ Quy Tư tới, trên xe là số lượng lớn lương thực, cỏ khô và chông sắt. Ngẫu nhiên còn có một tiểu đội thám báo kỵ binh cướp được vị trí dẫn đầu đoàn người.

Bên ngoài hai dặm, song song với đường hành quân chính là Xích Hà. Dân phu các quốc gia tham chiến đang gian khổ vận chuyển một đội thuyền lớn, trên thuyền chuyên chở lương thực cùng các loại vũ khí hạng nặng để thủ thành, thuốc nổ, sàng nỏ và máy bắn đá khổng lồ chưa lắp ráp, còn có liên hoàn nỏ. Hai bên thuyền có một loạt cự đại vũ khí, trên thuyền còn có hỏa lực đáng sợ. Đạn dược cùng từng thùng thuốc nổ và dầu hỏa đang được trọng binh hộ vệ vận chuyển dần.

Đoàn quân này từ xa đến hội quân với Sa Châu và Túc Châu, ước chừng có khoảng hơn một vạn người, vạn chuyển năm mươi vạn bao lương thực. Chỉ huy binh mã là Trung Lang tướng Úc Trọng Lâu, mục đích của là ngàn dặm ngoài Sơ Lặc, cả đoàn người đã đi suốt mười ngày mới tới Sa Châu.

='mso-special-character:line-break'>